CHƯƠNG 632: EM MUỐN NÓI Ở ĐÂU? TRÊN GIƯỜNG À?
"Bộ trưởng Tằng là người của Tả Đoàn Niên. Cái chết của ông ta được trù tính rất nhiều vấn đề." Thẩm Diên Dũng đơn giản gọn gàng nói.
"Sau đó thì sao?"
"Mối quan hệ tam giác rất vững chắc, đương nhiên là khi thế lực cân bằng. Cố Lăng Kiệt, Thịnh Đông Quang, Tả Đoàn Niên xem như là ba bá chủ. Tô Chung, Lâm Thanh Quân và nhà họ Hình kém hơn. Sau khi Cố Lăng Kiệt chết, sĩ khí bên phía anh ta bị đả kích lớn. Lâm Tiến còn chưa có quyết đoán đó. Dù sao, anh ta không giống Cố Lăng Kiệt, từ nhỏ đã nắm giữ những quan hệ rắc rối phức tạp do Cố Thanh Hùng bồi dưỡng phía sau, không ngồi được vào vị trí ba bá chủ được. Thịnh Đông Quang bị Bạch Nguyệt chèn ép nên đã rời khỏi vị trí, cho dù còn có chút quan hệ thì tóm lại đã tổn thất lớn. Bây giờ trên ở vị trí ba bá chủ chỉ có Tả Đoàn Niên. Tả Đoàn Niên chẳng khác nào một nhà độc quyền, Nếu như không chèn ép, mặc cho người khác phát triển, trong lần tuyển cử tổng thống sau, ông ta sẽ lên đảm nhiệm." Thẩm Diên Dũng nói với vẻ nghiêm trọng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Lưu San nghe xong, trong lòng cũng hồi hộp: “Nếu tổng thống tiếp theo không phải là anh, anh sẽ thế nào?"
"Trong các triều đại, vua mới lên sẽ làm thế nào với vị vua trước? Nếu còn tham vọng thì nhốt lại là thoải mái nhất. Dù sao, anh còn ở trên vị trí đều vì cuộc sống của dân chúng và các loại địa vị quốc tế, vẫn có thể bảo vệ được mạng của anh. Nhưng kết quả của những thế lực sau lưng anh, có thể chết đối với bọn họ là tốt nhất." Thẩm Diên Dũng nói với vẻ nặng nề.
Trong lòng Lưu San không thoải mái, vừa nghĩ tới kết cục của anh sẽ bị nhốt ở bên trong tường vây cho đến chết, cô lại có cảm giác ớn lạnh.
Anh còn trẻ tuổi như vậy, tài hoa hơn người như vậy.
"Kinh khủng như vậy sao? Sớm biết thế, anh đừng làm tổng thống."
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn về phía cô: “Em đừng quên bố anh chính là tổng thống đời trước. Nếu anh không làm, những người cúi đầu tận tụy phía sau bọn anh đã sớm biến thành nắm đất vàng rồi. Mà bố anh chết cũng là để thành toàn và vững chắc địa vị của anh, cho nên anh không thể phụ cái chết của ông ấy."
Tâm trạng Lưu San nặng nề theo.
Có chút phức tạp, càng là thứ phức tạp, cô càng có lòng tin mình sẽ không muốn nghĩ tới, sẽ đau đầu.
Thẩm Diên Dũng cầm tay của cô: “Bây giờ em đã hiểu rõ, tại sao trước đây anh phải cưới Hoa Tiên không? Thật ra người anh muốn kết hôn vẫn chỉ có một, đều là em."
"Tôi có thể từ chối được sao? Tôi không thích bị nhốt ở trong tường cao." Lưu San khẽ nói.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng lạnh xuống giống như trở thành một mảnh hoang vu, lạnh lẽo mênh mông vô bờ: “Nếu như anh không trúng tuyển, anh sẽ thu xếp cho em rời đi. Em yên tâm, sẽ không liên lụy đến sự tự do của em."
Anh thả tay cô ra, lạnh lùng nhìn trước mặt, mặt kéo dài.
Cô nhìn anh tức giận, trong lòng đặc biệt, đặc biệt không thoải mái, có lo lắng, sợ tai họa, cũng có áy náy và thông cảm.
Cô quen tự do, quen buông thả, cho dù điều kiện gia đình không tốt được bằng nhà Thẩm Diên Dũng, nhưng bố mẹ cô nuôi cô như công chúa nhỏ vậy.
Cô không có trách nhiệm, không có gánh nặng, chỉ cần vui vẻ sống theo ý mình, từ trước đến nay chưa từng bị hạn chế. Cô nói muốn dọn ra ngoài ở, cho dù mẹ không nỡ nhưng vẫn đồng ý.
Muốn nhốt cô ở bên trong tường cao thì chẳng khác nào lấy mạng của cô.
Trước đây cô đi theo Thẩm Diên Dũng lại không nhịn được muốn chạy trốn, khi đó cô thật ra không bị hạn chế tự do, cô ngoại trừ không thể đi cùng Thẩm Diên Dũng thì vẫn muốn làm gì thì làm cái đó.
Có thể tưởng tượng được một mình Thẩm Diên Dũng bị nhốt ở trong tường cao, sống cô độc cả quãng đời còn lại, cô lại cảm thấy anh rất đáng thương.
Cô kéo ống tay áo của anh một cái.
Thẩm Diên Dũng hất tay của cô ra, lạnh lùng nhìn về phía trước mặt, toàn thân lộ rõ dáng vẻ người lạ chớ lại gần, sắc mặt cũng tái mét.
Nhưng cô không phải là người lạ, da mặt cô dày, chọc chọc vào cánh tay của Thẩm Diên Dũng: “Tức giận à?"
Thẩm Diên Dũng không để ý tới cô.
"Bại hoại Thẩm, anh tức giận cái gì? Lấy năng lực của bại hoại anh làm sao có thể không làm được tổng thống chứ? Tôi cảm thấy anh còn có thể làm lâu hơn bố anh ấy. Ông ấy không xấu được bằng anh đâu." Lưu San nghiêng đầu nói.
Thẩm Diên Dũng cuối cùng cũng có chút phản ứng, liếc nhìn về phía cô: “Trước đó không phải nói muốn sinh con cho anh à? Thế nào, đây là không muốn lấy anh sao?"
Lưu San đỏ mặt. Ở đây còn có thượng tá Trình đấy.
Anh thật sự không xem thượng tá Trình là người à?
"Trước khác nay khác. Anh cũng không phải không biết tính cách của tôi. Tôi thì ba ngày thay một ý. Hai năm sau, tôi cũng có hơn hai trăm ý tưởng rồi, còn không biết thay đổi thành thế nào nữa. Tôi cũng mỏi mắt mong chờ, anh đừng xem là thật." Lưu San mỉm cười nói.
Thẩm Diên Dũng vẫn rất nghiêm túc: “Em bảo anh đừng xem cái gì là thật? Đừng nghĩ chuyện em sinh con cho anh là thật, hay đừng nghĩ chuyện không muốn lấy anh là thật?"
"Cái này..." Lưu San đảo tròng mắt: “Anh thấy chúng ta nói những chuyện này ở trên xe có thích hợp không hả?"
"Vậy em thấy nói những lời này ở đâu thì tương đối thích hợp hơn? Ở trên giường à?" Thẩm Diên Dũng tự nhiên nổi giận.
Lưu San bị anh chất vấn thấy phiền. Còn chưa kết thúc sao? Cô cao giọng nói: “Sinh con là thật, tôi sẽ lại sinh cho Tiểu Bối một đứa em gái, được chưa?"
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng dần dần dịu xuống: “Có lúc anh thật muốn may miệng của em lại, không chừng tới lúc nào đó còn nói ra những lời làm cho anh không thoải mái đấy."
"Khi thoải mái, sao anh không nói thế đi?" Lưu San liếc mắt nhìn anh và nói đầy khiêu khích.
Khóe miệng Thẩm Diên Dũng cong lên: “Đúng vậy, sau khi may lại rồi thì không thể biết được kỹ thuật nói xuất sắc của em nữa."
Lưu San: "..."
Cô một lần nữa xác định, Thẩm Diên Dũng thật sự không xem thượng tá Trình làm người rồi, lời như vậy mà anh cũng có thể nói được ở trước mặt thượng tá Trình.
Bộ mặt già của cô cũng cảm thấy bị vứt sạch, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trời bắt đầu tối.
Thẩm Diên Dũng tranh thủ đang rảnh rỗi, bấm số gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt: “Alo, Bộ trưởng Tằng của Bộ giáo dục xảy ra chuyện, cô biết không?"
"Ông ta đã chết à?" Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình.
"Tôi tạm thời phong tỏa tin tức này, sợ sẽ dẫn tới những rối loạn không cần thiết. Ông ta quả thật chết rồi, đầu và cơ thể tách rời, trên mặt bị rạch mười tám nhát, mắt bị đâm mù, lại có dấu hiệu ngạt thở mà chết. Tình hình cụ thể thì phải qua pháp y giám định mới biết được. Trong miệng ông ta còn ngậm một tờ giấy. Trên giấy viết: Bí mật này sẽ biến mất. Tay ông ta bị trói tay sau lưng, ngã trên mặt đất, gian phòng thành trạng thái mật thất." Thẩm Diên Dũng nói.
"Có phần bắt chước theo vụ án trước, nhưng thăng cấp hơn vụ án trước. Kiểu chết này không thể nào là tự sát được."
"Bây giờ vẫn đang duy trì hiện trường, cô qua đây xem thử đi."
"Thăm dò hiện trường không phải là thế mạnh của tôi, thế mạnh của tôi là trên phương diện tâm lý phạm tội." Bạch Nguyệt uyển chuyển từ chối.
"Tôi sẽ bảo Lãnh Thu Tôn qua phối hợp với cô. Phía sau vụ án này có thể liên quan đến Tả Đoàn Niên. Tôi cảm thấy khả năng Tả Đoàn Niên giết người là rất lớn, hơn nữa, có thể động cơ là điều chúng ta không biết. Không phải cô muốn kéo ông ta xuống sao? Tôi cảm thấy để cô cầm dao là thích hợp nhất. Cô thấy thế nào?" Thẩm Diên Dũng dứt khoát chỉ ra. Bạch Nguyệt là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần phải quanh co.
Bạch Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Bây giờ tôi sẽ xuất phát, sau khi gặp mặt lại nói sau."
Cô cúp máy. Hình Thiên tới sớm để giúp cô chấm bài thi, nghi ngờ hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Truyện convert hay : Nhà Ta Sư Phụ Siêu Hung Đát