CHƯƠNG 634 : QUYẾT GIÀNH THẮNG LỢI NGHÌN DẶM
“Trong phòng có dấu vết bị lục lọi không?” Bạch Nguyệt hỏi Lãnh Thu Tôn.
“Không có. Tôi chắc chắn về điều này.”
“Hung thủ không lo lắng những bí mật sẽ được tiết lộ ra ngoài ư? Nếu lo lắng, đáng lẽ hắn sẽ lục lọi khắp phòng mới đúng, phải không?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Trong trường hợp này, có thể là hung thủ có đủ tự tin để xử lý, hoặc là những bí mật đó phải đích thân Bộ trưởng Tằng nói ra. Bộ trưởng Tằng chết rồi, sẽ không ai biết bí mật này nữa.” Lãnh Thu Tôn suy đoán.
“Nếu như vậy, người cùng chung chăn gối với Bộ trưởng Tằng cũng là mối nguy hiểm mới đúng. Nếu đã giết Bộ trưởng Tằng, tại sao không giết luôn bà tằng – người có khả năng biết những bí mật. Bạch Nguyệt lại đưa mắt nhìn căn phòng một lần nữa với một dự cảm không tốt.
“Lẽ nào giết Bộ trưởng Tằng không phải để bịt miệng mà là báo thù.” Lãnh Thu Tôn suy đoán.
“Nếu như có thù oán, thì quá tình cờ khi giết ông ta trước khi ông ta sắp vào tù. Hơn nữa, quá trùng hợp khi Bộ trưởng Tằng quá bình tĩnh.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn thi thể Bộ trưởng Tằng: “Thủ đoạn giết người kỳ lạ, làm vậy để cho ai xem?”
Đôi mắt Bạch Nguyệt lóe lên một tia sáng: “ Không được, hãy để bộ phận quản lý mạng ra sức giám sát, những bức ảnh này có thể đã được truyền ra bên ngoài từ hiện trường.”
Lãnh Thu Tôn đứng im không cử động: “Cô đang căn dặn tôi sao?”
Bạch Nguyệt ngơ ngác, cô hiểu được lòng kiêu hãnh của Lãnh Thu Tôn và cô bước ra khỏi cửa đi ra ngoài.
Lãnh Thu Tôn ngăn cô lại: “Tại sao cô biết họ sẽ lan truyền ảnh ra bên ngoài, điều này đối với họ có lợi ích gì?”
“Có lợi ích gì thì tạm thời tôi chưa biết. Tuy nhiên, cách mà hung thủ ra tay với Bộ trưởng Tằng không phải là cố ý đánh lừa chúng ta, bởi vì nó quá giả dối, chúng ta có thể nhìn ra trong nháy mắt, nhưng đã làm như vậy rồi thì chắc chắn phải có mục đích. Mục đích này có thể là tạo ra tin chấn động. Cái chết kỳ lạ và danh tính của Bộ trưởng Tằng đều là những điểm đáng quan tâm.”
“Mục đích cuối cùng là gì? Lẽ nào là biểu tình với cảnh sát? Đây là khu vực có mâu thuẫn sao?”Lãnh Thu Tôn nghiêm cẩn.
“Cho dù mục đích thực sự của họ là gì, họ muốn gì, chúng ta phải ngăn chặn những gì thì mới có thể phòng tránh mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.” Bạch Nguyệt gay gắt nói, cô đi ra ngoài và nói với Thẩm Diên Dũng : “Mau tìm người quản lý mạng, tôi lo rằng họ sẽ đăng ảnh lên mạng.”
“Nói xằng nói xiên, nếu họ muốn đăng thì đã đăng nó từ lâu rồi, sao còn phải đợi đến bây giờ?” Cục trưởng Triệu lập tức phủ định.
“Bởi vì lúc đó chúng ta chưa đến đây, nếu tôi đoán không nhầm, họ từ đầu đến cuối đều theo dõi chúng ta, đợi chúng ta đến rồi, họ cảm thấy đây là thời điểm chín muồi để gửi ảnh đi, và nói với truyền thông là có những ai đang ở đây.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Đoán? Cô làm việc dựa vào cách đoán tới đoán lui ư? Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, nếu đã chính xác như vậy thì còn cần đến cảnh sát chúng tôi sao?” Cục trưởng Triệu không khách sáo nói.
Điện thoại di động của anh ta vang lên.
Bạch Nguyệt không buồn quan tâm đến anh ta, tranh luận với anh ta thật mệt mỏi, bảo thủ và tự cho mình là đúng.
“Làm ngay đi, không thì sẽ muộn mất.” Bạch Nguyệt nói với Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng gật đầu, ở một vài khía cạnh, anh tin vào sự sáng suốt của Bạch Nguyệt.
Giám đốc Triệu tắt điện thoại với gương mặt tồi tệ, nhìn Thẩm Diên Dũng nói : “Ai đó đã đăng ảnh lên mạng rồi, nó rất chi tiết, còn chụp bức ảnh lúc chúng ta đến đây.”
“Đồ ngốc, Bạch Nguyệt nói sao anh lại không tin, giờ thì hay rồi.” Lâm Thư Lam chửi ầm lên.
“Thư Lam, không được vô lễ, sự việc đã đến nước này, trách móc cũng không có tác dụng gì .” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Lâm Thư Lam không nói gì nữa.
Lưu San nhìn Bạch Nguyệt trong sự ngưỡng mộ.
Bạch Nguyệt thực sự là người cô ngưỡng mộ nhất, trước đây là vậy, bây giờ vẫn thế, tại sao cô lại không có cái đầu thông minh như vậy.
Lãnh Thu Tôn cũng rất ngạc nhiên, trong việc phán quyết vụ án, anh nhận là thứ hai thì không ai nhận là thứ nhất, nhưng sau khi làm việc cùng Bạch Nguyệt nhiều lần, anh cảm thấy hổ thẹn.
“Bây giờ cô nghĩ nên làm như thế nào?” Thẩm Diên Dũng hỏi Bạch Nguyệt.
“Căn phòng không có dấu vết bị lục lọi, Bộ trưởng Tằng nghĩ có thể bình chân như vại, hung thủ không sợ sự việc bị lộ. Nhìn vào thủ đoạn giết người có thể thấy được sự chuyên nghiệp và khác thường, đằng sau chắc chắn là một thế lực rất lợi hại,mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, thậm chí là, tính toán được rằng chúng ta sẽ đến, sẽ điều tra vụ án, dựa vào quy trình tiến hành các bước như bình thường của chúng ta...
Bạch Nguyệt nhìn bà tằng.
Bà tằng đã ngừng khóc, tay cầm giấy ăn run rẩy.
Mắt Bạch Nguyệt nheo lại, nhìn bằng một ánh mắt sắc bén: “Bắt bà ta lại.”
Trương Tinh Vũ và Lâm Thư Lam lao tới và khống chế bà tằng.
“To gan, Bạch Nguyệt, ai cho cô quyền được bắt trói người, cô quá đáng lắm rồi.” Tả Đoàn Niên quát, nghiêm nghị đứng lên.
Bà tằng nhìn Tả Đoàn Niên.
Tả Đoàn Niên đưa mắt nhìn bà tằng: “Bà muốn nói gì thì nói đi.”
“Bịt miệng bà ta lại, giờ chưa phải là lúc để bà ta nói.” Bạch Nguyệt ra lệnh.
Lâm Thư Lam nghe theo lời của Bạch Nguyệt, lập tức bịt miệng bà tằng lại.
“Bạch Nguyệt, cô với Bộ trưởng Tằng bất hòa, không phải là cô đã giết người, giờ lại không cho bà tằng lên tiếng, vậy là có dụng ý gì đây.
“Tôi với Bộ trưởng Tằng không có bất hòa nào cả. Tôi chỉ trừng phạt cái ác và biểu dương cái thiện. Tôi đã có trong tay bằng chứng những tội trạng lớn của Bộ trưởng Tằng và đã giao nó cho Bộ công an và Quốc hội. Những tội danh này đủ để Bộ trưởng Tằng bị kết án tử hình, tôi hà tất phải ra tay với Bộ trưởng Tằng, đẩy bản thân vào việc tố tụng. Bất cứ ai ở đây cũng có thể giết Tộ trưởng Tăng, không thể là tôi. Tả tổng, điều gì khiến anh trở nên vô lý như vậy?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Không phải là tôi vô lý, cô đang làm gì với bà tằng trước mặt chúng tôi? Ngay cả khi chồng bà ta phạm tội thì cũng không liên quan gì đến người nhà, huống chi chồng bà ta giờ đã chết.” Tả Đoàn Niên nghiêm nghị nói.
“Tôi làm như vậy là bởi vì, chúng ta ở trong phòng này đã bị ai đó đặt camera. Tả tổng thực sự muốn nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta khi chưa được chứng thực và xem xét thì đã bị đăng lên mạng sao?
Chân tướng của sự thật, đợi điều tra rõ ràng thì nhất định sẽ thông báo cho công chúng biết, nhưng trước khi nó được làm rõ, nó sẽ chỉ gây hoang mang và lo lắng, Tả tổng, lẽ nào không phải vậy sao?
Sắc mặt Tả Đoàn Niên xám lại, “Trong phòng này bị ai đó lắp đặt camera sao?”
“Cục trưởng Triệu, kiểm tra.” Thẩm Diên Dũng ra lệnh.
“Vâng.” Giám đốc Triệu ra ngoài căn dặn.
Bạch Nguyệt đứng trước mặt Thẩm Diên Dũng cố tình nói : “Liên quan đến rất nhiều ân oán của Bộ trưởng Tằng mà tôi không biết, nhưng tôi là người ít có khả năng giết Bộ trưởng Tằng nhất, anh có đồng ý với điều này không?”
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Hoa Đều