CHƯƠNG 644: TẤT CẢ ĐỀU TRONG TÍNH TOÁN CỦA CÔ
“Hôm nay em đã xem tin tức, liên quan đến Tổng thống trước của nước Pháp, em cảm thấy có điểm giống với anh, nếu như việc anh có con riêng bị bại lộ ra ngoài, em nói cho anh biết, anh chắc chắn không thể trở thành Tổng thống được.” Lưu San lo lắng
“Yên tâm, tôi đã để em sinh con của hai chúng ta, thì nhất định có thể bảo vệ được an toàn cho nó.” Thẩm Diên Dũng nói chắc nịch.
“Vẫn phải cẩn thận a, em nói cho anh biết, Cung Nam Nguyệt đó vốn dĩ là bảo Hoa Tiên nói với anh, nói khuyên anh cái gì đó, Hoa Tiên đã răng dạy lại Nam Cung Nguyệt rồi .
Em cảm thấy là, Nam Cung Nguyệt có thể là thực sự có ý tốt, Hoa Tiên có thể là lo lắng ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta.
Bọn họ thực ra cũng rất tốt.
Em cũng nghĩ rất nhiều, sau này người sống cùng anh cả đời này là em, không phải bọn họ, em là vì tự mình tính toán cho mình thôi.
Em khẳng định không muốn chồng tương lai của em có chuyện, như vậy không phải là không còn chồng sao?
Anh xem, sau khi vị Tổng thống đó bị rớt đài, những chuyện xấu trước đây mà ông ta làm, cùng với việc cùng với thiên kim tiểu thư chủ tịch công ti mỹ phẩm gì gì đó cũng bị lôi ra bàn tán đó sao.
Cho nên, chuyện xấu trước kia của anh càng nhiều, nói không chừng ngay cả chuyện hồi nhỏ của anh cũng bị lôi ra, anh liền toi đời đó.
Em cảm thấy, đợi sau này, sau khi anh ổn định rồi hãng nói, hơn nữa, đứa nhỏ sinh ra, anh nhất định sẽ phân tâm.” Lưu San khuyên anh.
Thẩm Diên Dũng nghe cô nói, đặc biệt là bốn chữ người chồng tương lai, tâm trạng cực kì tốt.
Anh cũng tỉ mỉ suy xét lời cô nói, giữ chặt eo cô, nói cho cô điều mà anh lo lắng: “Em không sinh con, anh càng lo lắng.”
Lưu San mỉm cười, ánh mắt sáng long lanh: “Anh sợ em chạy mất sao?”
“Chuyện này em làm còn ít sao?” Thẩm Diên Dũng bất lực xoa xoa đôi mắt cô.
“Ngốc ạ, em giống người sinh xong con sẽ không chạy nữa sao?” Lưu San hỏi lại.
Thẩm Diên Dũng càng giữ chặt eo của cô.
Tuy hơi đau, nhưng trong lòng cô lại chảy qua một dòng nước ngọt ngào không tên, tay ôm lấy gáy anh: “Em nói không chạy thì sẽ không chạy.”
Thẩm Diên Dũng cười một tiếng: “Em ba hôm lại đổi một chủ ý, bây giờ nói không chạy, vài ngày nữa lại như phát bệnh lại muốn chạy.”
Lưu San: “...”
Cô thật sự không biết nên tức giận hay nên khen Thẩm Diên Dũng quá hiểu cô đây.
Cô quả thật là hai, ba ngày đổi một chủ ý.
“Hay là, kí một hiệp nghị đánh dấu lên đó, chỉ cần anh không phản bội em, em tuyệt đối sẽ không chạy, được không, như vậy anh đã yên tâm chưa?” Lưu San hỏi.
Thẩm Diên Dũng hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Anh tin em, nếu lần sau em còn chạy, Lưu San, tôi tuyệt đối không bao giờ tin em nữa.”
“Biết rồi, biết rồi , chúng ta đi tìm Bạch Nguyệt đi.” Lưu San kéo Thẩm Diên Dũng đi.
Thẩm Diên Dũng nhếch môi cười.
Khi không gặp cô , lòng anh như lửa tốt, gặp cô, tâm tình anh mới yên bình trở lại.
*
Thẩm Diên Dũng và Lưu San chẳng kiêng nể gì đi giữa vòng quay của một đám bảo vệ, Lưu San vẫn như cũ lấy danh nghĩa trợ lí của anh.
Đến bên ngoài biệt thự, Lưu San phát hiện có chút không đúng.
Biệt thự này bên trong có ba tầng, bên ngoài đều bị những binh lính mặt trang phục khác nhau bao vây.
Biểu cảm nghiêm túc khiến cho mọi người bất giác cảm thấy căng thẳng.
“Những người này, đều là những người trước trước của Cố Lăng Kiệt à? Hay là ám vệ?” Lưu San khó hiểu hỏi.
“Không phải.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng biểu cảm cầm xuống, sau khi trải qua vòng kiểm tra xe được tiến vào.
Lưu San nhìn sau xe, thấy bên ngoài biệt thự lại có thêm một đám người bao quanh.
“Hôm nay đến ăn cơm không chỉ có hai chúng ta à?” Lưu San hồ nghi hỏi.
“Thịnh Đông Quang đến, Lãnh Tiêu đến, Tô Chung đến, Tả Đoàn Niên đến, còn có Hình Thương và Hình Thiên.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng đáp.
“Hình Thiên? Là người giống Cố Lăng Kiệt đấy à? Bọn họ có khi nào là anh em sinh đôi không?” Lưu San đoán.
“Có lẽ không phải, anh đã điều tra qua, Tống Tâm Vân chỉ sinh một người con, không phải là sinh đôi, lát nữa vào, có một số việc công cần xử lí, việc tư thì để muộn chút anh sẽ sắp xếp thời gian cho em với Bạch Nguyệt, em ngoan một chút nhé.” Thẩm Diên Dũng dặn cô.
Lưu San gật gật đầu.
Bọn họ bàn chuyện công việc, cô nghe cũng không hiểu, đương nhiên là phải ngoan rồi.
Xe dừng ở trước biệt thự.
Bảo vệ của Bạch Nguyệt mở cửa xe.
Thẩm Diên Dũng bước xuống xe, Lưu San và Thượng tá Trình cũng lập tức theo sau bước vào.
Lưu San nhìn thấy rất nhiều người, sau mỗi người đều có vệ sĩ, nhưng trang phục đều giống nhau, đều thuộc một đội, có thể là người của Bạch Nguyệt.
Không khí bên trong đặc biệt kì quái, không ai nói với ai câu nào, khuôn mặt đều nghiêm túc căng thẳng.
Đến cả Bạch Nguyệt cũng rất nghiêm túc, mặt không biểu cảm, lại đem theo vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Thẩm Diên Dũng, ánh mắt không tự chủ mà nhìn Lưu San bên cạnh, sau đó rời đi, gật đầu chào với Thẩm Diên Dũng.
“Vất vả rồi, có chút chuyện, cho nên chúng tôi đến hơi trễ, thật ngại quá.” Thẩm Diên Dũng xa cách nói.
“Chuyện này nói sau đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại bên ngoài đang bàn luận về cái chết của vợ chồng Bộ trưởng giáo dục.” Tô Chung giọng điệu thâm trầm cổ quái nói, giọng điệu mang theo chất vấn nghiêm túc.
Bạch Nguyệt chậm rãi nhìn Tô Chung: “Bộ trưởng Tằng đột nhiên qua đời, trên mạng đã tiết lộ nguyên nhân, theo như tôi và Lãnh Thu Tôn thấy, có thể là Bộ trưởng Tằng biết được bí mật gì không nên biết nên bị ám sát.”
“Cô đã đưa Tằng phu nhân đi, vậy trước lúc bà ta chết cô ta đã nói gì?” Tô Chung chất vấn.
Ánh mắt mọi người ngồi ở đây đều đổ dồn vào trên người Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nhìn Tả Đoàn Niên, chỉ là nhìn một chút.
Tả Đoàn Niên trừng mắt nhìn lại Bạch Nguyệt, trong mắt đầy sát ý, lại đem theo ý cảnh cáo.
Bạch Nguyệt nhếch môi, đáp: “Bà ta nói cho tôi một số chuyện, nhưng những chuyện này không có chứng cứ, tôi nói ra, lại càng khiến cho người khác nghi kị, không cần thiết.”
“Bà ta rốt cuộc đã nói những gì?” Tô Chung nghiêm túc truy hỏi.
Tả Đoàn Niên nhíu mày, phiền phức nói: “Tô phó thống, Bạch Nguyệt không phải là phạm nhân, chỉ là trợ giúp chúng ta điều tra, nếu cô ấy đã không nói, chắc chắn có lí do của cô ấy, tôi tin khi Cố phu nhân muốn nói,nhất định sẽ nói ra, đúng không?”
Tả Đoàn Niên nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngồi trên ghế, tay gõ gõ trên bàn: “Thực tế là , tôi cảm thấy không nhất thiết phải nói ra, thứ nhất, cho dù tôi nói ra, cũng không có người tin, thậm chí còn sẽ nghĩ tôi thích gây chuyện thị phi.
Thứ hai, tôi cũng không xác định được lời của Tằng phu nhân là thật hay là giả.
Thứ ba, tôi không phải là người trong vòng chính trị, giống như Tả phó thống nói, tôi chỉ là người trợ giúp điều tra mà thôi.
Hôm nay mọi người đều đã đến chỗ tôi, tôi cũng không có gì để tiếp đãi, mời mọi người ăn cơm đã, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện, mọi người thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều không nói gì, nhìn người lãnh đạo cao nhất , Thẩm Diên Dũng.
“Vậy thì cảm ơn Cố phu nhân chiêu đãi rồi.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San đứng bên cạnh không động đậy, nhìn mọi người bên cạnh Thẩm Diên Dũng đều ngồi xuống, một người là Tô Chung, một người là Tả Đoàn Niên.
Ngồi cùng bàn với Bạch Nguyệt đều là những người có máu mặt, trợ lí không có tư cách, ngồi ở bàn bên cạnh.
Lưu San là trợ lí cao cấp đặc biệt, ngồi tách với Thẩm Diên Dũng.
Truyện convert hay : Y Lưu Võ Thần