CHƯƠNG 703: THÍCH RỒI SẼ KHÔNG CÒN KHÔNG THÍCH NỮA
Tống Tâm Vân gọi xong bèn thở phào nhẹ nhõm và nói với Bạch Nguyệt: “May quá, may quá, bác sĩ đã căn dặn nên cô ta không có ăn, cho Trương Tinh Vũ ăn hết rồi, dạo này tình cảm giữa Trương Tinh Vũ với cô ta không tệ, thật ra hai đứa này cũng rất xứng đôi.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt dịu dàng đáp lại: “Để con bưng thức ăn giúp mẹ.”
Cô theo Tống Tâm Vân bước vào nhà bếp.
Tống Tâm Vân đã làm món thịt kho tàu, canh cá tươi ngon và còn nấu thêm món cá viên, chả cá, có cả cá chiên, salad ức gà trái cây, nấm kho và thịt bò canh chua.
“Nấu nhiều món như vậy, con sắp trở thành bà mập luôn rồi.” Bạch Nguyệt nói đùa.
Hình Thiên vốn muốn nói dù em có trở thành bà mập thì anh cũng thích, cùng lắm chúng ta là gia đình nhiều thịt, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Bạch Nguyệt, thường ngày Cố Lăng Kiệt rất lạnh lùng, anh liền nhịn lại không lên tiếng.
Tống Tâm Vân ôm lấy vai Bạch Nguyệt: “Nếu Lăng Kiệt dám chê bai con thì mẹ đánh nó ngay.”
“Ha ha.” Bạch Nguyệt bật cười.
Cô nhớ Cố Lăng Kiệt, rất nhớ.
Cười một hồi, hốc mắt lại ửng đỏ.
Cô rũ mắt xuống, để hàng mi dài che đi sự dao động trong mắt, không để ai phát hiện được.
Ba người họ đều ngồi trước bàn ăn, cùng ăn một bữa tối thơm phức.
Tống Tâm Vân nhìn Hình Thiên rồi lại nhìn Bạch Nguyệt: “Hai con sau này quyết định rời khỏi nơi này sao?”
Hình Thiên không nói chuyện, anh nhìn sang Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lắc đầu, Cố Lăng Kiệt ở đây, cô sẽ không đi đâu cả.
“Trước kia muốn rời khỏi, không phải do mong đợi thế giới bên ngoài thế nào, mà là muốn né tránh Thịnh Đông Quang và Tả Đoàn Niên, tránh xa những người muốn tổn hại chúng ta, hiện giờ, Thịnh Đông Quang đã chết, Tả Đoàn Niên cũng sẽ nhận được sự trừng phạt của pháp luật, chúng ta đã an toàn rồi, suy cho cùng ở đây có người nhà và bạn bè của chúng ta và từng mảnh ký ức thuộc về chúng ta, tụi con sẽ không đi đâu.” Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên nắm lấy tay Bạch Nguyệt.
Bởi vì ở trước mặt Tống Tâm Vân nên Bạch Nguyệt không rút tay ra, nhưng cũng không nhìn Hình Thiên.
“Không đi là được, ha ha, vốn mẹ còn suy nghĩ nếu rời khỏi đây thì phải đi đâu? Mẹ suy đi nghĩ lại cũng không có nơi mẹ muốn đi, thật ra thì trong nhà mới là nơi ấm cúng nhất, những nơi khác hiếm khi đi du lịch là được, nếu không sẽ dễ mất phương hướng.” Tống Tâm Vân nói một cách vui vẻ.
“Nói cũng phải, có một ngôi nhà, biết được cuối cùng mình phải đi đâu.” Bạch Nguyệt không để lại dấu vết rút tay đang bị Hình Thiên nắm lấy rồi múc canh.
Hình Thiên lập tức đưa chiếc thìa cho Bạch Nguyệt múc canh.
Anh cũng sẵn múc luôn một chén cho Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân an lòng mà nhìn Hình Thiên: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lăng Kiệt cũng biết quan tâm đến người khác rồi, rất tốt, rất tốt.”
Hình Thiên học theo sự lạnh lùng của Cố Lăng Kiệt “Ừm” một tiếng.
Sau bữa tối, Tống Tâm Vân bưng chén vào nhà bếp, anh đi ra ngoài gọi cho Trương Tinh Vũ: “Có người giúp việc nữ nào phù hợp không?”
“Không có, ám vệ chỉ có một người phụ nữ, chính là Thư Lam, sau khi Thư Lam gặp tai nạn đã không còn tìm người giúp việc nữa, sợ tùy tiện tìm một người giúp việc để ở biệt thự, ngược lại sẽ gây ra mối đe dọa cho mợ chủ.” Trương Tinh Vũ giải thích.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ cử một người của tôi đến để phụ trách vấn đề vệ sinh trong biệt thự, người của tôi thì cậu cứ yên tâm.” Hình Thiên nói.
“Người của anh tôi chắc chắn yên tâm, có một chuyện, ngày mai ám vệ sẽ đi làm, anh muốn che giấu thân phận hay là nói đúng sự thật với họ?” Trương Tinh Vũ hỏi.
“Nói đúng sự thật đi, một khi lời nói dối bị vạch trần thì tính chất sẽ không giống nhau nữa, nhưng tạm thời phải giấu Tống Tâm Vân, tôi không muốn bà ta quá đau lòng.”
“Được, tôi biết rồi.” Trương Tinh Vũ cúp máy.
Hình Thiên xoay người lại.
Bạch Nguyệt đứng ngay sau lưng anh.
“Ra ngoài đi dạo đi, em có chuyện muốn hỏi anh.” Bạch Nguyệt nói.
“Đợi chút.” Hình Thiên lấy chiếc áo lông của Bạch Nguyệt choàng lên người cô và căn dặn: “Bên ngoài bây giờ rất lạnh, đừng để bị lạnh.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt kéo kín áo lại rồi bước ra ngoài.
Mặt trăng trên bầu trời, một vài ngôi sao thưa thớt, gió lạnh thổi qua khiến suy nghĩ con người càng rõ ràng hơn.
“Em nhớ khi anh vừa mới xuất hiện thì thấy anh đang tìm thứ gì đó, anh đang tìm gì vậy?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Một tấm hình, là tấm hình chụp chung của anh và Lăng Kiệt khi ra đời, lúc đó khi anh tìm Cố Thanh Hùng đã đưa cho ông ta. Nhưng anh không tìm được, có thể ông ta sớm đã đốt mất rồi.” Hình Thiên giải thích.
“Anh sớm đã liên lạc với bố của Cố Lăng Kiệt?” Bạch Nguyệt ngạc nhiên.
“Phải, lúc đó Cố Lăng Kiệt rời khỏi quân khu để kinh doanh thì anh đã liên lạc với bố nuôi của Lăng Kiệt, nói với ông ta rằng anh là anh trai song sinh của Cố Lăng Kiệt.” Hình Thiên nói không hề giấu diếm.
Bạch Nguyệt không hề nghĩ tới điểm này: “Bố nuôi của Cố Lăng Kiệt dọn tới đây cũng là vì anh?”
“Phải, bởi vì căn biệt thự này có đường hầm, cho dù anh tới liên lạc với ông ta cũng không có người phát hiện được.”
“Vì vậy bản đồ đường hầm đó là bố nuôi của Cố Lăng Kiệt cho anh.” Bạch Nguyệt đoán rằng.
“Phải, bọn anh vẫn đang kế hoạch, anh có thể thuận lợi vào được Bộ Ngoại giao làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao có mối liên quan rất lớn với âm mưu của Cố Thanh Hùng trong những năm nay.” Hình Thiên giải thích.
“Nhưng khi bố của Cố Lăng Kiệt chết không có nói anh ra.” Bạch Nguyệt tò mò: “Tại sao lại thế này?”
“Anh nghĩ có vài khả năng. Một là khi Lăng Kiệt trở về, sức khỏe Cố Thanh Hùng đã rất tồi tệ, chưa kịp nói đã qua đời. Hai là ông ta cảm thấy nói ra cũng vô dụng, hơn nữa sẽ khiến anh gặp nguy hiểm theo nên không nói ra. Khả năng thứ ba là ông ta có nói nhưng Lăng Kiệt không nói với em thôi.” Hình Thiên phân tích.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi và đã hiểu rõ: “Thật ra anh không biết tiểu Diễn đang ở đâu, đúng không?”
“Anh không biết nhưng Lâm Tiến biết, cho nên em muốn tìm được tiểu Diễn cũng rất dễ dàng.”
Bạch Nguyệt lắc đầu, cô sợ sau khi gặp tiểu Diễn sẽ lay động sự quyết tâm của cô: “Tiểu Diễn đi theo ba mẹ nuôi của nó cũng khá vui vẻ, em mãi mãi là mẹ của nó, nhưng em không muốn bây giờ nó cảm thấy bất hạnh.”
“Em đã quyết định đúng đắn.” Hình Thiên tán thành.
Bạch Nguyệt không lên tiếng, chân cô giẫm lên những cành cây khô, vang ra âm thanh xào xạc, trông càng cô đơn hơn.
Cô sợ sự cô đơn này, nặng nề đến nỗi không thở được, cô lại hỏi: “Thiên, anh và Thu Đình có phải là vợ chồng không?”
“Không phải, thật ra Thu Đình là con gái riêng của Hình Thương, ông ta luôn muốn gả Thu Đình cho anh, nhưng anh chỉ coi Thu Đình là em gái và...” Hình Thiên hơi khựng lại, khuôn mặt hiện lên vết ửng đỏ: “Anh chưa từng phát sinh quan hệ với phụ nữ.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt dịu dàng đáp lại, đi đến bên hồ, nhìn vào hồ nước và nói một cách lạnh nhạt: “Đừng thích em.”
Hình Thiên đứng bên cạnh cô, bất lực mà nói: “Thích rồi, làm sao có thể không thích được.”
Truyện convert hay : Ta Tuyệt Mỹ Lãnh Diễm Tổng Tài