CHƯƠNG 713: CHIM KHÔN LỰA CÀNH MÀ ĐẬU LÀ NHƯ THẾ
“Mợ chủ đừng quá kích động, cô đang mang thai đấy.” Trương Tinh Vũ lo lắng nói, nhặt điện thoại Bạch Nguyệt lên đặt trên bàn.
“Anh cũng theo Hình Thiên đúng không?” Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi Trương Tinh Vũ.
Trương Tinh Vũ trầm mặc không nói gì chỉ cúi thấp đầu.
Cô hiểu cả rồi, bọn họ chăm sóc cô, bảo vệ cô chỉ vì bọn họ cho rằng Cố Lăng Kiệt chưa chết, làm vậy có thể thăng cấp trên con đường làm quan của mình.
Đến khi xác định Cố Lăng Kiệt chết thật rồi sẽ chọn người khác dựa thế leo lên.
Chim khôn lựa cành mà đậu, mỗi người đều có tư tâm, điều này cô hiểu.
Cô chẳng trách người khác, chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của họ bởi cô cũng không thay đổi được gì.
Nhưng trong lòng cũng rất thê lương. Đây là ám vệ muốn thay Cố Lăng Kiệt bảo vệ cô sao?
Thế giới của cô dường như đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
“Anh đi đi, mang theo cả ám vệ của anh đi, tùy anh nương nhờ ai, Lâm Tiến cũng được, Hình Thiên cũng được.” Bạch Nguyệt hít hít mũi nói.
Trương Tinh Vũ nhìn Bạch Nguyệt như này trong lòng cũng rất khổ sở: “Mợ chủkhông thể ở bên Hình Thiên được sao? Hãy coi Hình Thiên như thủ trưởng Cố, rất nhiều lần tôi đã tưởng rằng Hình Thiên là thủ trưởng Cố.”
“Anh ta không phải Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt sẽ không hy sinh người vô tội để giành lấy lợi ích và quyền lợi cho mình. Trong cảm nhận của anh ấy, tính mạng của một cụ già còn quan trọng hơn cả bản thân, sao anh ấy có thể thất tín bội nghĩa, chủ động tính kế làm tổn thương người khác được?!” Bạch Nguyệt rớt nước mắt nói.
“Nhưng người tốt như thủ trưởng Cố đã không còn nữa, không phải sao?” Trương Tinh Vũ nói.
“Cho nên các người tùy ý đi nương nhờ người khác đúng không? Anh ấy không cần các người, tôi cũng không cần các người.” Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn.
“Chúng tôi dù cho có dựa vào Hình Thiên thì không phải là vẫn đi theo cô sao, có gì khác nhau đâu.”
“Khác ở chỗ đi theo tôi, các người chỉ nhận được tiền lương còn đi theo Hình Thiên, các người có thể có được vinh quang để làm những chuyện tốt đẹp hơn cho các người. Bây giờ anh có thể đi được rồi.” Bạch Nguyệt liếc về phía cửa.
Trương Tinh Vũ vẫn không đi: “Mợ chủđừng như vậy, cô như vậy tôi rất sợ.”
“Tôi cần yên tĩnh.” Bạch Nguyệt nhắm mắt lại.
“Vậy mợ chủ nghỉ ngơi trước, có gì cần dặn dò thì tôi vẫn luôn ở đây.” Trương Tinh Vũ nói, xoay người đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt nhắm mắt nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Cô rất nhớ Cố Lăng Kiệt, không có anh cô không muốn ở lại thế giới tàn nhẫn này thêm một phút nào. Nhưng nếu bây giờ cô chết, Lưu San biết phải làm sao?
Trước tiên cô phải đưa Lưu San an toàn rời đi.
Trương Tinh Vũ đã là người của Hình Thiên rồi. Những người này cô đã không thể tín nhiệm và dựa vào, có thể tin tưởng được chỉ còn Alan.
Đúng vậy, chỉ có Alan thôi.
Bạch Nguyệt lau nước mắt, cô phải lập tức đưa Lưu San đi tìm Alan.
Cô từ thư viện vọt ra ngoài, Hình Thiên đã đứng trước mặt cô.
Cô cảm thấy ớn lạnh, sự sợ hãi dâng lên trong lòng, lùi về sau một bước.
“Em biết hết rồi?” Hình Thiên khóa cô lại hỏi.
Bạch Nguyệt ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Nếu như cô thẳng thắn lật mặt với Hình Thiên thì e rằng cô sẽ bị nhốt trong biệt thự này cả đời.
Lưu San còn bị anh ta cưỡng chế, trở thành vũ khí uy hiếp Thẩm Diên Dũng.
Cô kêu cứu cũng không được, sống không bằng chết.
Mấu chốt là, dù chết rồi cũng phải phân hai nơi cách biệt với Cố Lăng Kiệt, trở thành linh hồn bị nhốt trong biệt thự.
“Biết rồi.” Bạch Nguyệt cụp mắt xuống.
“Anh tin rằng vận mệnh nằm trong tay mỗi người, tin Thẩm Diên Dũng chẳng khác nào đem đầu anh buộc vào vách núi mặc anh ta muốn giết thì giết. Cuộc sống của anh mỗi ngày đều không yên nhưng bây giờ tốt rồi, không ai có thể làm hại chúng ta nữa, anh chính là người đứng đầu duy nhất.” Hình Thiên kiêu ngạo nói, cánh môi cong lên, trong kiêu ngạo còn có chút đắc ý.
“Ừm.” Bạch Nguyệt thản nhiên đáp: “Anh sẽ làm gì Lưu San?”
“Cô ấy là bạn em, anh sẽ để cô ấy yên ổn.” Hình Thiên hứa.
“Bây giờ Thẩm Diên Dũng không trở mình được nữa, Lưu San ở bên cạnh anh ta chỉ còn lại nguy hiểm trùng trùng. Tôi muốn bí mật đưa cô ấy đi, anh đồng ý không?” Bạch Nguyệt hỏi rồi quan sát ánh mắt anh ta.
Hình Thiên gật đầu: “Cô ấy đúng là người vô tôi, đưa cô ấy đi đi.”
“Tôi đi nói chuyện với cô ấy.” Bạch Nguyệt cúi đầu đi qua anh ta.
Hình Thiên giữ tay cô lại: “Không vì anh mà vui mừng sao? Từ nay về sau không ai có thể làm em tổn thương nữa.”
Bạch Nguyệt nhướn môi, lạnh lùng liếc anh ta: “Chúc mừng anh, cuối cùng cũng được bù đắp như mong muốn, rất tốt.”
“Đợi đến khi anh được nhận chức anh sẽ cưới em. Từ nay về sau chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.” Hình Thiên hứa hẹn.
Bạch Nguyệt cười nhẹ không nói gì, cứ thế đi lên lầu.
Lưu San cũng đã dậy, đánh răng rồi từ nhà vệ sinh đi ra.
“Đã đói chưa?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Lưu San sờ bụng mình: “Tớ có lẽ là bị đói mà tỉnh.”
“Ăn sáng trước đã.” Bạch Nguyệt nói rồi xoay người nói với Tống Tâm Vân: “Mẹ, chúng con muốn ăn sáng.”
“Đến đây, đến đây.” Tống Tâm Vân mang bánh mình làm ra.
Lưu San cắn một miếng to rồi nhìn xung quanh: “Hình Thiên đâu? Không ở đây sao?”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp, ăn một miếng rồi nói: “Lát nữa tớ muốn đến một nơi, cậu đi cùng tớ nhé.”
“Đi đâu, có vui không?” Lưu San hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn đôi mắt đơn thuần như mây trắng trên bầu trời xanh của cô ấy mà lòng đau âm ỉ: “Lên chùa, ở đó có một đại sư rất giỏi, tớ muốn đến gặp ông ta.”
“Xem tướng số sao? Được, tớ cũng muốn xem xem.” Lưu San vui vẻ nói.
Bọn họ ăn xong, Trương Tinh Vũ lái xe tới.
Bạch Nguyệt nhìn Lưu San điều gì cũng không biết: “Cậu có điều gì muốn làm nhất không?”
“Điều tớ muốn làm nhất á? Là được ở bên bạn bè và người tớ yêu.” Lưu San cười nói.
Bạch Nguyệt cũng cười mang theo ý vị thâm thường: “Thẩm Diên Dũng làm điều gì sẽ khiến cậu mãi mãi quên anh ta?”
“Có lẽ rất nhiều chuyện có thể khiến tớ quên anh ấy. Ví dụ như nếu anh ấy đi tìm người con gái khác, tớ khẳng định sẽ không cho anh ấy cơ hội thứ hai đâu.” Lưu San nói rất khẳng định.
“Cậu thì sao? Điều gì mới khiến cậu quên đi Cố Lăng Kiệt?” Lưu San hỏi.
“Tình cảm có thể gom góp cũng có thể mất đi. Tớ từng yêu Tô Khánh Nam nhưng trong quá trình chung sống tất cả tình yêu say đắm mà tớ dành cho anh ta đều tan biến. Cố Lăng Kiệt cho tớ rất nhiều tình yêu, anh ấy chết rồi cũng khó mà biến mất, cho nên vĩnh viễn ở trong lòng tớ.”
“Bởi vậy người chết là rào cản khó vượt qua nhất.”
“Đúng vậy, còn sống là bởi đủ loại mâu thuẫn, tài thước có dầu, nhân sinh quan lệch lạc đều làm hao mòn tình cảm. Còn cái chết chỉ có thời gian mới xoa dịu được vết thương, quên đi người từng yêu nhưng không làm mất đi tình cảm chôn dấu trong lòng. Cho nên khi tớ biết Cố Lăng Kiệt mất trí nhớ, chỉ nhớ Chu Hân Ly, tớ đã lựa chọn ra đi vì tớ không xóa mờ được ánh sáng rạng rỡ đó trong lòng anh ấy.” Bạch Nguyệt cảm thán.
“Cho nên cũng không ai xóa mờ được Cố Lăng Kiệt trong lòng cậu đúng không?” Lưu San thương cảm nói.
“Đúng vậy.”
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cuồng Tế