CHƯƠNG 717: THẮNG LÀM VUA THUA LÀM GIẶC
“Em nói đi.”
“Em gửi cho anh một số bưu thiếp, những bưu thiếp này là bưu thiếp toàn thế giới, phiền anh cứ cách một thời gian thì giả làm em giả làm từ các quốc gia khác nhau gửi đến cho Lưu San bạn em.”
Alan nghe xong, im lặng ba giây: “Em, không sao chứ?”
“Không sao, bạn tôi không nhiều, chỉ có thể nhờ anh.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Được, anh hiểu rồi, yên tâm.”
Alan làm việc cô rất yên tâm: “Thật đáng tiếc, còn chưa có cơ hội mời anh ăn một bữa cơm.”
“Đừng để trong lòng, tương lai còn dài.”
Alan luôn như vậy, không bao giờ khiến người khác phải lo lắng.
“Tương lai còn dài.” Bạch Nguyệt cũng nói lại bốn từ này.
*
Trong mấy ngày này, Bạch Nguyệt tự nhốt mình trong thư phòng, sắp xếp lại hết bài thi, bảo Trương Tinh Vũ đem đến cho Lâm Tiến.
Cô cũng viết xong tất cả bư thiếp.
Nội dung trên bưu thiếp, có cái là tâm sự, có cái là dặn dò, có cái là dự tính trong tương lai, viết những lời cảm thán về những chuyện sẽ xảy ra, cố gắng khiến cho những bưu thiếp này giống như thật.
Sau khi làm xong xuôi, cô gửi cho Alan.
Cuối cùng, cô viết cho Hình Thiên một bức thư:
Hình Thiên:
Khi anh đọc được bức thư này, em nghĩ, anh đã biết em đã tìm Cố Lăng Kiệt rồi.
Em có một học sinh muốn gửi cho anh, người phụ trách là Đỗ Hạnh Bác, em sẽ gọi điện thoại nói với anh ta.
Tất cả những văn kiện em đã kí xong rồi, anh chỉ cần kí nốt, học sinh là của anh rồi.
Em tin, anh sẽ đối đối tốt với học sinh.
Trong thẻ ngân hàng của em còn 3600 tỉ, đây là tiền bán bảo tàng, vốn dĩ là dùng để chuẩn bị đối phó với Thịnh Đông Quang, số hiệu, mật mã tất cả đều ở trong những văn kiện cơ mật, mật mã là 333, ngoài ra, tiền đứng tên em là ông ngoại cho, thì cứ để giải quyết theo pháp luật đi.
Thực ra, em nên cảm ơn.
Cảm ơn sự xuất hiện của anh, khiến em có hi vọng, cũng vì anh báo thù cho Cố Lăng Kiệt.
Đối với anh, em không muốn oán hận, chỉ hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa của mình, thả Thẩm Diên Dũng, để anh ta đoàn tụ với Lưu San.
Ngoài ra em sẽ đi đến hoang đảo, ở đó em sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nếu như có thể, anh hãy an táng Cố Lăng Kiệt bên cạnh em.
Nếu không thể, thì anh hãy đem em an táng bên cạnh Cố Lăng Kiệt đi.
Cuối cùng, hy vọng anh có thể trở thành một vị Tổng thống tốt, và chăm sóc tốt cho mẹ.
Bạch Nguyệt dừng bút.
Cô đem thư cất đi, Hình Thiên tiến vào.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn anh: “Sao hôm nay anh dậy sớm vậy?”
“Nhớ em.” Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt cong cong môi, nhìn anh: “Em cảm thấy còn có chuyện khác.”
“Trên mạng có rât nhiều lời đồn hy vọng Thẩm Diên Dũng rớt đài, Thẩm Diên Dũng bây giờ đang sống chết giãy dụa, thực ra, hắn ta càng giãy dụa thì hao tổn càng nhiều.”
“Anh hy vọng em gọi điện cho anh ta bảo anh ta đầu hàng đúng không?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Đây là cách tốt nhất, cũng là để giao phó lại cho nước M, nếu như anh ta không đồng ý, anh muốn dùng học sinh của em làm công kích cuối cùng, anh nắm quyền càng sớm chuyện này mới sớm kết thúc được.” Hình Thiên thử khuyên cô.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Em gọi điện cho anh ta.”
Bạch Nguyệt cầm điện thoại, gọi cho Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nhận điện thoại: “Lưu San nói cô ấy và con đã an toàn ở cùng nhau, cảm ơn cô.”
Bạch Nguyệt có chút chua xót: “Thẩm Diên Dũng, tôi và Hình Thiên đã bàn bạc với nhau rồi, đợi sau khi anh ấy nắm quyền, sẽ giam anh một năm, sau một năm sẽ trả lại tự do cho anh, bây giờ Lưu San cũng đã an toàn rồi, một năm sau anh có thể đi tìm cô ấy, đừng giãy dụa nữa.”
“Hình Thiên đã động thủ với người của tôi rồi, chuyện này cô biết không? Hắn ta mưu kế đa đoan lòng dạ thâm sâu, cô tin sau một năm hắn ta sẽ thả tôi đi sao? Hắn ta sẽ không, hắn ta lo cho dù tôi không tranh quyền tôi cũng sẽ nâng đỡ cho người của tôi lên.” Thẩm Diên Dũng lí trí đáp.
Bạch Nguyệt không dám ngắt lời anh, vì cô thực sự không nắm bắt được lòng người.
Một năm quá dài, có rất nhiều thay đổi, giống như lúc trước cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Tổng thống tương lai lại chính là Hình Thiên.
“Nhưng anh giãy dụa đối với anh một chút tác dụng cũng không có, chỉ có anh ngừng giãy dụa, từ chức, chấp nhận sự chế tài của pháp luật, nước M mới bình yên trở lại, như vậy mới tốt cho đất nước chúng ta.”
“Tôi phải xứng đáng với những người đã bỏ quá nhiều thứ vì tôi.”
“Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Hình Thiên động thủ với người của anh, như vậy chỉ khiến cho mọi việc càng trở nên tồi tệ, bỏ ra càng nhiều, anh sẽ mất đi càng nhiều, không phải sao? Anh là một người thông minh, điều này anh nên rõ.
“Có lúc, không phải là tính toán được mất mà là truyền đi tinh thần.”
“Anh như vậy Hình Thiên sẽ càng không tha cho anh.” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Thắng làm vua thua làm giặc, thua, tôi cũng đã sớm dự liệu được kết qủa rồi.” Thẩm Diên Dũng nói rất nhẹ giống như ánh đã suy nghĩ đến kết quả xấu nhất rồi.
“Vậy còn Lưu San, anh nhẫn tâm để bọn họ cô nhi quả mẫu, cô ấy vẫn luôn đợi anh.”
“Cô ấy rất mạnh mẽ, qua một hai năm cô ấy sẽ không còn nhớ đến tôi nữa.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Nếu tôi bảo Hình Thiên bỏ qua cho người của anh, anh có thể từ bỏ không? Ít nhất, anh hiện tại biểu hiện thành ý của mình, anh nên biết rằng, nếu tôi dùng học sinh thì anh chết chắc rồi.”
“Cho nên, cô quyết định giúp Hình Thiên đúng không?” Thẩm Diên Dũng lạnh giọng.
Cô không phải là giúp Hình Thiên, mà cô chỉ là quyết định rời khỏi.
Hình Thiên là anh của Cố Lăng Kiệt, cho dù có sai, cô cũng không thể nào hại đến anh, cô lo Cố Lăng Kiệt sẽ trách cô.
Sau khi cô chết, học sinh của cô cũng sẽ đưa cho Hình Thiên.
“Xin lỗi, tôi cũng hy vọng có thể kết thúc, sự việc càng kéo dài sẽ càng tổn hại đến đất nước.”
Thẩm Diên Dũng trầm mặc.
Anh vốn dĩ định giãy dụa cho đến chết, cũng biết giãy dụa không có ích gì, nếu Bạch Nguyệt không ra tay, anh còn có thể giãy dụa trong hai tháng, trong hai tháng này sẽ cố gắng tìm cơ hội thay đổi tình hình, nhưng Bạch Nguyệt ra tay, anh cho dù không muốn kết thúc cũng phải đành kết thúc mà thôi.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ công bố với báo chí, tự động từ chức Tổng thống và xin lỗi, đã được chưa?” Thẩm Diên Dũng bất lực nói.
“Xin lỗi.”
Thẩm Diên Dũng không trả lời, cúp điện thoại.
Cô biết, anh không nhận lời xin lỗi của cô.
Bạch Nguyệt cũng rất bất lực, đặt điện thoại xuống, nhìn Hình Thiên: “Anh đã đồng ý với em, sau khi anh thăng chức một năm sẽ tha cho anh ta.”
“Tiểu Nguyệt, anh biết em bị kẹp ở giữa rất khó chịu, nhưng phải như vậy, nếu không người tổn thương chỉ có em mà thôi.” Hình Thiên nhắc nhở cô.
“Tổn thương em cũng không sao, em muốn dùng hết sức mình bảo vệ người em yêu, em muốn bảo toàn cho Thẩm Diên Dũng cũng giống như lúc trước em muốn bảo toàn cho anh, em có chút không thoải mái, em đi ra ngoài gửi đồ.” Bạch Nguyệt cầm đồ đi.
“Anh bảo Trương Tinh Vũ đi cùng với em, bây giờ chuyện Thẩm Diên Dũng vẫn chưa giải quyết, em sẽ vẫn nguy hiểm.” Hình Thiên thận trọng nói.
Bạch Nguyệt gật gật đầu, đi ra ngoài.
Trương Tinh Vũ đã ở ngoài cửa nhận lệnh, cô lên xe: “Đi đến bư điện.”
Truyện convert hay : Hỗn Thế Tiểu Thần Côn