CHƯƠNG 721: BÂY GIỜ ĐỔI LẠI ĐỂ EM BẢO VỆ ANH
Cô mong chờ được gặp lại Cố Lăng Kiệt nhưng cũng vừa căng thẳng vừa phấn khởi, ẩn trong đó còn có chút chua xót.
Nhưng chỉ cần biết anh vẫn còn sống là đã đủ khiến cô vui vẻ rồi.
Cô chầm chậm đếm thời gian trôi qua, mỗi phút đều dài như một năm vậy.
“Sắp đến chưa?”
“Sắp đến chưa?”
“Sắp đến chưa?”
Ước chừng khi cô hỏi đến câu thứ mười hai thì xe cũng dừng lại trên một bãi cỏ mênh mông.
Bạch Nguyệt nhìn trước rồi lại nhìn sau, khó hiểu hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Đột nhiên mặt cỏ chậm rãi hạ xuống, khi hạ chừng khoảng sáu bảy mét thì dừng lại, xe tiếp tục đi về phía trước.
“Đến căn cứ rồi, tầm khoảng ba phút nữa sẽ đến nơi.” Hình Thiên giải thích.
Bạch Nguyệt căng thẳng hít sâu, chờ mong nhìn về phía trước.
Hình Thiên chậm rãi nhìn cô, si mê, lưu luyến.
Có lẽ, cô thật sự không thuộc về anh...
Xe dừng lại, Bạch Nguyệt không thể chờ đợi được nhanh chóng xuống xe rồi sốt ruột nhìn phía trước.
“Vào thôi.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhanh chóng chạy về phía trước, đẩy cửa ra, là một hành lang rất dài.
Xa xa, dường như có một vị bác sĩ đang đứng đó.
Bạch Nguyệt nhanh chân chạy tới đó.
Bác sĩ mở cửa ra.
Bạch Nguyệt đi vào lập tức nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đang nằm trên giường bệnh.
Máy móc hiển thị nhịp tim của anh.
Bạch Nguyệt nở nụ cười nhưng lại sợ mọi thứ không chân thực nên đã thu lại ngay.
Từng bước, từng bước, cô chậm rãi bước qua đó như sợ làm nhiễu loạn cảnh tượng trong mơ rồi sẽ lập tức biến mất.
Cuối cùng cô cũng đi đến trước giường, lưu luyến si mê nhìn người đàn ông nằm đó, không nói lời nào chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn ra.
Thật sự, thật sự là Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt vui đến phát khóc, quỳ trên mặt đất, nắm chặt đôi tay lạnh như băng của Cố Lăng Kiệt, áp lên mặt mình.
Đây là đôi bàn tay to lớn của anh, lòng bàn tay với những vết chai sạn do tập luyện thời gian dài mà có.
Cô quá mức kích động, một câu cũng không nói ra được, nhắm mắt lại hôn lên tay Cố Lăng Kiệt.
Đại sư Cổ Pháp nói kết thúc chính là bắt đầu, bây giờ thì cô đã hiểu câu nói này có ý gì.
“Lăng Kiệt.”
Mở miệng cô mới phát hiện giọng mình đã khàn đến thế nào: “Em đến rồi, xin lỗi, em đến muộn rồi, xin lỗi anh.”
Cố Lăng Kiệt nằm trên giường không động đậy, không trả lời cũng không nói gì.
Nhưng cô biết, anh ở đây, anh có thể nghe được lời cô nói.
Cô tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập. Đây chính là âm thanh tuyệt vời nhất mà cô từng nghe.
Hình Thiên đứng ngoài cửa, đôi mắt ươn ướt thâm thúy nhìn hai người trước mặt hồi lâu.
Hai người họ như đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không cần biết xung quanh xảy ra chuyện gì.
Anh ở đây dường như cũng là dư thừa.
Hình Thiên dặn dò người bên cạnh: “Sắp xếp cho cô ấy một chiếc giường êm ái đặt trong phòng bệnh. Sau này mọi chuyện của Cố Lăng Liệt đều do cô ấy lo liệu. Các người nhất định phải tìm cho ra phương án cứu Cố Lăng Kiệt.”
Hình Thiên nói xong cũng không đi vào, xoay người đi ra, con ngươi mỗi lúc một tối.
Có lẽ anh đã định sẵn phải cô đơn rồi...
Bạch Nguyệt đã dịu đi tâm tình kích động của mình, cô không muốn rời đi, lau nước mắt rồi lại nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt.
“Lăng Kiệt, em nói anh nghe, bây giờ Thịnh Đông Quang đã chết rồi, Tả Đoàn Niên cũng chết rồi, anh trai anh cũng sắp trở thành tân tổng thống. Từ nay về sau không ai có thể làm tổn thương chúng ta được nữa, chúng ta có thể sống tự do tự tại an nhàn, không cần phải rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn ẩn náu nữa.” Bạch Nguyệt tự thuật.
Cố Lăng Kiệt vẫn yên tĩnh nằm đó.
Vành mắt cô lại đỏ lên.
Cô không nên khóc, chí ít anh cũng vẫn còn sống. Điều này đối với cô đã là kỳ tích rồi.
Bạch Nguyệt lại nở nụ cười dịu dàng.
“Không sao, cho dù anh ở đâu thì em cũng sẽ ở bên anh.
Anh nằm trên giường bệnh, em sẽ nằm bên cạnh giường bệnh. Anh đứng lên, em sẽ cùng anh đi đến khắp chốn. Anh ngã xuống, em cũng sẽ ngã xuống cùng anh.
Anh còn nhớ lúc chúng ta mới quen nhau không? Anh nói với em, anh sẽ bảo vệ em, em không bảo vệ được anh nhưng em có thể canh giữ bên cạnh anh.” Bạch Nguyệt rơi nước mắt.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều ký ức.
Cô bị bắt, anh đến cứu cô, đưa cô về nhà.
Cô bị Tô Khánh Nam bắt đi, anh lái xe đến đưa cô về.
Cô bị Cố Thanh Hùng bắt lại, cắt mất một đốt ngón tay, anh cũng tự cắt một đốt tay mình để cho giống cô.
Cô và anh cùng gặp nguy hiểm, anh cứu cô để rồi chính mình lại gặp chuyện không may.
Những chuyện này đã trôi qua mấy năm rồi nhưng vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt.
Bạch Nguyệt hít vào một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại một chút, không được để anh lo lắng rồi cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Anh còn nhớ hồ trong biệt thự không? Trước kia chúng ta đã từng câu cá ở đó, những ngày không có anh ở đấy, em cũng thường xuyên ra đó câu cá, câu được rất nhiều cá đó.”
Nói đến đây, cô lại nhớ đến một nỗi ám ảnh, nhớ đến Lâm Tiến, nhớ đến sự phản bội của bọn họ, cảm xúc lại đi xuống.
Dường như tìm được một người có thể dốc bầu tâm sự khiến cô không còn mang dáng vẻ thản nhiên như ngày thường được nữa.
Cô rất buồn cũng rất tủi thân. Những cảm xúc này cô không muốn phải ngụy trang trước mặt anh liền úp mặt lên người Cố Lăng Kiệt nghẹn ngào khóc.
Cô muốn dùng toàn bộ sức lực và tinh thần của mình để kêu Cố Lăng Kiệt tỉnh dậy.
Nhưng não anh đã bị đạn đâm xuyên qua, sao có thể dựa vào ý chí để tỉnh lại được.
Có lẽ Cố Lăng Kiệt không dậy được cũng khó chịu lắm.
Cô úp mặt lên ngực anh mà nước mắt tuôn rơi, dịu dàng nói: “Không sao, trước kia anh đã quá mệt rồi, bây giờ nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Không sao hết, em sẽ luôn ở bên anh.”
Nhưng cô khóc, anh sẽ nghe ra cái mà cô gọi là “không sao đâu” kia là giả.
Cô phải cười.
Cười rồi cười, nhìn Cố Lăng Kiệt vẫn nằm im không nhúc nhích, cô lại khóc.
Cô khóc rồi lại cười như một kẻ điên bị rối loạn tâm thần.
Cô vui vẻ nhưng cũng đau lòng. Cô vẫn còn rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng cô bây giờ không thể khống chế được cảm xúc của mình, trong đầu cũng rất rối loạn.
Khóc mãi, khóc mãi, cô cũng quá mệt rồi, đầu nặng trĩu úp mặt lên người Cố Lăng Kiệt nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bác sĩ đi vào thấy Bạch Nguyệt đang ngủ liền trở về báo cho Hình Thiên.
Hình Thiên đi vào, bác sĩ đã kê thêm một chiếc giường nữa bên cạnh giường bệnh theo lời anh dặn bảo.
Anh nhẹ nhàng bế Bạch Nguyệt lên đặt trên giường rồi đắp chăn cho cô, nhìn cô thật sâu một hồi sau đó hạ quyết tâm.
Anh dặn dò bác sĩ: “Cô ấy đang có thai, hãy mua một vài thiết bị liên quan và cho cô ấy ăn uống đầy đủ. Lát nữa tôi phải đi rồi, có chuyện gì thì báo cáo lại cho tôi.”
“Vâng, anh Hình.”
*
Bạch Nguyệt tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng tinh, trong đầu người đầu tiên nghĩ đến chính là Cố Lăng Kiệt.
Cô mạnh mẽ ngồi dậy, lo lắng những chuyện lúc trước chỉ là một giấc mơ. Khi nhìn thấy Cố Lăng Kiệt vẫn đang nằm trên giường bệnh, cô thở phào một hơi, nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ là năm giờ sáng.
Giấc ngủ này cô đã ngủ rất lâu, cảm xúc cũng đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Đứng lên đến bên Cố Lăng Kiệt.
Bác sĩ đi vào chuẩn bị truyền đường glu-cô, a-xít a-miini, an-bu-min các loại thuốc cho Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt nhìn thuốc của bọn họ rồi hỏi: “Nơi này của các anh có phòng bếp không?”
Truyện convert hay : Manh Thê Ngọt Ngào: Lệ Thiếu, Làm Càn Sủng