CHƯƠNG 722: CÒN SỐNG LÀ TỐT RỒI
“Có, ở phía cuối cùng.” Bác sĩ trả lời.
Bạch Nguyệt đi ra ngoài, tới phòng bếp.
Trong bếp đang có người nấu bữa sáng.
Cô lấy một ít gạo cho vào nồi rồi đổ thêm rất nhiều nước.
“Bữa sáng của cô chúng tôi đã chuẩn bị rồi.” Bác sĩ nói với Bạch Nguyệt.
“Nhưng các người không chuẩn bị cho chồng tôi.” Bạch Nguyệt khẳng định.
“Anh Cố mỗi ngày đều truyền đường glu-cô, a-xít a-min, an-bu-min đã đủ dinh dưỡng rồi.” Bác sĩ nói.
“Anh ấy bị thương ở đầu nhưng các cơ quan chức năng khác vẫn còn tốt. Nếu như không ăn gì trong thời gian dài, cơ quan chức năng vốn đang bình thường cũng sẽ bị suy thoái.” Bạch Nguyệt nói rồi thái nhỏ rau xanh và cà rốt bỏ vào nồi.
“Tôi nhắc nhở cô một chút, nếu như ăn vào sẽ đi vệ sinh đó.” Bác sĩ nói.
“Tôi biết. Những thứ này do tôi làm, anh ấy là chồng tôi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Hơn nữa, trước kia tôi cũng là một bác sĩ, yên tâm đi.” Bạch Nguyệt nói rất kiên định.
Bác sĩ không dám phản bác cô, lén lút đi ra ngoài báo cáo với Hình Thiên.
“Để cô ấy làm điều cô ấy muốn đi. Các người chỉ cần phối hợp là được rồi.” Hình Thiên trầm giọng căn dặn.
*
Bạch Nguyệt đã nấu xong. Cố Lăng Kiệt đã lâu không được ăn gì, tạm thời vẫn chưa thể ăn được gạo nguyên hạt, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Thức ăn lỏng cũng không được nhiều nếu không dạ dày không thích ứng được.
Cô chỉ cho Cố Lăng Kiệt ăn vài thìa mà thôi.
Anh không thể nuốt xuống nên cô nâng mặt anh lên, dùng miệng truyền cháo sang cho anh.
Môi anh cũng lạnh như băng vậy sau khi được cô truyền cháo qua, môi anh mới có một chíu xíu độ ấm.
Bạch Nguyệt bưng một chậu nước ấm vào, cởi quần áo anh ra rồi giúp anh lau người sạch sẽ.
Cô lại cắt móng tay cho anh, làm xong tất cả cũng đã tám giờ sáng.
Cô cũng ăn bữa sáng.
Lúc ăn sáng, cô hỏi một vị bác sĩ trong đó: “Xin hỏi ở đây có sách không?”
“Có, chỗ chúng tôi có thư viện chuyên ngành. Anh Hình sợ chúng tôi nhàm chán nên đặc biệt làm, ở thư viện cũng có thể lên mạng.” Bác sĩ trả lời.
“Ừm. Đúng rồi, chồng tôi đã có thể gội đầu chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Được rồi.” Bác sĩ nói rồi lại cười lên: “Cô đến làm chúng tôi cảm thấy bớt được rất nhiều việc.”
“Hi vọng mọi người có thể chữa khỏi cho chồng tôi là được rồi.” Bạch Nguyệt buột miệng nói ra.
Không khí đột nhiên trầm xuống, ánh mắt Bạch Nguyệt cũng trở nên ảm đạm.
Cố Lăng Kiệt bị đạn ghim trong đầu, có thể giữ được tính mạng đã không dễ dàng rồi. Cô đây là đang làm khó người ta, bây giờ chỉ có thể hi vọng tìm được Lã Bá Vĩ mà thôi.
Ăn sáng xong, Bạch Nguyệt đi đến thư viện chọn một cuống tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Trong tiểu thuyết nói, con người thông qua hôn mê có thể sống được mấy chục vạn năm.
Nếu như thật sự có loại kỹ thuật này, cô cũng muốn hôn mê cùng Cố Lăng Kiệt. Sau đó đợi khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai sẽ tỉnh lại rồi trị khỏi bệnh cho Cố Lăng Kiệt.
Cô không quan tâm thời đại thay đổi cũng không quan tâm phải chờ đợi bao nhiêu năm.
Cô chỉ quan tâm có thể được ở cùng anh. Như vậy cô sẽ giống như lời đại sư Cổ Pháp nói, cười nhìn hoa rơi ngoài sân.
Buổi chiều cô giúp Cố Lăng Kiệt gội đầu.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tình hình bên ngoài không biết thế nào rồi? Cô cũng không thấy tin gì của Lã Bá Vĩ.
Cố Lăng Kiệt có thể ăn được một chút cơm rồi. Cô không muốn để những cơ quan chức năng và cơ thể Cố Lăng Kiệt bị hao mòn, suy thoái nên mỗi ngày cô và nhân viên công tác đều nâng anh dậy rồi dìu anh đi lại một tiếng.
Con cô cũng đã ra đời, là một bé trai... Cố Lăng Kiệt vẫn chưa tỉnh lại.
Cô cũng không ra khỏi căn cứ, ngày ngày ôm con, chọc bé nói chuyện rồi lại nói chuyện với Cố Lăng Kiệt, nấu cơm, đọc sách cho con và Cố Lăng Kiệt nghe.
Ở đây có rất nhiều bác sĩ giúp cô chăm sóc đứa bé, cô thích nấu ăn nên sau khi đã thân với các bác sĩ rồi cô còn nấu cơm cho bọn họ luôn.
Hôm nay, không biết vì sao cục cưng lại cứ khóc mãi không ngừng, thấy con khóc như vậy trong lòng Bạch Nguyệt cũng không dễ chịu gì, dỗ thế nào cũng không được.
“Chị Bạch Nguyệt, hay là chị đưa bé cưng ra ngoài đi dạo đi, có thể do ở đây quá oi bức cũng nên.” Có một bác sĩ đề nghị.
Bạch Nguyệt trầm tư một chút.
Cô ra ngoài một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ!
“Cũng được, tôi sẽ ra ngoài một tiếng. Tôi cũng chỉ ở bãi cỏ phía trên thôi, không đi xa.” Bạch Nguyệt nói với bác sĩ.
Một bác sĩ đi xin ý kiến Hình Thiên.
Hình Thiên đồng ý, bọn họ liền sắp xếp một chiếc xe đưa Bạch Nguyệt lên mặt đất.
Vừa lên mặt đất, bé cưng đã bị hấp dẫn bởi thế giới hoa cỏ xanh mướt bên ngoài. Bé ngừng khóc, mở to hai mắt nhìn đông ngó tây.
Bạch Nguyệt đặt bé trên mặt đất.
Bé được bảy tháng rồi, đã biết chơi đùa, biết bò nên có thể tự nằm bò trên mặt cỏ nghịch ngợm.
Bạch Nguyệt cũng sợ bé cảm lạnh nên chỉ cho chơi ba phút rồi lại bế lên.
Tiểu tử này chơi đến nghiện rồi, ư ư a a đòi xuống chơi tiếp.
Bạch Nguyệt cởi áo lông bên ngoài ra trải trên nền đất rồi đặt bé con lên trên áo mình.
Bé con lại tiếp tục nhổ cỏ trên mặt đất, chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng lại chơi tới quên trời quên đất.
Bạch Nguyệt nhìn bầu trời, hôm trời trời vô cùng trong xanh, một làn gió thổi qua mang theo cảm giác mát lạnh. Cô nghĩ cần mang quần áo tới đây, vừa định gọi cho bác sĩ.
Thì bác sĩ đã gọi điện tới trước.
“Phu nhân, phu nhân, ngài Cố tỉnh rồi.” Bác sĩ vui mừng báo cho cô biết.
Bạch Nguyệt ngây người, giọng nói vì kích động mà trở nên run rẩy: “Thật sao?”
“Vâng vâng, bây giờ tôi sẽ cho người đến đón cô.” Bác sĩ nói rồi cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt để lộ ra nụ cười kích động, không có từ nào có thể diễn tả, cô bé bảo bối từ trên đất lên: “Tiểu Bối , Tiểu Bối , ba tỉnh rồi, ba con tỉnh lại rồi.”
Bé con dường như cũng bị lây sự vui vẻ của Bạch Nguyệt, hai tay giơ lên vẫy vẫy, vui mừng đá chân.
“Woa. Ba Tiểu Bối tỉnh rồi. Quá tuyệt đúng không nào?” Bạch Nguyệt vừa bế Tiểu Bối lên cao vừa nói.
Tiểu Bối khanh khách cười vang.
Không lâu sau xe đã tới, thấy Bạch Nguyệt muốn lên xe Tiểu Bối liền không vui, ư ư chỉ tay ra ngoài.
“Tiểu Bối ngoan, ba tỉnh lại rồi, sau này chúng ta có thể ra ngoài chơi rồi, con chịu khó một chút nha.” Bạch Nguyệt vui mừng nói.
Không biết bé nghe có hiểu không mà chóp chép miệng, mở to hai mắt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dường như là chạy đến phòng bệnh.
Trước giường bệnh một nhóm bác sĩ đang làm kiểm tra cho Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt bế con đi vào.
Cố Lăng Kiệt cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt, khóe miệng cong lên gian nan bật ra một chữ: “Nguyệt.”
Bạch Nguyệt kích động bế con đến bên Cố Lăng Kiệt, vui quá mà khóc: “Cố Lăng Kiệt, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, hahahaha.”
Cô thật sự rất vui, đây giống như đang mơ vậy.
Tầm mắt Cố Lăng Kiệt chậm rãi rơi trên người đứa bé.
“Đây là con của chúng ta, anh hôn mê lâu như vậy, bé đã lớn thế này rồi. Em muốn đợi anh tỉnh lại rồi đặt tên cho con, bây giờ con vẫn chưa có tên đâu.” Bạch Nguyệt giải thích.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lại rời đến mặt Bạch Nguyệt, đưa tay ra.
Bạch Nguyệt ôm con ngồi xổm xuống.
Anh sờ lên mặt cô.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được hơi ấm từ tay anh.
Cô cọ cọ mặt vào tay anh giống như mèo con đáng thương đang làm nũng với chủ nhân...
Truyện convert hay : Đương Bác Sĩ Khai Ngoại Quải