CHƯƠNG 737: EM LÀ ĐIỀU DUY NHẤT ANH BỎ LỠ
“Bên Mỹ đã gửi tin, nhưng Lã Bá Vĩ không xuất hiện, bên nước A cũng đã gửi tin, Lã Bá Vĩ cũng không xuất hiện, dưới sự tuyên truyền như vậy, anh ta vẫn không xuất hiện, hoặc là anh ta đã chết, hoặc là anh ta sẽ không xuất hiện nữa.” Hình Thiên nặng nề nói.
“Em nhất định phải tìm ra anh ta, loại vi-rút đó và thuốc giải, anh nghiên cứu có bí mật gì không ?” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.
Hình Thiên nghe có gì khác thường, quay lại nhìn cô.
Đôi mắt của Bạch Nguyệt đỏ hơn, nhưng ánh mắt lại kiên định, trong dòng nước mắt dường như có sương mù mờ mịt.
“Có, có chuyện gì vậy? Lăng Kiệt anh ấy...” Hình Thiên không muốn nghĩ.
“Em đã đồng ý với anh ấy rằng ngay cả khi anh ấy chết, em cũng sẽ không tự sa ngã, nhưng em muốn cố gắng hết sức.” Bạch Nguyệt cười nói.
Nước mắt tuôn rơi.
“Lăng Kiệt, rốt cuộc đã có chuyện gì với cậu ấy?” Hình Thiên thận trọng hỏi.
“Anh ấy không muốn chúng ta biết, chúng ta hãy làm như không biết.” Bạch Nguyệt nói.
Nói xong, cô không kiểm soát được cảm xúc và bật khóc thành tiếng.
Hình Thiên cũng thương cô, anh lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.
Bạch Nguyệt nhận lấy khăn giấy, cô nhớ đến hình ảnh Cố Lăng Kiệt lau máu trong video, tim đau nhói.
Lúc ở căn cứ, anh không cần ai nâng đỡ, cũng không cần ai giúp đỡ, càng không làm gánh nặng cho ai.”
Anh tự làm mọi việc, còn giúp cô trông coi, trông như một người bình thường.
Cô biết rằng anh có tâm sự, nhưng không biết rằng tâm sự của anh là che giấu bệnh tình của mình, đó là lý do tại sao anh thường trốn một mình.
Là cô không muốn làm gánh nặng cho anh, muốn làm những gì anh muốn và kết quả...
Vốn dĩ anh bị bệnh nặng , cô lại không biết.
“Bây giờ em sẽ làm gì?” Hình Thiên hỏi.
“Em không nhất định phải tìm được Lã Bá Vĩ. Trước đây Lã Bá Vĩ được giải cứu, lý do chính là chỉ có anh ta biết vũ khí sinh hóa ở đâu, hay nói cách khác, anh ta là người có thể tìm thấy tổ chức nghiên cứu khoa học bí mật kia, là người lúc đầu muốn biết vũ khi sinh hóa. Chỉ cần em lên tiếng nói rằng vũ khí sinh hóa đang ở chỗ em, họ sẽ tự động tìm đến.” Bạch Nguyệt nói một cách lý trí.
“Em làm như vậy quá nguy hiểm, người muốn có được vũ khí sinh hóa rất nhiều.” Hình Thiên lo lắng nói.
“Em không sợ nguy hiểm cũng không sợ chết, em chỉ sợ mình không thể ở bên anh ấy. Nếu như em chết trước mặt anh ấy...” Bạch Nguyệt không nói nữa.
Cô cũng sợ Cố Lăng Kiệt buồn và tự trách mình, cô không nỡ làm anh đau lòng và nói lại: “Em sẽ không chết, thứ họ muốn là vũ khí sinh hóa, em chết rồi thì họ sẽ không có gì cả, anh có muốn giúp em không?”
“Sau khi họ có được vũ khí sinh hóa, em có thể an toàn rút lui không?” Hình Thiên lo lắng.
“Lã Bá Vĩ có thể an toàn rút lui thì em đương nhiên cũng có thể. Hình Thiên, đây là nguyện vọng của em, cũng là cách trực tiếp nhất mà em có thể nghĩ được, anh giúp em được không?” Bạch Nguyệt khẩn cầu nói.
Hình Thiên lặng im, anh nhìn đôi mắt đỏ đỏ của cô, trông rất mềm mại nhưng lại rất kiên cường.
Lồng ngực đau nhói nhưng anh hiểu rằng anh phải giúp cô, nếu không thì Lăng Kiệt chắc chắn sẽ chết.
Anh không thể để Lăng Kiệt chết được.
“Được, anh giúp em, anh đã bí mật nghiên cứu thuốc giải và vi-rút rồi, anh có thể đưa nó cho em trước đó và cũng không sợ rằng họ sẽ gây nguy hiểm cho cả thế giới sau khi có được vũ khí sinh hóa.” Hình Thiên ghìm giọng nói.
“Cảm ơn anh và cũng xin lỗi anh.” Bạch Nguyệt nói trong nước mắt.
“Em không cần phải xin lỗi anh, cũng không cần phải cảm ơn anh, vũ khí sinh hóa này vốn dĩ là của em.”
Nhưng nếu cô xảy ra chuyện, Thẩm Diên Dũng lại phản bội cô, cô cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Hình Thiên.
Tình cảm của cô dành cho anh rất kỳ lạ, nó ít hơn tình yêu một chút và trên tình bạn một chút, đó là thứ tình cảm thứ ba mà người ta vẫn thường nói. “Hình Thiên...”
Cô gọi tên của anh, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nó nghẹn lại ở cổ họng, không thể nói ra.
Hình Thiên mỉm cười: “Bạch Nguyệt, anh không yêu em nữa rồi, anh nghĩ trước kia anh thích em là vì em quá hoàn hảo. Ngoại hình của em, tính cách và cách em đối xử với mọi người đều là hình mẫu lý tưởng của anh, vì vậy mà anh bị cuốn hút bởi em. Cũng có thể nói là, Cố Lăng Kiệt sắp chết, anh sợ em đau lòng nên đã dùng thân phận của Cố Lăng Kiệt yêu em. Bây giờ Cố Lăng Kiệt đã trở về rồi, anh cũng nên từ bỏ vai diễn này rồi.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Hình Thiên, cảm ơn anh.”
“Hôm nay em đã nói rất nhiều lời cảm ơn và xin lỗi không cần thiết rồi. Coi như giữa anh và em không có tình yêu, giữa anh và Lăng Kiệt vẫn còn tình thân, anh hy vọng tâm trạng của cậu ấy và em đều tốt. Một lát nữa anh sẽ đưa vi-rút và thuốc giải cho em, em giữ gìn cẩn thận, anh ở đây mãi mãi ủng hộ cho các em.” Hình Thiên ghìm giọng nói.
Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra nhưng anh đã lường trước được những nguy hiểm mà Bạch Nguyệt sẽ gặp phải sau đó.
Anh phải bảo vệ họ.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Bạch Nguyệt lau và mở màn hình giám sát, cô tiếp tục nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh đã nằm lên giường, anh dùng đá lạnh đắp lên khắp đầu.
Những viên đá rất lạnh, da thịt sẽ bị tê sau ba phút, nhưng Cố Lăng Kiệt nghĩ rằng tình trạng của anh sẽ tốt hơn khi cô quay trở lại sau đó, anh lại tiếp tục đắp đá lạnh.
Cô thấy vậy, trái tim càng đau hơn và cô không nỡ lòng nhìn anh như vậy, nhưng lại sợ nếu như không quan tâm sẽ thực sự mất anh.
Cô chưa bao giờ cảm thấy sự dằn vặt, dày vò về thời gian như thế này, trong lòng nôn nóng như lửa đốt muốn đến bên cạnh Cố Lăng Kiệt và chăm sóc cho anh,
Thật khó để chịu đựng cho tới khi đến được chỗ của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng bị giam giữ ở tầng ba dưới lòng đất, binh lính canh giữ tầng tầng lớp lớp, bên trong còn có phòng chứa khí độc và phòng máy móc điều khiển, nếu như có người giải cứu anh ta thì người chết đầu tiên chính là anh ta.
Hình Thiên rất để tâm về việc đề phòng Thẩm Diên Dũng, cô muốn Hình Thiên thả Thẩm Diên Dũng là làm khó anh, nhưng Hình Thiên lại đồng ý.
Cô càng thêm áy náy với Hình Thiên, có lẽ quyết định ở những giây tiếp theo của cô là sai lầm, nhưng cô muốn làm điều đó.
Binh lính mở cánh cửa nơi Thẩm Diên Dũng đang bị giám giữ.
Thẩm Diên Dũng quay lưng lại với họ, anh ta ngồi trước bàn sách và đọc sách một cách thanh lịch tao nhã.
Cuộc sống trong tù không làm cho anh ta suy sụp tinh thần, ngược lại còn làm cho tính khí của anh ta điềm tĩnh và kiềm chế hơn.
Bạch Nguyệt không thể không nghĩ tới Lý Dục – một nhân vật lịch sử của một quốc gia nào đó.
Ông cũng là quân vương một thời, phong thái lỗi lạc, tài văn chương và thơ ca không ai có thể sánh bằng. Ông bị nhà Tống đánh bại, im lặng trong ba năm, ông đã viết ra tác phẩm “Ngu Mĩ Nhân” mà cho đến bây giờ nhà nhà đều biết.
Xuân qua thu nguyệt hà thời liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
(Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết?
Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện.)
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.
(Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi,
Chẳng kham ngoảnh đầu nhìn lại cố quốc dưới ánh trăng sáng.)
Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
(Thềm son bệ ngọc có lẽ vẫn còn y nguyên đó,
Chỉ có mặt người là đã thay đổi.)
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,
Cáp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu.
(Hỏi lòng chàng có thể có được bao nhiêu sầu?
Đáp rằng đầy như một dòng sông xuân chảy hướng về đông.)
“Thẩm Diên Dũng.” Bạch Nguyệt gọi.
Thẩm Diên Dũng ngơ ngác quay đầu lại, nhìn Bạch Nguyệt trong sự ngạc nhiên và nở một nụ cười: “Lâu lắm không gặp.”
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt anh và nhìn anh.
Anh không gầy, không béo, vẫn giữ nguyên thân hình như lúc trước, vùng giữa hai lông mày cho thấy tinh thần phấn chấn, liễm diệm vô song vẫn như Thẩm Diên Dũng mà cô từng biết.
“Anh ở đây bao lâu rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
Thẩm Diên Dũng nhìn vào tờ lịch trên tường: “Bảy tháng ba ngày, để tôi đoán xem, cô không thể ở bên Hình Thiên, như vậy,bây giờ vẫn còn sống sót, khả năng duy nhất là Cố Lăng Kiệt còn sống.”
Bạch Nguyệt cười: “Nếu như luận mưu lược, anh cũng được xem như là không ai sánh bằng, có lẽ, điều duy nhất anh bỏ lỡ chính là Lưu San.”
Truyện convert hay : Ta Tuyệt Sắc Tổng Tài Lão Bà