Đội quân đi rất lâu, cuối cùng cũng đến đích, khắp nơi đều là lều trại đóng quân, Uy Thất Thất lúc này mới hiểu được, cô đã tới một thế giới khác.
Đây là một doanh trại quân đội, mấy tên lính lôi lôi kéo kéo đẩy mạnh cô vào sau một cánh cửa sắt, bên trong có rất nhiều tù nhân, người nào cũng nhếch nhác ngả nghiêng xiêu vẹo, còn cả mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Uy Thất Thất vốn quen với cuộc sống nhung lụa, sao có thể chịu nổi cảnh này, cô bịt mũi ngồi xổm sang một bên.
Một binh lính ngồi cạnh trông có vẻ lớn hơn Uy Thất Thất, sáp lại gần cô hỏi "Tiểu huynh đệ, xem ra không giống người Hung Nô, sao lại bị bắt vào đây vậy?"
"Hung… Hung Nô?" Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn hắn, những người trong ngục này là người Hung Nô sao? Trong lịch sử, Hung Nô là một quốc gia được thành lập từ các bộ lạc hung hãn, cuối cùng bị Đại Hán tiêu diệt, lẽ nào cô đang ở triều Hán? Uy Thất Thất vội kéo tên binh lính trẻ tuổi kia.
"Anh nói? Hiện nay đang đánh trận với Hung Nô, vậy nơi này là…"
"Doanh trại Đại Hán, doanh trại của Tam vương gia Lưu Trọng Thiên."
Uy Thất Thất lập tức thất thần ngồi phịch xuống đất, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên? Doanh trại Đại Hán? Trời ơi, chú Ngôn lái xe đưa cô đến triều Đại Hán, cô vượt thời không, đi tới thời cổ đại xa lắc xa lơ, cô không dám tin, nhìn binh lính trẻ tuổi kia.
"Anh không bịa chuyện lừa tôi đấy chứ? Cũng không phải đang nói giỡn chứ?"
"Ngươi nói cái gì? Bịa chuyện? Ta hiện tại cũng bị bắt rồi, đâu có tâm tình nói giỡn với ngươi, không biết khi nào sẽ bị chém đầu…"
Uy Thất Thất giật nảy mình, chém, chém đầu, cô vừa mới tròn 17 tuổi, còn chưa học xong trung học, sống vẫn chưa đủ lâu, cô cũng không muốn chết, vì thế cô kích động đứng lên, lớn tiếng hét ra phía ngoài song sắt.
"Ê, mở cửa, các anh lầm rồi, tôi là Uy Thất Thất – nữ sinh trường trung học Huyền Đức, mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà!"
Bên ngoài hoàn toàn chẳng có ai để ý đến cô, Uy Thất Thất sốt ruột vô cùng, vẫn không ngừng la hét.
"Tôi là Uy Thất Thất, không phải là người ở thời đại này, tôi đến nhầm nơi rồi." Đến nhầm nơi? Uy Thất Thất cảm thấy thật nực cười, cô còn chẳng biết mình đến đây bằng cách nào, bằng hai chân sao?
"Có ai không? Mau thả tôi ra, tôi muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này! Tôi không phải người Hung Nô!"
"Lũ khốn kiếp! Lũ rùa rụt đầu!"
"Lưu Trọng Thiên, mau ra đây cho tôi, thả tôi ra!"
Uy Thất Thất liên tục gào thét, người lính trẻ tuổi kia tái xanh mặt, lập tức kéo cô lại, nhỏ giọng nói "Ngươi điên rồi, tên của Tam vương gia ngươi cũng dám gọi, ngươi không sợ bọn chúng chém đầu ngươi sao!"
"Không có vương pháp sao? Dựa vào đâu đòi chém đầu tôi, tôi không phải người Hung Nô! Hơn nữa, tên của tổng thống cũng có thể gọi tùy thích, Lưu Trọng Thiên thì đặc biệt hơn sao? Chẳng phải cũng chỉ là cát bụi trong lịch sử thôi ư!"
Người lính trẻ tuổi chẳng còn cách nào khác, cảm thấy tốt hơn hết nên tránh xa tên điên này một chút, nếu không mình cũng chung số phận xui xẻo.
Quả nhiên, cánh cửa sắt được mở ra, vài tên lính phẫn nộ tiến vào "Các ngươi không muốn sống nữa có phải không, kẻ nào dám gọi tên vương gia thế!"
"Là tôi, mau thả tôi ra!"
"Ái chà, cũng lợi hại gớm nhỉ, không muốn sống nữa có phải không!"
Một binh lính túm tóc Uy Thất Thất lôi ra ngoài, nhưng tóc cô quá ngắn, binh lính kia bị trượt tay, Uy Thất Thất thừa cơ co cẳng bỏ chạy.
"Bắt lấy hắn, tiểu tử thối!"
Uy Thất Thất dù gì cũng đã luyện qua Tán Đả, không như những cô gái yếu đuối thông thường, cô nhìn khắp tứ phía, nhanh như chớp bỏ chạy vào trong doanh trại. Đám binh lính lớn tiếng hò hét, truy đuổi sát ngay sau, hai tên lính trước mặt lập tức nổi lên cảnh giác, cũng xông lên trước.
Hỏng bét, Uy Thất Thất có chút hoảng hốt, phía sau có truy binh, đằng trước lại bị chặn đường, làm thế nào bây giờ? Cô thoáng trông thấy một lều trại bên tay phải, bất chấp hết thảy, không chút do dự liền chui vào đó, vừa mới chui vào, thì có hai tên lính đi tới, đứng canh trước cửa lều, may thật, xem ra vừa đúng lúc đổi gác. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
"Có thấy tên tiểu tử tóc ngắn cũn chạy qua đây không?"
"Không thấy! Nơi này rất an toàn!"
"Phải chú ý canh phòng nghiêm ngặt, nếu có sơ suất gì, cẩn thận cái đầu các ngươi đấy!"
"Vâng!"