Editor: An Bi Nhi
Beta-er: An Bi Nhi
Anh biết không, yêu anh không hề dễ dàng
Nó cần rất nhiều can đảm.
Đó là ý trời, rất nhiều điều không được nói ra
Chỉ là sợ anh không đủ sức
Anh có tin không, cả đời này gặp được anh
Là do kiếp trước em đã nợ anh
Đó là ý trời, khiến cho em yêu anh, rồi lại khiến anh rời bỏ em
Có lẽ vòng luân hồi đã định trước là kiếp này em phải trả lại cho anh
Cả trái tim ở trong mưa gió bay tới bay lui
Đều là vì anh
Dọc theo đường đi có anh, khổ một chút em cũng nguyện ý
Cho dù là vì chia xa mới được gặp nhau
...
Hàng Vũ Hằng đứng ở ngoài cửa, nghe giọng hát không ngừng biến đổi truyền ra từ bên trong, trong nháy mắt anh liền thất thần, thì thào tự nói: “Anh biết không, yêu anh cũng không hề dễ dàng, nó cần rất nhiều dũng khí, đó là ý trời, rất nhiều điều không được nói ra, chỉ là sợ anh không đủ sức...” Anh không khỏi cười khổ một tiếng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hàng Tiểu Ý nhìn anh một cái rồi chun mũi, giơ tay lên chào anh.
Hàng Vũ Hằng nhíu mày, tháo khẩu trang trên mặt xuống, nhẹ nhàng bước vào, dựa vào tường nghe Đồng Tâm hát.
Đồng Tâm đưa lưng về phía anh, hơi nhắm mắt lại, tay phải buông lỏng, tay trái theo thói quen đặt trước ngực, hát rất nhập tâm.
Có lẽ vì không đủ sức, có một âm không lên được, Đồng Tâm nhíu mày, điều chỉnh lại hơi thở: “Cho dù là vì chia xa...”
“...Chia xa mới được…” Đồng Tâm thở ra một hơi, hôm nay cô không có tâm trạng.
“Cho dù là vì chia xa mới được gặp nhau.” Hàng Vũ Hằng nhịn không được liền mở miệng chỉ dẫn cho cô: “Dọc theo đường đi dù có chịu khổ cũng nguyện ý, đời này đã định trước sẽ phải rời xa em...” Giọng hát của Hàng Vũ Hằng cực kỳ trong trẻo, mang theo âm thanh riêng biệt của đàn ông, rất nhẹ nhàng.
Nghe được giọng hát quen thuộc, toàn thân Đồng Tâm chấn động, cô từ từ xoay người, dễ dàng nhìn thấy đôi chân dài của Hàng Vũ Hằng bắt chéo lại dựa vào tường, còn anh thì đang hát say mê.
Hàng Vũ Hằng nhíu mày nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục, Đồng Tâm có chút ngẩn người, sững sờ hát theo anh, Hàng Vũ Hằng từ từ đi lên phía trước, một tay anh đánh nhịp cho cô, Đồng Tâm liền theo tiết tấu của anh hát nốt phần còn lại.
Hàng Tiểu Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Đồng Tâm cậu có thể đừng trẻ con như vậy có được không.
Vẻ mặt Hàng Vũ Hằng đắc ý ôm lấy bả vai Đồng Tâm: “Sao nào, anh có thể làm giáo viên đúng chứ.”
Đồng Tâm sợ hãi nhảy ra xa ba mét, Hàng Vũ Hằng nhìn tay mình đặt giữa không trung, oán hận thở ra một hơi, giơ ngón tay cái lên: “Đồng Tâm, em thật sự khiến anh chịu thua.”
“Tại sao anh lại ở đây?” Đồng Tâm vẫn giữ vẻ mặt hoảng sợ.
“Vì sao anh lại không thể ở đây? Em nói em mời anh ăn cơm, anh vẫn còn nhớ đó, em sẽ không cho anh leo cây chứ?”
“Anh, anh, chỉ một bữa cơm mà phải đến tận đây sao?” Đồng Tâm nhỏ giọng thì thầm.
“Ừ, vì một bữa cơm đấy? Một bữa cơm thì sao?” Hàng Vũ Hằng hừ một tiếng: “Một bữa cơm không ra cơm thì làm sao, hả?”
Hàng Tiểu Ý không nhịn được nữa: “Hàng Vũ Hằng, anh bủn xỉn vừa thôi.”
Hàng Vũ Hắng nhíu mày: “Em gái, em lại không biết rồi, nếu có thể xin cơm thì sẽ không bỏ tiền của mình ra ăn cơm - đó chính là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Quốc.”
“Xin anh đừng sỉ nhục bốn chữ truyền thống tốt đẹp này.”
“Được rồi, được rồi, anh em hai người đừng cãi nhau nữa, chắc cũng đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi.” Đường Tư cắt ngang lời hai người, cười nói.
Hàng Vũ Hằng ngoắc ngón tay với Đồng Tâm: “Nhất định phải mang đủ tiền đó, anh sẽ không trả tiền thay em.”
Khóe miệng Đồng Tâm giật giật, đeo túi lên dẫn đầu ra khỏi phòng karaoke, tay Hàng Vũ Hằng khoác lên trên vai Hàng Tiểu Ý, cực kì khó hiểu: “Tiểu Tiểu, em nói xem, cái tính không thèm quan tâm tới anh của Đồng Tâm là thói xấu gì vậy?”
Hàng Tiểu Ý bỏ tay anh ra: “Là do chính anh có thói xấu ấy.”
Hàng Vũ Hằng lái xe, bốn người đến một nhà hàng Tây, thuê một phòng, dù sao Hàng Vũ Hằng cũng quá nổi bật, bị người khác nhận ra sẽ không tốt.
Phòng rất lớn, một cái bàn dài hình chữ nhật đủ cho bảy tám người ngồi, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư ngồi xuống trước, Đồng Tâm ngồi xuống cạnh Hàng Tiểu Ý, Hàng Vũ Hằng chân dài bước một bước, kéo Đồng Tâm ngồi vào ghế bên cạnh anh.
Thân thể Đồng Tâm bỗng chốc căng thẳng, cô khẩn trương đứng lên: “Bàn lớn như vậy, chúng ta đừng ngồi chen chúc quá, em đến ngồi cạnh Đường Tư.”
Hàng Vũ Hằng nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, sờ sờ cằm, không nói gì.
Hàng Tiểu Ý cố gắng lật quyển menu để giảm bớt sự tồn tại của mình, nếu là trước kia, những hành động này của Đồng Tâm đều rất bình thường, cô cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Thế nhưng bây giờ cô đã biết Đồng Tâm thích anh hai, sau khi biết rõ thì nhìn cái gì cũng đều thấy bất thường, hơn nữa cô còn cảm thấy sau khi Đồng Tâm uống say rồi nói với cô những lời đó, nói chung là trước mặt cô, cô ấy vẫn rất xấu hổ, cho nên cô bị kẹp ở giữa cực kỳ khó xử.
Sau khi chờ đồ ăn mang lên, Đồng Tâm vẫn cúi đầu xem điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, Đường Tư cười nhìn về phía Hàng Vũ Hằng: “Hàng sư huynh, anh vừa quay xong một bộ phim với Kỷ Tinh, nghe nói quan hệ cũng rất thân, xin chữ kí hộ em được không.”
“Em không nói sớm, anh lấy cho em chữ kí cũng không thành vấn đề, bây giờ cũng đã diễn xong rồi, không biết khi nào mới gặp lại, chờ anh gặp thì xin cho.” Hàng Vũ Hằng hồn nhiên không để ý đến lời nói.
“Hàng sư huynh, trên mạng đang xôn xao đấy, đủ mắt đủ mũi, hai người các anh không phải đang làm quen sao? Lại còn cùng ra vào quán rượu.” Rõ ràng Đường Tư không tin, cho rằng anh qua loa lấy lệ với cô.
Nghe vậy, Đồng Tâm vẫn đang cúi đầu lặng lẽ nâng mắt nhìn thoáng qua Hàng Vũ Hằng.
Trong lúc lơ đãng Hàng Tiểu Ý vừa hay nhìn thấy, trong lòng cô thở dài một tiếng, Hàng Vũ Hằng thật sự là làm điều ác mà.
Hàng Vũ Hằng nở nụ cười, đắc ý nhíu mày: “Đường Tư, em phải biết rằng đây là đi qua một bụi hoa, chẳng may một chiếc lá dính lên người, anh còn dính nhiều tai tiếng hơn, cô ấy có tính là gì.”
“Anh Hàng, rốt cuộc bạn gái hiện tại của anh là ai? Em rất tò mò, em thề sẽ không nói ra.” Đường Tư giơ ba ngón tay lên thề.
Hàng Vũ Hằng làm ra vẻ thần bí: “Đây là chuyện bí mật, không thể nói.”
Đường Tư vẫn còn muốn nói gì đó, đúng lúc đồ ăn bưng lên, ngắt lời đối thoại giữa hai người bọn họ, càng về sau, Hàng Tiểu Ý thừa dịp hai người chưa trở lại đề tài lúc trước mà giành nói trước sang chuyện khác: “Tớ muốn tới gặp ba mẹ của Thiệu Thành Hi, mọi người nói tớ nên tặng cái gì thì tốt?”
Đường Tư sửng sốt một phen: “Các cậu muốn đi gặp cha mẹ rồi hả?”
Nói đến đây, Hàng Tiểu Ý bi thương than một tiếng, trên thế giới còn người nào đau khổ hơn cô không, hai lần “Được gặp cha mẹ” cũng không gặp được người nào.
“Em muốn đến nhà Thiệu Thành Hi, anh đi cùng em.” Hàng Vũ Hằng cắt miếng bò rồi thuận miệng nói.
“Anh đi làm gì?” Hàng Tiểu Ý nghi hoặc nhìn anh.
“Lúc học đại học, ba Thiệu Thành Hi đã tới trường thăm cậu ta, anh cũng được gặp một lần, ba cậu ta mời anh ăn cơm, em có biết một ngày anh kiếm tỷ bạc, cơ hội ăn cơm cùng ba cậu ta cứ như vậy bị bỏ qua, lần này đi cùng anh sẽ mang món nợ một bữa ăn cho ba cậu ta.”
“...Anh thật sự là cái đồ chỉ biết ăn.” Hàng Tiểu Ý bất lực.
“Hàng Tiểu Ý, anh là anh hai em, anh đều muốn tốt cho em cả, em đừng tưởng rằng Thiệu Thành Hi là người tốt, lúc học trung học, Thiệu Thành Hi rất lạnh lùng, trong trường học cũng nổi tiếng, lúc nào cũng đơn độc một mình, cả ngày đều treo cái danh hiệu thiên tài để lừa bịp, anh cũng không lạnh lùng như cậu ta.”
“Vậy hai người chính là anh em rồi.” Hàng Tiểu Ý châm chọc.
“Em đừng nói nữa, Hàng Tiểu Ý, anh là bị ép, trước khi học cấp ba, hai bọn anh đều nhìn nhau không vừa mắt, anh không quen nhìn cậu ta lúc nào cũng cái bộ dáng nhìn lên trời không coi ai ra gì, cậu ta thì lại không quen nhìn anh cái gì cũng đều tốt hơn cậu ta...”
“Đây là suy nghĩ của chính anh mà thôi...”
Hàng Vũ Hằng trừng mắt nhìn cô: “Trật tự, hãy nghe anh nói.”
Hàng Tiểu Ý làm một tư thế mời: “Anh cứ nói, anh cứ nói...”
“Vào cấp ba, cũng không biết thằng nhãi này mắc bệnh thần kinh gì, vậy mà lại chủ động cầu hòa với anh...”
“Cầu hòa như thế nào?” Hàng Tiểu Ý rất tò mò, hình ảnh như vậy quả thực cô không thể nào tưởng tượng ra được.
“...Chỉ là mời anh ăn một bữa cơm.”
“Sau đó, các anh trở thành anh em hả?” Bây giờ cô thật sự hoài nghi rằng anh hai của cô từ nhỏ đến lớn đều bị hành hạ, giống như không được ăn cơm vậy.
“Ừ, cậu ta bị sức quyến rũ của anh khuất phục.” Hàng Vũ Hằng cực kỳ đắc ý.
Hàng Tiểu Ý phối hợp cười, trong lời nói này của anh có ít nhất năm phần là phóng đại.
“Tiểu Tiểu, lúc đó anh cậu đã quen Thiệu Thành Hi rồi, chẳng lẽ cậu lại không biết anh ấy?” Đường Tư có chút nghi hoặc.
“Tớ?” Hàng Tiểu Ý chỉ vào mũi mình: “Tớ và anh ấy cách nhau một năm, tớ năm nhất, anh ấy năm ba, hơn nữa cả ngày anh ấy làm xằng làm bậy, trốn học đánh nhau, trong trường học tớ đều giả vờ như không biết anh ấy, thực là xấu mặt mà.”
Hàng Vũ Hằng búng vào trán cô một cái: “Láo toét, cứ nói thẳng như vậy à?”
Bữa cơm này ngoại trừ Đồng Tâm luôn cúi đầu ăn cơm thì coi như là kết thúc vui vẻ, trước khi đi, Đường Tư đưa một chiếc hộp nhỏ cho Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu, tặng cho cậu.”
Hàng Tiểu Ý cầm lấy mở ra, thấy bên trong là một chiếc lắc tay rất đẹp.
“Biết cậu thích lắc tay, vừa hay nhìn thấy chiếc này rất được, vì thế mới mua tặng cho cậu.”
“Cảm ơn cậu, Đường Tư.” Hàng Tiểu Ý không khách sáo với cô, các bạn cùng phòng của cô đều thường xuyên tặng đồ cho nhau, tất cả mọi người cũng tập mãi thành quen rồi.
“Lại đây, đeo vào xem nào.” Đường Tư vươn tay lấy ra đeo cho cô.
Hàng Tiểu Ý giơ cổ tay lên lắc lắc, cười nói: “Rất đẹp, tớ rất thích, cám ơn.”
Mọi người rời khỏi nhà hàng Tây, Hàng Vũ Hằng lái xe đưa Đường Tư về nhà trước, sau đó lại đưa Đồng Tâm về nhà, vừa đến nhà, mông Đồng Tâm tựa như bị lửa thiêu mà xuống xe, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hàng Vũ Hằng hạ cửa kính xuống nhìn theo bóng lưng của Đồng Tâm, anh buồn bực nói: “Tiểu Tiểu, rốt cuộc là anh đắc tội gì với Đồng Tâm, từ lúc các em học năm hai, cô ấy bắt đầu tránh anh như tránh rết, anh đã làm gì để cô ấy chán ghét như vậy sao?”
“Anh thấy thế à?” Hàng Tiểu Ý thật cẩn thận nhìn anh.
“Anh? Anh cũng không làm chuyện có lỗi với cô ấy, luôn đối xử tốt với cô ấy, em nói xem ở trước mặt người khác cố gắng thoải mái với một cô nhóc, vậy mà cô ấy cứ tránh anh giống như tránh người bị bệnh hủi vậy, có thể quý được không?”
Hàng Tiểu Ý ngậm miệng, thật sự không biết nên nói gì, nói nhiều sai nhiều, vẫn cứ im lặng đi.