Edit: Song Linh
Beta: An Bi Nhi
Hàng Tiểu Ý híp mắt, nhìn Thiệu Thành Hi, cô còn chưa nói gì, mẹ Thiệu đã nghi ngờ nói: “Giấy đăng kí kết hôn? Ai có giấy đăng kí kết hôn?”
Nói xong buồn bực mở ra.
Hàng Tiểu Ý nhìn thấy quyển sổ màu đỏ quen thuộc, khẩn trương bắt lấy cánh tay của Thiệu Thành Hi, lắc liên tục: “Đó không phải là, là, là cái đó, cái đó, cái đó chứ…”
Hàng Tiểu Ý còn chưa dứt lời, mẹ Thiệu đã hoảng sợ nhìn hai người bọn họ, sau đó như không tin được cúi đầu xem lại lần nữa, nhưng trước mắt vẫn là ảnh chụp Thiệu Thành Hi, còn có tên của anh được viết ở đó, bà mới xác nhận là con trai mình đã thực sự kết hôn rồi.
“Sao lại thế này con trai, chuyện gì xảy ra vậy?” Mẹ Thiệu giơ tờ giấy đăng kí kết hôn lên hỏi Thiệu Thành Hi, giọng nói có chút cao: “Thiệu Hải Quân, Thiệu Hải Quân, ông mau ra đây, nhanh lên, ông xem con trai ông làm chuyện tốt gì này…”
Thiệu Thành Hi day day mi tâm, nghiêng đầu thở dài với Hàng Tiểu Ý: “Chuyện này một chút cũng không liên quan đến anh, thực sự anh không thể đối phó được con chó kia, thế mà em vẫn coi con chó kia như bảo bối.”
Hàng Tiểu Ý khóc không ra nước mắt, chuyện này liên quan đến vấn đề chính sao?
Mẹ Thiệu cực kì kinh ngạc, giơ giấy đăng kí kết hôn lên, rất lâu cũng không thả tay xuống, Hàng Tiểu Ý cúi đầu rất thấp, thật sự không dám ngẩng lên.
Ba Thiệu và Trình Nhất Đinh nghe được tiếng động bên ngoài liền chạy một mạch từ nhà bếp ra: “Làm sao vậy, làm sao vậy, thật ồn ào.”
Mẹ Thiệu đưa giấy đăng kí kết hôn cho ông: “Ông xem cái này đi, mau xem đi…”
Ba Thiệu lau tay rồi nhận lấy tờ giấy, miệng Trình Nhất Đinh không tự giác mở rộng, trực tiếp sợ hãi kêu lên: “Hai đứa kết hôn rồi? Tiểu Tiểu có thai sao?”
Ánh mắt của mẹ Thiệu cùng ba Thiệu lập tức hướng về bụng của Hàng Tiểu Ý, theo bản năng cô liền che bụng mình lại, tay khua loạn xạ giải thích: “Không phải, không phải, chú với dì, hai người hiểu nhầm rồi, tờ giấy đăng kí kết hôn kia, tờ giấy đó chính là, chính là nhất thời xúc động…” Hàng Tiểu Ý hoảng hốt kéo cánh tay Thiệu Thành Hi, để anh giải thích cho ba mẹ mình.
“Nhất thời xúc động?” Thiệu Thành Hi âm trầm nhìn cô: “Hàng Tiểu Ý, thế nào là nhất thời xúc động?”
Hàng Tiểu Ý sững sờ nhìn anh, sau đó trừng mắt, người kia không bao giờ nắm được điểm quan trọng sao?
“Em đứng lên, theo anh ra ngoài.” Gương mặt Thiệu Thành Hi lạnh lùng, đứng phắt dậy, nắm cổ tay của cô kéo ra ngoài.
Ba mẹ Thiệu nhìn gương mặt bỗng chốc thay đổi của Thiệu Thành Hi, cũng không thèm quan tâm đến giấy đăng kí kết hôn gì đó nữa: “Thành Hi, có chuyện gì thì từ từ nói, con tức giận làm cái gì.”
Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của cô, Hàng Tiểu Ý chỉ biết im lặng nhìn trời.
Mẹ Thiệu bước tới kéo Hàng Tiểu Ý ra đằng sau mình: “Tiểu Tiểu, con đừng sợ, có dì ở đây, nó không dám bắt nạt con.” Mẹ Thiệu lườm Thiệu Thành Hi, bình thường thằng nhóc này dịu dàng như vậy, nhưng mỗi lần ở cùng Tiểu Tiểu lại bày ra sắc mặt không tốt, cũng không trách được Tiểu Tiểu không thích nó.
Ba Thiệu ngồi xuống ghế sa lon, gương mặt có chút nghiêm túc nhìn Thiệu Thành Hi: “Giải thích một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Thiệu Thành Hi miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, nhíu mày nói: “Không phải cha đã thấy rồi sao, đó chính là bằng chứng, danh chính ngôn thuận.”
“Ba mẹ của Tiểu Tiểu có biết không?” Ba Thiệu nhíu mày.
“Không biết, chuyện như vậy không thể bất công được.” Ý là ba mẹ còn không biết thì sao họ biết được, chúng con đối xử hai bên bình đẳng, đừng có mà ghen.
“Tiểu Tiểu, có phải Thành Hi ép buộc con không?” Mẹ Thiệu lo lắng hỏi Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, chú dì, đây là cháu tự nguyện, không phải do anh ấy ép buộc.”
Mẹ Thiệu nhìn lại giấy đăng kí kết hôn, bỗng nhiên thông suốt: “Thật ra các con đã sớm quen nhau, không phải vì mẹ giới thiệu nên mới biết phải không?”
Hàng Tiểu Ý xấu hổ cúi đầu, tiêu rồi, tiêu rồi...
Thiệu Thành Hi ho nhẹ một cái: “Mẹ, đây là mẹ thừa nhận lần trước mẹ cố tình giới thiệu đối tượng cho con phải không? Nếu như hôm đó không phải trùng hợp là Tiểu Tiểu, mà là một cô gái khác, mẹ biết sẽ ảnh hưởng đến chúng con như thế nào không? Nói không chừng còn có thể ly hôn nữa.”
Thiệu Thành Hi trả đũa làm mẹ Thiệu câm nín.
Hàng Tiểu Ý âm thầm khen ngợi Thiệu Thành Hi.
“Mẹ thấy chúng con đều là tự nguyện, ba mẹ cũng yêu thích Tiểu Tiểu, kết hôn không phải là lẽ đương nhiên sao?” Thiệu Thành Hi từng bước dụ dỗ: “Chúng con cũng đã có giấy đăng kí kết hôn rồi, nhưng người nhà Tiểu Tiểu còn chưa biết, tuy rằng ba mẹ đồng ý, nhưng người nhà cô ấy thì sao, hiện tại bọn con đang cố gắng để bọn họ thật vui mừng chấp nhận con rể là con, ba mẹ nói có đúng không?”
“Đúng vậy, nhỡ ba mẹ Tiểu Tiểu không đồng ý thì sao?” Mẹ Thiệu lo lắng nhìn ba Thiệu.
Ba Thiệu suy nghĩ một lát, vỗ đầu mình nói: “Đúng rồi, tôi đi đặt phòng ở khách sạn, ngày mai chúng ta hẹn người nhà Tiểu Tiểu, nói rõ mọi chuyện, Thành Hi làm chuyện như vậy, trước đây không phải phép, chúng ta phải xin lỗi, sau đó tuân theo lễ nghi, chuẩn bị sính lễ gì gì đó, bà mau đi liệt kê thành tờ đơn, chuyện này vừa nói ra cũng đã nhiều việc như vậy rồi…”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Suốt cuộc trò chuyện Trình Nhất Đinh đều lơ mơ không hiểu gì, cuối cùng sờ đầu Nhị Đản, buồn bã nói: “Nhị Đản, cùng bác cả của mày học thật tốt, đây đều là sách võ thuật nha.”
“Gâu gâu, gâu gâu…”
Ra khỏi nhà họ Thiệu, Hàng Tiểu Ý cực kì lo lắng: “Ba mẹ anh đã đặt phòng ở khách sạn rồi, nếu như vậy, chúng ta phải trở về ngả bài với ba mẹ em sao?”
Hàng Tiểu Ý cảm thấy mình sắp khóc đến nơi: “Hay là, đợi đến ngày mai để ba mẹ anh cho bọn họ một cái kinh hỉ đi?”
kinh hỉ: kinh ngạc + mừng rỡ
“Em chắc chắn là kinh hỉ chứ không phải kinh hãi?” Thiệu Thành Hi hôn nhẹ môi cô: “Yên tâm đi, có anh ở đây.”
Hàng Tiểu Ý cảm động ôm lấy eo anh, nghẹn ngào nói: “Vâng.”
Thiệu Thành Hi vuốt ve mặt cô: “Vì thế, anh không sợ chó, chẳng qua biết rõ tính cách của Nhị Đản, vì vậy mới cách xa nó một chút, đã hiểu chưa?”
Hàng Tiểu Ý trợn mắt: “Yên tâm đi, dựa vào biểu hiện hoàn mỹ hôm nay của anh, sau này khi cười nhạo thì em sẽ cố gắng uyển chuyển một chút.”
Thiệu Thành Hi: “...”
Lúc đi vào nhà Hàng Tiểu Ý, ba mẹ Hàng đang xem TV, Hàng Vũ Tề và Hàng Vũ Hằng đang đấu cờ vua để tranh giành chiếc giường vào buổi tối.
Vừa vào nhà, Hàng Tiểu Ý liền chạy nhanh về phía phòng mình, lại bị Thiệu Thành Hi túm cổ áo kéo lại: “Em định làm gì thế?”
Hàng Tiểu Ý cười xấu hổ: “Em nghĩ chuyện nhỏ như vậy không cần phải cả hai người hy sinh, dù sao cũng cần một người còn sống để nhặt xác chứ?”
Thiệu Thành Hi gõ trán cô: “Em giỏi lắm.”
Hàng Vũ Hằng thấy hai người, thoáng cái đã bước đến: Thiệu Thành Hi, bà ngoại cậu, cậu và em gái tớ kết hôn, tại sao tớ không biết?”
Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, Thiệu Thành Hi cũng có chút kinh ngạc.
Hàng Vũ Hằng giơ quyển sổ màu đỏ trong tay lên: “Thiệu Thành Hi, mau giải thích cho tớ, nhanh lên…”
Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Tiểu Ý, đôi mắt mang theo nghi vấn: “Em để giấy đăng kí kết hôn ở đâu?”
Hàng Tiểu Ý nhớ lại, lần trước lúc trời mưa sau khi trở về, cô lấy mọi thứ trong ví tiền ra, sau đó đặt giấy đăng kí kết hôn ở trong ngăn kéo. thế nhưng tại sao Hàng Vũ Hằng lại có được?
“Nếu không phải trưa nay anh mượn giường của em ngủ, chắc vẫn không phát hiện được bí mật này? Thiệu Thành Hi, cậu mau nói, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Chiều cao của Hàng Vũ Hằng không chênh lệch lắm so với Thiệu Thành Hi, lúc này đôi mắt sáng rực nhìn anh.
Hàng Tiểu Ý chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mắt, cuối cùng quyết định rời xa chiến trường, cô biết rõ, Hàng Vũ Hằng giống như đồng loại của Nhị Đản.
“Thành Hi, nhanh lên, mau đến đây…” Ba mẹ Hàng gọi Thiệu Thành Hi, cực kì thân thiết, nhất là mẹ Hàng, quả thật là ánh mắt tiêu chuẩn của mẹ vợ nhìn con rể.
Hàng Tiểu Ý cảm thấy đêm hôm nay mình trải qua vô cùng kì lạ, hình như có điều gì đó sai sai.
Hàng Vũ Tề đi tới nhỏ giọng bên tai cô: “Em đừng lo lắng, bên ba mẹ anh đã giải thích rõ ràng rồi, ba mẹ đã biết chuyện tình giữa em và Thiệu Thành Hi, lý do em chia tay thằng nhóc đó, đều vì em mà đau lòng, vì vậy chuyện hai người kết hôn bọn họ rất vui vẻ, giờ chỉ cần để Thành Hi thu phục thằng ba là được rồi.”
Hàng Tiểu Ý thở phào, nhìn Hàng Vũ Tề đầy biết ơn, Hàng Vũ Tề xoa đầu cô,
“Thành Hi, ba mẹ con có biết chuyện kết hôn của hai đứa không?” Ba Hàng mở miệng hỏi.
Thiệu Thành Hi gật đầu: “Đã biết, chú, ba mẹ con đều rất vui vẻ, đã thuê phòng ở khách sạn, muốn mời vợ chồng hai người cùng ăn một bữa, khi nào hai người rảnh vậy ạ?”
Ba mẹ Hàng nghe xong, chút nghi ngờ cuối cùng đã biết mất: “Được được, có thời gian, có thời gian, cô chú nhất định sẽ đi, nhất định.”
Hàng Vũ Hằng giương nanh múa vuốt: “Ba mẹ, hai người không thể bị dụ dỗ như vậy, mau đòi lại công bằng từ chỗ cậu ta đi, dựa vào cái gì mà em gái con cứ như vậy mà gả cho cậu ta?”
Thiệu Thành Hi cực kì bình tĩnh, khẽ mở môi mỏng phun ra hai chữ: “Anh ba.”
Hàng Vũ Hằng ngạc nhiên, đôi mắt nháy nháy, sờ đầu: “Ài, hai chữ anh ba phát ra từ miệng Thiệu Thành Hi, không hiểu sao lại có cảm giác rất vĩ đại nha.” Sau đó sĩ diện phẩy tay: “Được rồi, em rể, tạm thời anh ba tha thứ cho em, về sau nhất định phải đối xử với em gái anh thật tốt, ngoài ra còn phải hiếu thuận với anh ba em nữa…”
Khoé mắt Hàng Tiểu Ý giật giật, thật sự được chấp nhận rồi kìa.
Hàng Vũ Tề đập tay lên bàn: “Cút, cút, mau cút, đừng làm mất mặt nhà chúng ta nữa…”
Hàng Tiểu Ý cảm thấy hoảng hốt, chuyện giấy đăng kí kết hôn cứ như vậy mà kết thúc? Thật sự không kịp chuẩn bị để thua trên tay Hàng Vũ Hằng và Nhị Đản.
Tiệc rượu được xác định tổ chức vào buổi tối hôm sau, nhà họ Hàng có năm miệng ăn đều đến đông đủ, bên kia thì có ba mẹ Thiệu Thành Hi và anh, còn có thêm Phan Tĩnh Xảo và Trình Nhất Đinh.
Trước kia ba Hàng từng là thương nhân, ba Thiệu thì là viên chức nhà nước, trước kia cũng chỉ gặp qua vài lần, tuy rằng không quen nhưng đã nghe về nhau, trên thương trường danh tiếng của ba Hàng rất tốt, ba Thiệu cũng là người chính trực, hai người vừa gặp nhau đã hận không thể gặp sớm hơn.
Bầu không khí khi người hai nhà gặp mặt rất thân thiện, cả ba mẹ Hàng đều là người nhã nhặn, ba mẹ Thiệu cũng không phải người khó sống chung, cho nên đối với hôn sự của Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi, mọi người đều rất vui vẻ.
Vì chuyện mình giấu giếm nên Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý đồng loạt xin lỗi, mọi người thấy thái độ thành khẩn của bọn họ cũng liền tha thứ rồi, trưởng bối hai nhà rất vui vẻ ngồi một chỗ thảo luận chuyện kết hôn, tuy rằng đã có giấy đăng kí kết hôn, nhưng mà đã là vợ chồng thì nhất định không thể thiếu lễ cưới, cuối cùng sau khi thống nhất, đều đã bàn xong tổ chức mấy bàn tiệc rượu rồi.
Trình Nhất Đinh bám lấy Hàng Vũ Hằng không tha: “Anh Vũ Hằng, em là người hâm mộ của anh, ký tên cho em đi.”
Hàng Vũ Hằng nghe xong câu là người hâm mộ của mình, cực kì đắc chí, lấy bút ra từ túi tiền: “Lấy ra đi, anh Vũ Hằng kí cho em.”
Trình Nhất Đinh xách ra một cái túi lớn, bên trong áp-phích của Hàng Vũ Hằng chồng chất: “Đây rồi, anh Vũ Hằng, ký đi.”
Hàng Vũ Hằng nhìn cái túi kia, khoé miệng co giật: “.... Em muốn ký nhiều như vậy làm gì?”
Trình Nhất Đinh vỗ vai anh: “Anh không hiểu sao, nghĩ đi, chỉ cần một cái chữ ký của anh, em có thể bán với giá mấy nghìn tệ hoặc mấy vạn tệ rồi, nhưng mà có bao nhiêu người nguyện ý mua với giá đó? Vì vậy có một khái niệm gọi là “Ít lãi nhưng tiêu thụ nhiều” anh ký nhiều, em bán một tấm với giá ba trăm, bán được hơn tám mươi tấm, chỉ như vậy đã có một khoản lớn tiền lãi rồi, đến lúc đó chúng ta chia ba bảy, anh ba em bảy có được không?
Hàng Vũ Hằng suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ài, Leng Keng này, anh cảm thấy em nói rất đúng, nhưng mà cũng không thể anh ba em bảy, phải là anh bảy em ba nha, anh ký tên, em bán danh tiếng của anh, phải để anh kiếm nhiều hơn một chút chứ?”
Trình Nhất Đinh lắc đầu: “Anh Vũ Hằng, anh nói sai rồi, người đi bán mấy cái này là em mà, phơi nắng mặt trời hứng gió thổi đều là em, anh chỉ ghi có vài chữ, sao có thể hưởng nhiều như vậy, nếu không thì chia : đi.”
“Được được, chia : đi.” Hàng Vũ Hằng thoả hiệp, cùng đập tay với Trình Nhất Đinh.
Thiệu Thành Hi ngồi bên cạnh hai người cười lạnh một tiếng, khinh bỉ quan sát, thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mà, người phân theo nhóm, người ngốc liền có người ngốc làm bạn.
“Tiểu Tiểu, mẹ nghe Thành Hi nói nó đã mua nhà rồi, chẳng qua chưa có đồ dùng gì, hay là như vậy, khi hai con kết hôn rồi, trước tiên cứ ở luân phiên giữa hai nhà cũ đã, có được không?” Mẹ Thiệu nói: “Hôm khác chúng ta cùng ba mẹ con đi xem ngôi nhà đó, xem qua phong thuỷ thế nào đã.”
“Được ạ, dì, chuyện đó để ngày khác con đưa mọi người đi xem.”
“Đứa nhỏ này còn gọi dì sao…” Mẹ Hàng đánh nhẹ cô một cái: “Chuyện này đã được chấp nhận rồi, nên đổi xưng hô đi thôi.”
Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lên, nhìn ba mẹ Thiệu đang cười nhìn mình, đột nhiên thấy không được tự nhiên, nói khẽ: “Ba, mẹ.”
Ba mẹ Thiệu cực kì vui vẻ: “Tốt tốt, đứa trẻ ngoan.”
Thiệu Thành Hi đặc biệt đứng lên nâng ly với ba mẹ Hàng: “Ba, mẹ, con mời hai người một ly, cảm ơn ba mẹ đã bao dung chúng con.”
Tất nhiên ba mẹ Hàng cũng rất vui vẻ.
Hàng Vũ Hằng chậc chậc với Trình Nhất Đinh: “Anh của em đúng là con sói già mà còn biết vẫy đuôi.”
Trình Nhất Đinh tìm được người cùng chung chí hướng, cực kì kích động: “Anh Vũ Hằng, anh cũng phát hiện ra sao, em bị anh ấy hành hạ, may về sau còn có Nhị Đản.”
“Nhị Đản là ai?”
“Nhị Đản là….”
Một bữa cơm vui vẻ đã kết thúc.
Ăn cơm xong, đi ra khỏi phòng, một gia đình lớn cười nói đi về hướng đại sảnh dưới lầu, vừa bước đến đại sảnh, đang thương lượng phải về nhà thế nào, cánh tay của Thiệu Thành Hi bị thương, không thể lái xe, vì vậy Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi được ghép thành một cặp.
Hàng Tiểu Ý không có quyền quyết định, nhàm chán quan sát bốn phía, sau đó liền thấy một người khá quen, không đợi cô nhìn rõ ràng, người kia đã đi đến chỗ này.
“Tiểu Tiểu, chú Hàng, dì Hàng, đã lâu không gặp.”
“Bác sĩ Liêu…” Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, tim đập thình thịch, lúc đó Liêu Phàm là bác sĩ trưởng của cô, còn là, anh họ của Đường Tư.
Mọi người nghe được giọng nói của hai người, đều quay lại, sắc mặt của ba mẹ Hàng không tốtt, lúng túng nói: “Bác sĩ Liêu đến đây ăn cơm sao?”
Liêu Phàm cười cười: “Đúng vậy, đúng rồi, Tiểu Tiểu, tay của cô thế nào rồi? Đã lâu lắm không gặp cô, bị đứt gân tay không thể dùng sức quá nhiều, đừng cố quá, phải nuôi cẩn thận, nếu tổn thương gân hoặc động đến xương còn phải tĩnh dưỡng ba tháng, chứ đừng nói đến tay của cô giống như tàn phế rồi.” Không có báo hiệu, Liêu Phàm vạch ra vết sẹo này trước mặt mọi người.
Hàng Tiểu Ý cảm giác âm thanh bốn phía đều ngừng lại, tai không thể nghe chút âm lượng nào, trong thoáng chốc hình như cô thấy gương mặt tức giận của Thiệu Thành Hi.
Xung quanh náo loạn, có âm thanh tức giận của Hàng Vũ Tề, có âm thanh không thể tin được của Hàng Vũ Hằng, còn có âm thanh ba mẹ muốn ba mẹ của Thiệu Thành Hi giải thích, tất cả cũng không bằng vẻ lạnh tanh trên mặt Thiệu Thành Hi làm cô đau lòng.