Tống Thanh nói với Lưu Nghĩa: “cậu chơi giúp tớ, tớ đi thay quần áo đã!”
Sau đó, vứt luôn điện thoại bay về phía Lưu Nghĩa.
Cũng may Lưu Nghĩa phản ứng nhanh, đỡ được, nếu không chắc máy sẽ bay qua cửa sổ mất.
Lưu Nghĩa lắc đầu, mở điện thoại Tống Thanh ra, gọi cho Phương Mạn Luân.
Đầu dây bên kia có tiếng trả lời rất dịu dàng khiêm tốn của Phương Mạn Luân: “Thanh Thanh, đang tắc đường đúng không?”
Lưu Nghĩa trả lời: “em là Lưu Nghĩa, Thanh Thanh bảo em gọi cho anh, bạn ý đến muộn một chút, bây giờ mới đang thay quần áo, nhờ em gọi điện cho anh.”
Phương Mạn Luân cười ồ lên: “không sao, có muộn đến mấy anh cũng sẽ đợi.”
Lưu Nghĩa hiếu kỳ hỏi: “Cậu Phương, Phương đại công tử, em có thể hỏi một chút không? Vì sao lần nào anh tìm Thanh Thanh cũng có việc?”
“Vì 4 năm trước, rất nhiều công trình và chi nhánh công ty của anh, Thanh Thanh đều có cổ phần!” Phương Mạn Luân trả lời rất tự nhiên: “bây giờ thu được lợi ích rồi, tất nhiên là phải gặp mặt trao đổi cụ thể chứ.”
“Mà bây giờ Thanh Thanh giàu rồi!” Lưu Nghĩa nói tiếp: “xem ra mai sau chắc phải bám chân Thanh Thanh kiếm sống thôi!”
Phương Mạn Luân lại cười lên: “cũng được đấy.”
Sau một hồi thay quần áo rất nhanh chóng, Tống Thanh vớ đại một cái túi sách chạy xuống.
Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh xuống, lập tức nói: “Thanh Thanh xuống rồi.”
Đưa điện thoại cho Tống Thanh, cô nhấc điện thoại lên nói: “xin lỗi xin lỗi, em bận quá quên mất giờ! Em chạy qua bây giờ đây! Anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa ăn tối nay em mời!”
“Được.” Phương Mạn Luân cười thầm: “anh chờ em.”
Sau khi cúp máy, Tống Thanh vừa chạy vừa đưa tay ra vẫy xe: “Tiểu Nghĩa, tớ sẽ về muộn một chút!”
“Biết rồi!” Lưu Nghĩa trả lời: “chú ý an toàn nhé.”
Tống Thanh bắt xe đến nơi, vừa nhìn thấy Phương Mạn Luân đã vội vàng xin lỗi: “xin lỗi xin lỗi, tại em, cứ cầm bút lên vẽ là quên hết thời gian!”
“Em đang chuẩn bị cho cuộc triển lãm đầu tiên của s.a đúng không?’ Phương Mạn Luân vừa cười vừa rót trà cho Tống Thanh: “không sao, đằng nào anh cũng không có việc gì, chờ bao lâu cũng được.”
Tống Thanh gật đầu trả lời: “vâng đúng rồi, em đã đặt được chỗ, tuần sau có lịch mở show. Cho nên, sư huynh, phiền anh rồi. Đến lúc đó anh mời mấy nhân vật có tiếng đến để em lấy hình ảnh nhé. Vì là thương hiệu mới, trong nước rất ít người biết. Bây giờ còn chưa thể so sánh với các thương hiệu lớn nước ngoài, thị trường này lại bị công tử Hà thị chèn ép, cho nên, muốn nổi ngay là rất khó. Vì vậy, để buổi ra mắt lần này được gây sự chú ý, em phải tự tay thiết kế hội trường.”
“Không vấn đề gì, sư muội đã mở lời, sư huynh anh sao nỡ từ chối chứ?” Phương Mạn Luân cười trả lời: “em cần những nhân vật trong giới nào? Cứ nói ra, anh sẽ tìm hết cho em!”
“Tốt quá.” Tống Thanh cười đáp: “đúng rồi, lần này anh gọi em ra là có việc gì đấy?”
Phương Mạn Luân đưa cho Tống Thanh một túi tài liệu, nói: “đây là báo cáo tài chính và lợi nhuận quý này của công ty, tiền đã được gửi vào tài khoản của em rồi. Em xem, có chỗ nào chưa rõ không?”
“Em xem cũng có hiểu đâu, lần nào anh cũng như vậy.” Tống Thanh than nhẹ một tiếng: “em đã nói là tin tưởng anh rồi mà!”
“Tin tưởng là một chuyện, công việc lại là chuyện khác.” Phương Mạn Luân cười: “những cổ đông khác đều là gửi qua bưu điện, vì anh ở gần chỗ em, nên đã đích thân mang qua cho em, tiện xin luôn bữa cơm tối.”
Tống Thanh lập tức cười hà hà: “được, không vấn đề gì.”
“Đúng rồi, Thanh Thanh, nghe nói em cũng game Đời như ảo mộng, bên công ty game chuẩn bị tổ chức buổi gặp mặt các game thủ đúng không?” Tự nhiên Phương Mạn Luân lại hỏi về vấn đề này
Tống Thanh kinh ngạc nhìn anh ta: “ừ, anh cũng chơi trò này sao?”
“Đúng rồi.” Phương Mạn Luân cười: “anh ở sever 3, còn em?”
“Em ở sever 5, trời ơi, không phải anh chính là Đại thần xếp hạng thứ 2 đó chứ?” Tống Thanh ngạc nhiên nói to lên: “trời ơi, Thiên luân chi lộ chính là anh?”
“Đúng rồi.” Phương Mạn Luân cười: “anh chính là Thiên luân chi lộ.”
Tống Thanh thấy rất bất ngờ.
Không phải chứ!
Hóa ra đại thần xếp hạng thứ 2 đó, chính là Phương Mạn Luân.
Trời ơi, thật là ảo diệu!
“Vậy công ty game có gửi thư mời cho anh chứ.” Tống Thanh than nhẹ một tiếng: “thật là ngưỡng mộ.”
“Em có đi không?” Phương Mạn Luân hỏi.
“Em.” Tống Thanh trần trừ một lúc: “chắc là sẽ đi.”
“Đừng nói với anh là, em tiếc chi phí đi lại đấy, hay để anh bỏ ra cho em?” Phương Mạn Luân cố tình trêu Tống Thanh.
“Thôi anh đừng đùa em nữa.” Tống Thanh lườm Phương Mạn Luân một cái.
“Đến lúc đấy đi cùng luôn nhé?” Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh nói: “nghe nói đệ nhất mỹ nam sever, Thà phụ thiên hạ không phụ nàng, anh ta cũng đến đấy? Anh muốn đến xem anh ta trông như thế nào!”
“Tại sao chứ?” Tống Thanh hiếu kỳ hỏi: “anh có phải là con gái đâu!”
“Vì anh có linh cảm, sẽ gặp được người quen.” Phương Mạn Luân đùa Tống Thanh: “anh phải đi bảo vệ em chứ!”
“Cái gì thế!” Tống Thanh cười ồ lên: “cái quỷ quái gì vậy!”
Phương Mạn Luân chỉ cười, không hề nói gì.
“Em tính xuất hiện với thân phận người chơi, hay với thân phận phía công ty game? Cả hai thân phận của em đều được đấy.” Phương Mạn Luân tiếp tục nói: “em gái của CEO, chắc chắn là có đặc quyền này rồi.”
“Đừng đùa nữa.” Tống Thanh cười: “em chỉ là đứng tên hư danh thôi, vì Tiểu Duệ và Tiểu Hà tuổi còn nhỏ, không thể ký hợp đồng được, cho nên mới lấy danh nghĩa của em. Em đâu có phải là người của công ty!”
“Nếu là người chơi, hay em làm vợ anh đi.” Phương Mạn Luân lập tức hỏi
Đây mới là mục đích chính hôm nay anh đến tìm Tống Thanh.
Anh muốn nhân lúc ai đó chưa nhận ra Tống Thanh, ra tay trước!
Tống Thanh ngơ ngác.
“Anh nói là trong game mà. Tất nhiên, nếu em đồng ý lấy anh thật, thì tốt quá.” Phương Mạn Luân nửa đùa nửa thật thám thính Tống Thanh.
Tống Thanh lập tức xua tay: “sư huynh đừng đùa nữa! Chúng ta là bạn mà. Cho dù có phải ở trong game hay không, em đều cảm thấy nếu chúng là một cặp đôi thì rất kỳ”
Ánh mắt Phương Mạn Luân thoáng qua chút thất vọng.
Quả nhiên vẫn là không được.
Nhưng, anh không cam tâm!
“Nghe nói, lần này tham dự họp mặt, nếu xuất hiện với thân phận cặp đôi, sẽ được nhận món quà bí mật đấy.” Phương Mạn Luân không cam tâm muốn thuyết phục Tống Thanh: “tuy chúng ta không quá quan trọng phần quà đó, nhưng chơi game chả phải vì ham sự mới mẻ sao?”
Tống Thanh cắn môi một lúc trả lời: “để em suy nghĩ xem nhé.”
Ánh mắt Phương Mạn Luân trầm xuống: “được.”
Về đến nhà, Tống Thanh suy nghĩ một hồi cô quyết định online.
Biểu tượng của Thà phụ thiên hạ không phụ nàng đang sáng.
Muộn thế này rồi, anh ta vẫn còn online.
Tống Thanh do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định hỏi Thà phụ thiên hạ không phụ nàng.
“Nghe nói hoạt động lần này, còn có quà bí mật cho các đôi tình nhân hay sao đấy?” Tống Thanh lăn tăn mãi quyết định gõ bàn phím hỏi
Hà Nhật Dương lập tức trả lời rất nhanh: “ừ.”
Tống Thanh thấy vậy, không biết phải nói gì tiếp theo nữa.
Tống Thanh rất muốn hỏi anh ta, anh tặng cho cô trang bị lại tặng trang sức, thế không có ý đó sao?
Nhưng câu nói này sao mà nói được ra chứ?
Trong lúc Tống Thanh đang do dự, Hà Nhật Dương lại gửi tin nhắn đến: “có bận không? Anh đưa em đến ngắm bình minh Hoang Mạc.
“Được ạ được ạ.” Tôi là Thanh Thanh lập tức trả lời.
Một phút sau, Thà phụ người thiên hạ không phụ nàng mặc chiếc áo choàng đen nhánh đầy bá phí, xuấn hiện ngay trước mặt, đưa ra lời mời với cô: Thà phụ thiên hạ không phụ nàng mời bạn cùng cưỡi thú, đồng ý hay từ chối?”
Tống Thanh ấn nút vào đồng ý.
Hai người vút lên trời, bay thẳng đến Hoang Mạc
“Vì sao lại đến tận Hoang mạc ngắm bình minh?” Tống Thanh hỏi
“Vì ở đó có thể nhìn được xa hơn.” Hà Nhật Dương trả lời: “muốn tìm một nơi, có thể nhìn được trái tim mình.”
Tống Thanh không nói gì.
Hà Nhật Dương ôm nhẹ eo Tống Thanh, nói nhẹ bên tai cô: “câu nói vừa rồi của em là ý gì?”
Tống Thanh lúng túng gõ bàn phím: “cài gì là ý gì vậy?”
“Hô hô hô hô hô, em quên nhanh thật đấy, hay là trí nhớ anh kém đây?” Hà Nhật Dương cười lên: “không phải em nói, hoạt động có quà cho các cặp đôi sao?”
Rõ ràng là đang nói đến game mà, sao Tống Thanh lại thấy đỏ mặt chứ.
Tống Thanh lắp bắp trả lời: “em em.”
“Em đang cầu hôn với anh đúng không? Vậy anh đồng ý luôn.” Hà Nhật Dương ngắt lời Tống Thanh, trả lời rất bá đạo.
Tống Thanh sợ quá Tý nữa thì rơi khỏi lưng thú cưỡi.
Chờ chờ chờ một chút!
Sao hình ảnh lại đổi thành cô cầu hôn?
Cô không hề cầu hôn mà!
“Giờ anh đang có thời gian, hay chúng ta đi kết hôn luôn đi.” Hà Nhật Dương tiếp tục tung ra quả bom thứ hai.
“Sao thế, em hối hận rồi sao? Em vừa cầu hôn mà giờ lại muốn hủy hôn sao?” Hà Nhật Dương liếc mắt nhìn cô.
Cái gì cái gì thế này!
Tống Thanh muốn giải thích: “không phải thế.”
Hà Nhật Dương hài lòng gật đầu: “không phải thì tốt rồi. Yên tâm, tuy là em cầu hôn anh, nhưng hôn lễ chắc chắn anh sẽ tổ chức đầy đủ.”
Tống Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh chuyển hướng ngay lập tức, đến phòng đăng ký, xin đăng ký kết hôn.
Mỹ nam đệ nhất sever sắp kết hôn rồi!
Tin tức này, như một cú đấm thật mạnh, khiến tất cả các game thủ đều bàn tán xôn xao!
Vô số các game thủ nữ khóc ngất trên chiến trường
Nam thần kết hôn rồi.
Trời ơi!
Nam thần lấy ai đây.
Ai lại may mắn đến vậy!
Rất nhiều game thủ bỏ hết nhiệm vụ đang làm dở, chạy đến phòng đăng ký, nghe ngóng tình hính.
Tống Thanh đến phòng đăng ký, thấy rất đông người.
Được đấy, chắc cả sever đều đến hết.
Một số người vì đông quá bị ghẽn mạng không thể đến được.
Những người may mắn đến được, đang đứng đo chờ xem.
Hà Nhật Dương dắt tay Tống Thanh, từ từ đi vào phòng đăng ký, Tống Thanh giờ này đang bối rối không biết đang xảy ra chuyện gì, cô ký luôn vào tờ đăng ký.
Rất nhiều game thủ vây quanh xem, Hà Nhật Dương lấy hết các trang bị mình sưu tầm được đưa cho Tống Thanh, vì Tống Thanh đã lấy được những trang bị cấp cao nhất, cho nên lễ vật Hà Nhật Dương đưa cho Tống Thanh chính là toàn bộ đồ sưu tầm của mình.
Thấy Đại thần ra tay hào phóng như vậy, các game thủ nữ có mặt ở đó, đều tức nổ mắt.
Ngưỡng mộ chết đi được, được chưa?
Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể