Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 431:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Ngọc Bình đột nhiên bị vấn đề của Hà Nhật Dương làm khó.

Vũ Ngọc Bình đã biết trước sẽ có một ngày như vậy, nhưng hắn không ngờ lại là trường hợp trước mắt.

Vũ Ngọc Bình nhìn ánh mắt Hà Nhật Dương, cười khổ một tiếng nói: “Nếu như tôi nói, hai người trước kia là vợ chồng, cậu có tin không?”

Hà Nhật Dương lập tức trợn trừng mắt.

Nhưng hắn nhanh chóng hỏi lại: “Nếu như tôi với cô ấy là vợ chồng, vì sao một chút ấn tượng liên quan đến việc kết hôn tôi cũng không có? Trong nhà cũng không có dấu vết gì chứng tỏ tôi đã kết hôn? Ảnh cưới đâu? Giấy đăng kí kết hôn đâu? Tín vật đính ước đâu?”

“Nhật Dương, không phải tôi không muốn nói, mà nói cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu cậu không thể tự mình nhớ ra được thì tất cả những lời người khác nói cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Chỉ có khi nào cậu tự mình nhớ ra mới chính là kí ức thuộc về cậu mà thôi.” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Có lẽ đây là kiếp nạn của cậu và Thanh Thanh. Có duyên phận với nhau hay không đều phải dựa vào bản thân hai người rồi. Hơn nữa, tôi thật sự không thể nói quá nhiều. Dù sao năm đó cũng là cậu thiếu nợ Thanh Thanh. Thanh Thanh cho tới bây giờ cũng chưa từng có lỗi với cậu, ngược lại, cậu lại làm cô ấy tổn thương quá nhiều lần.”

Hà Nhật Dương không dám tin những lời Vũ Ngọc Bình vừa nói.

“Tôi biết bây giờ cậu sẽ không tin lời tôi nói, bởi vì cậu của hiện tại không còn giống cậu của trước kia nữa.” Vũ Ngọc Bình liếm môi một cái, khó khăn nói ra: “Thanh Thanh cũng mất trí nhớ rồi, người thông minh như cậu chẳng lẽ còn không hiểu rõ quan hệ bên trong sao?”

“Trước kia tôi không nghĩ tới quan hệ bên trong, nhưng sau khi cậu nói chúng tôi là vợ chồng, tôi cũng biết, mọi chuyện vốn không đơn giản như vậy…” Ánh mắt Hà Nhật Dương hiện lên một tia kiên định: “Tôi nhất định sẽ nhớ ra được mọi chuyện trước kia!”

Vũ Ngọc Bình vỗ bả vai Hà Nhật Dương: “Tôi tin cậu, hai người có thể gặp lại nhau chứng tỏ duyên phận giữa hai người chưa hết. Chỉ cần cố gắng thì không có chuyện gì không làm được. Chỉ là lần này, Nhật Dương, thân là bạn bè, tôi nói thật cho cậu biết, cậu đừng làm tổn thương Thanh Thanh nữa. Có một người phụ nữ yêu cậu như vậy cũng không dễ dàng gì. Nếu như Tiểu Nghĩa cũng có thể yêu tôi như thế thì cho dù phải bỏ lại tất cả tôi cũng không tiếc. Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào vì tình yêu mà dám từ bỏ tất cả như vậy, thậm chí còn làm tổn thương chính mình, giày vò chính mình, chỉ vì yêu cậu mà thôi…”

“Tôi…” Hà Nhật Dương lập tức nghẹn lời, ngẩng dầu nhìn Tống Thanh ở phía xa.

Tống Thanh ở phía xa đang mặc trang phục dạ hôi, đi vòng quanh cùng khách khứa, cả người toát ra khí chất cao quý, khiến người khác đặc biệt chú ý.

Dường như cô cảm nhận được Hà Nhật Dương đang nhìn chăm mình chăm chú, Tống Thanh cũng nhìn về phía bên này.

Chạm vào ánh mắt Hà Nhật Dương, Tống Thanh cười rạng rỡ.

Nụ cười này của cô khiến trái tim Hà Nhật Dương đập nhanh hơn một chút.

Cô ấy từng là vợ mình sao?

Vợ?

Hai đứa bé kia là con mình?

Bản thân mình bất tri bất giác đã làm cha rồi sao?

Xem ra, thật sự phải tìm lại trí nhớ lúc trước!

Nhưng mà nên tìm về thế nào đây?

Vũ Ngọc Bình cũng nhìn về phía Tống Thanh nói: “Hiện giờ cũng rất tốt, hai người ở chung so với sự tưởng tượng của tôi còn tốt hơn. Hơn nữa cũng không có sự giày vò, không có ai chia rẽ hai người, cũng không có ai muốn hai người phải chịu trách nhiệm…”

“Tôi sẽ nhớ ra!” Hà Nhật Dương cố chấp nói.

“Được rồi!” Vũ Ngọc Bình thở dài: “Tôi cũng hi vọng ngày đó đến sớm một chút.

Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê đang ngồi ở một bên ăn gì đó.

Từ Vân Khê nhìn con gái mình nói: “Không phải mẹ nói con đâu, nhưng tên nhóc kia cũng không tệ nha! Con có muốn thử tìm hiểu một chút không?”

Người Từ Vân Khê chỉ vào là Vũ Ngọc Bình.

“Mẹ, mẹ vội vã đem con gả ra ngoài như vậy sao?” Lưu Nghĩa tức giận trả lời: “Cho dù là người đàn ông như thế nào thì mẹ cũng muốn gả con đi hả?”

“Con nhóc này, muốn chọc giận mẹ sao?” Từ Vân Khê lườm con gái mình một cái:

“Con đã làm ba người bỏ chạy rồi.”

“Bốn người chạy con cũng chịu!” Lưu Nghĩa cự tuyệt.

“Được rồi, mẹ không quản con nữa! Mẹ vẫn nên quan tâm hai đứa cháu ngoại của mẹ thì hơn, đã lâu lắm rồi mẹ không đến Đông Bắc thăm cháu ngoại, không được, mai phải bay qua xem thế nào.” Từ Vân Khê chống cằm, tao nhã nói: “Dù sao con ở đây cũng không chết đói được, tùy con vậy!”

“Ha ha! Đây mới là mẹ!” Lưu Nghĩa thân mật kéo bả vai Từ Vân Khê: “Mẹ, mẹ cứ đi chơi với mẹ nuôi đi, đừng quản con! Con không đói chết được đâu.”

Từ Vân Khê tức giận hừ một tiếng: “Còn không phải bởi vì có Thanh Thanh ở chỗ này sao? Mẹ nói cho con biết, không có việc gì thì đừng quấy rầy Thanh Thanh sáng tác, hiện giờ người ta là nhà thiết kế lớn, con xem con đi, thua kém người ta quá nhiều!”

“Vâng, vâng! Chị Khê dạy rất phải!” Lưu Nghĩa liên tục gật đầu: “Nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của chị Khê.”

“Còn nữa, chuyện của Thanh Thanh và Hà Nhật Dương con đừng nhúng tay quá nhiều. Hai người đủ duyên phận thì cho dù ở chân trời góc bể cũng sẽ tìm thấy nhau. Đừng tự cảm thấy chuyện gì tốt cho Thanh Thanh là lại bắt đầu làm loạn lên, biết không?” Từ Vân Khê tận tâm chỉ bảo.

“Vâng, con biết rồi! Trong mắt mẹ, Thanh Thanh mới là con gái, con là con trai! Con phải bảo vệ con gái mẹ!” Lưu Nghĩa tiếp tục gật đầu.

“Biết giác ngộ như thế là tốt!” Từ Vân Khê thả cái dĩa trong tay ra: “Nhìn thấy con gái ngoan thành công, mẹ rất vui vẻ! Cuối cùng cũng hoàn thành giấc mộng thiết kế của mẹ. Về sau quần áo biểu diễn của mẹ đều tìm Thanh Thanh thiết kế đó!”

“Mẹ à, ba tìm mẹ chưa vậy?” Lưu Nghĩa hỏi.

“Đừng nói chuyện của ông ta với mẹ, phiền phức!” Từ Vân Khê lập tức đẩy Lưu Nghĩa ra: “Hiện giờ mẹ cảm thấy ông ta rất phiền!”

“Lại xảy ra chuyện gì ạ?” Lưu Nghĩa tò mò hỏi.

“Cách đây mấy ngày, có người giới thiệu phụ nữ cho ông ta.” Từ Vân Khê thản nhiên nói ra: “Mẹ cảm thấy bọn họ rất phù hợp, để cho bọn họ kết hôn thôi!”

Nghe Từ Vân Khê nói bóng gió, Lưu Nghĩa bật cười thành tiếng.

“Mẹ, mẹ có muốn như vậy không?” Lưu Nghĩa không chút lưu tình, vạch trần Từ Vân Khê: “Mẹ nói định đi Đông Bắc vì Tiểu Duệ và Tiểu Hòa, nhưng thật ra là bị ba chọc tức nên muốn đi tìm mẹ nuôi giải sầu đúng không?”

Từ Vân Khê nhíu mày: “Con nói thêm câu nữa thử xem?”

“Được rồi, con không nói gì nữa.” Lưu Nghĩa nhanh chóng bịt miệng lại, sau đó mới lên tiếng: “Có muốn con tìm hiểu tình huống một chút không?”

“Tìm hiểu cái gì? Mẹ không thèm quan tâm!” Từ Vân Khê hờn dỗi nói.

Chờ một lúc, Từ Vân Khê còn nói thêm: “Con đi hỏi thăm một chút cũng tốt, xem con ả nào lại được cha con coi trọng như thế!”

“Được! Con hiểu rồi!” Lưu Nghĩa yên lặng gật đầu.

Tống Thanh đi tới, sau đó ngồi ở một bên khác của Từ Vân Khê, tựa vào vai Từ Vân Khê, nhẹ giọng nói: “Mẹ nuôi, hôm nay thật sự cảm ơn mẹ!”

“Con gái ngoan, mẹ không thương con thì thương ai? Yên tâm, sau này nếu có ai dám bắt nạt con thì con cứ thả Tiểu Nghĩa ra, để cho Tiểu Nghĩa đi xử lý bọn họ.” Từ Vân Khê vỗ vỗ đầu Tống Thanh, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Tống Thanh đã giúp bà thỏa mãn tâm nguyện!

Trở thành nhà thiết kế, đó chính là tâm nguyện cả đời của Từ Vân Khê.

Kết quả Lưu Nghĩa không làm được, Tống Thanh lại làm được!

“Con biết rồi!” Tống Thanh điềm đạm trả lời.

Lưu Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Quả nhiên con là con trai! Tống Thanh mới là con gái mẹ!”

Từ Vân Khê và Tống Thanh đồng thời cười rộ lên.

Từ Vân Khê nói với Tống Thanh: “Mấy ngày nữa mẹ sẽ đi Đông Bắc, con có gì cần mẹ mang giúp không?”

Tống Thanh lắc đầu cười: “Hiện giờ kinh doanh thuận lợi như vậy, còn cần mẹ nuôi phải vất vả sao? Mẹ nuôi chỉ cần đi chơi vui vẻ thoải mái là được.”

Từ Vân Khê vỗ vỗ tay Tống Thanh: “Con gái đúng là chiếc áo bông ấm áp của mẹ! Tốt lắm, buổi ra mắt kết thúc, mẹ cũng yên lòng rồi. Về sau sự nghiệp ổn định là không còn gì đáng lo nữa.”

Tống Thanh gật đầu.

Từ Vân Khê nói thêm: “Triệu Văn Văn có phải đã hỏi thăm con chuyện của Phương Mạn Luân không?”

“Mẹ nuôi cũng biết sao?” Tống Thanh ngạc nhiên ngồi thẳng người, nhìn Từ Vân Khê.

“Đương nhiên biết rồi!” Từ Vân Khê ẩn ý nói với Tống Thanh: “Mẹ nuôi dặn con một câu, chuyện của người khác con bớt can thiệp vào thì hơn. Triệu Văn Văn và Phương Mạn Luân đều không phải là người đơn giản!”

“Mẹ nuôi!” Tống Thanh ngẩn ngơ: “Mẹ không phải có lời muốn nói với con sao?”

“Cái khác thì mẹ cũng không dám nói. Tóm lại, việc công và việc tư phải phân rõ ràng, đừng nói vào làm một chuyện.” Từ Vân Khê tiếp tục nói: “Triệu Văn Văn này trên phương diện công việc không thể bắt bẻ được chuyện gì, nhưng về bản chất thì cô ta vẫn có tính khí đại tiểu thư. Còn Phương Mạn Luân, mẹ cũng khó mà diễn tả được. Tuy tuổi còn trẻ nhưng suy nghĩ lại khá thấu đáo. Hắn ta đối xử với con không tệ, nhưng mẹ vẫn luôn cảm thấy giữa hai người có ngăn cách gì đó. Hắn ta tốt với con không giống những người khác. Hai người làm bạn là được, không cần dây dưa quá nhiều.”

Tống Thanh gật đầu.

“Còn nữa, chuyện của Hà Nhật Dương, mẹ cũng không biết nói gì… Tùy duyên đi, không cần cưỡng cầu bất cứ chuyện gì. Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ hiện tại trở thành thế nào, cũng đừng cưỡng cầu.” Ánh mắt Từ Vân Khê phức tạp nhìn Tống Thanh: “Tử Dao chỉ có một đứa con gái là con, nếu như con xảy ra chuyện gì thì Tử Dao sẽ suy sụp…”

“Mẹ nuôi, mẹ đừng dọa con như thế!” Tống Thanh hờn dỗi nói: “Con và Hà Nhật Dương đâu có chuyện gì…”

Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê đồng loạt thở dài.

“Được rồi, nếu như con và Hà Nhật Dương có chuyện gì thì nhất định sẽ nói cho hai người biết.” Tống Thanh thấy Từ Vân Khê lo lắng, cô đành an ủi: “Mẹ cũng đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, vui vẻ đi chơi là được rồi.”

“Được rồi, mẹ cũng không phải trẻ con, mẹ tự có tính toán! Mẹ nuôi tin tưởng con!” Từ Vân Khê vỗ vỗ mu bàn tay Tống Thanh: “Những điều nên dặn mẹ đã dặn rồi, có thể yên tâm đi chơi vài ngày. Mấy ngày nay quay chương trình mệt muốn chết. Cũng may kết thúc rồi, tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục…”

Đang nói chuyện, Triệu Văn Văn đi tới…

“Thanh Thanh, chị Khê, Tiểu Nghĩa, uống một ly chứ?” Triệu Văn Văn cầm ly rượu tới:

“Ăn mừng sự thành công của S.A.”

Những người khác cũng cười rộ lên, đồng loạt nâng ly.

Triệu Văn Văn uống một hơi cạn sạch, Từ Vân Khê biết Triệu Văn Văn tới tìm Tống Thanh để nói ra suy nghĩ của mình, liền lôi Lưu Nghĩa đi: “Chúng tôi đi chào hỏi người khác, hai người nói chuyện đi.”

Triệu Văn Văn gật đầu cười.

Chờ Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa rời đi, Triệu Văn Văn ngồi trước mặt Tống Thanh, mỉm cười nói: “Thanh Thanh, giúp tôi một việc, ngày mai giúp tôi hẹn Phương Mạn Luân ra ngoài một chút, được không?”

Truyện convert hay : Nhất Vãng Tình Thâm, Phó Thiếu Đầu Quả Tim Ái Thê!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio