Tống Thanh nhớ lại dáng vẻ tức giận của Phương Mạn Luân, cô suy nghĩ rồi nói: “Tại sao cô không tự hẹn anh ấy? Nếu hai người hẹn hò, tôi ở giữa hình như không hợp thì phải?”
Triệu Văn Văn cười nói: “Cô là cô gái thông minh. Cô muốn tránh bị nghi ngờ không?”
Tống Thanh lặng lẽ gật đầu.
“Cô có người mình thích rồi?” Mắt Triệu Văn Văn cong lên: “Để tôi đoán nhé, là Hà Nhật Dương phải không?”
Tống Thanh không phủ nhận.
Một buổi tối, hai người tuy không đứng cùng nhau. Nhưng anh nhìn tôi tôi nhìn anh liếc mắt đưa tình rất lâu rồi.
Đồ ngốc cũng nhìn ra được.
Hai người này rõ ràng là có ý với nhau.
Tuy chưa làm bước cuối cùng nhưng hai người họ cũng làm gần hết rồi.
Triệu Văn Văn cười nói: “Vậy là tôi yên tâm rồi, cô hẹn giúp tôi đi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”
Tống Thanh cắn môi đáp: “Tôi giúp cô thế nào?”
“Cứ bảo Phương Mạn Luân 8 giờ sáng mai đợi tôi ở nhà thờ trên đường Giang Sơn.” Triệu Văn Văn nói: “Cô nói với anh ấy, trong tay tôi có thứ anh ấy thấy hứng thú.”
Nói xong câu này, Triệu Văn Văn quay người rời đi.
Tống Thanh nhớ lại lời của Từ Vân Khê, quả nhiên Triệu Văn Văn này cũng không phải là người đơn giản.
Thông minh, kiến thức sâu rộng, biết cách tấn công.
Triệu Vũ giao vấn đề khó này cho Tống Thanh, cô muốn từ chối cũng không còn cơ hội nữa.
Tống Thanh chỉ có thể miễn cưỡng đi tìm Phương Mạn Luân.
Khi Tống Thanh đến đó Phương Mạn Luân đang bàn chuyện với người khác.
Nhìn thấy Tống Thanh đến Phương Mạn Luân lập tức dừng cuộc nói chuyện với đối phương lại, hắn đi về phía Tống Thanh, khóe miệng mang theo ý cưới: “Thế nào, có thấy vất vả không?”
Tống Thanh lắc đầu cười nói: “Cũng được, còn có thể kiên trì.”
Phương Mạn Luân buông ly rượu trong tay xuống, hắn gọi hai ly nước ép trái cây, một ly chuyển cho Tống Thanh: “Uống nhiều nước hoa quả một chút, uống ít rượu thôi.
Tống Thanh nhận lấy ly nước, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô suy nghĩ xem phải mở lời thế nào.
“Em có lời muốn nói với anh à?” Phương Mạn Luân cau mày nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh gật đầu: “Có người nhờ em, đương nhiên, em chỉ phụ trách chuyển lời, cụ thể làm thế nào vẫn phải xem anh thôi.”
“Em nói đi.” Ánh mắt Phương Mạn Luân sáng lên, nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Tống Thanh hắn liền giơ tay bẹo má cô: “Em chỉ chuyển lời thôi mà cứ nói đi không sao đâu.”
“Triệu Văn Văn muốn hẹn anh 8 giờ sáng mai đợi cô ấy ở nhà thờ trên đường Giang Sơn, cô ấy nói là trong tay cô ấy có thứ anh hứng thú.” Tống Thanh nói lại lời của Triệu Văn Văn.
Quả nhiên, mắt của Phương Mạn Luân híp lại.
“Xin lỗi sư huynh, em đã hứa không quản chuyện riêng của hắn nữa. Không phải em cố ý muốn xen vào đâu. Chỉ là dù sao thì hôm nay Triệu Văn Văn cũng đã giúp em, nữ hoàng catwalk lại giúp em biểu diễn áp chót. Hơn nữa cô ấy còn do mẹ nuôi giới thiệu nữa, nên em...” Tống Thanh không nói tiếp được.
“Không sao, anh không trách em đâu.” Phương Mạn Luân cười: “Thanh Thanh luôn lương thiện như vậy, không biết làm sao mới tốt. Tương lai để anh bảo vệ em được không?”
“Chẳng phải anh luôn bảo vệ Thanh Thanh sao?” Tống Thanh nghịch ngợm nháy mắt.
Phương Mạn Luân lập tức cười phá lên.
Dáng vẻ nói chuyện với Phương Mạn Luân của Tống Thanh rơi vào trong mắt của Hà Nhật Dương.
Một tia không vui thoát qua mắt phượng trong chốc lát.
Phan Thịnh, Phan Ly đi đến ngồi bên cạnh Vũ Ngọc Bình: “Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Cũng không đi chào hỏi người khác?”
Vũ Ngọc Bình trả lời: “Có gì để chào hỏi chứ? Đám người đó chẳng phải muốn nịnh nọt chúng ta sao?”
Phan Thịnh vươn vai nói: “Nói thì nói như vậy nhưng cũng phải giao tiếp mà.”
Phan Ly cũng nói: “Đúng vậy, huống chi hôm nay có nhiều người nổi tiếng đến như vậy.”
Vũ Ngọc Bình vạch trần: “Rõ ràng là các cậu muốn nẫng tay trên còn nói nghệ thuật như vậy!”
Phan Thịnh, Phan Ly cười hihi: “Cậu có cần phải nói thật vậy không?”
Hà Nhật Dương hỏi: “Các cậu lại nhìn chúng nghệ sĩ của công ty nào rồi à? Hợp đồng của đối phương chưa hết hạn, e là không dễ mời đâu.”
Phan Thịnh, Phan Ly cười bí ẩn nói: “Thì nói chuyện với công ty của họ! Dạo này có rất nhiều người để mắt đến “Mộng Huyễn Nhân Sinh” chúng tôi sắp cải biên lắm! Bây giờ phóng vé có thể bảo đảm rồi.”
“Hả? Có tự tin như vậy sao?” Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình tỏ ra không tin.
Phan Thịnh, Phan Ly nói rất bí ẩn: “Đó là vì hai người không nghĩ được vừa nãy chúng tôi làm được cái gì.”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình càng thêm tò mò: “Việc gì mà bí ẩn như vậy?”
“Chúng tôi vừa đi nói chuyện với Tống Linh một lúc. Cậu ấy nói có thể vì tình bạn mà xuất hiện vài phút. Ngoan nào đây là nhan sắc đẳng cấp đang tồn tại đấy.” Phan Thịnh, Phan Ly đắc ý đến mức cái đuôi nhỏ vểnh lên trời. “Có khách mời là cậu ấy, các cậu thấy bộ phim này sẽ không nổi tiếng sao? Chỉ cần phim điện ảnh nổi tiếng thì phim truyền hình sẽ được khởi động ngay sau đó, mượn gió đông của phim điện ảnh phim truyền hình muốn không nổi tiếng cũng khó.”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình vô cùng ngạc nhiêu: “Không phải chứ? Tống Linh lại đồng ý rồi?”
Phan Thịnh, Phan Ly tiếp tục nói rất đắc ý: “Đương nhiên rồi, vì Thanh Thanh cũng sẽ làm khách mời mà.”
“Cái gì?” Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng kêu lên: “Sao vừa rồi cậu không nhắc đến việc này?”
“Sao thế? Sao thế? Không lẽ các cậu tiếp tục muốn tham gia?” Phan Thịnh, Phan Ly cười rất là nguy hiểm: “Tôi không trả tiền công đâu đấy.”
“Vớ vẩn.” Vũ Ngọc Bình vứt cái gối qua đó: “Ai thèm mấy đồng tiền đó của cậu! Nói đi vai khách mời của Thanh Thanh là gì?”
“Một chiến sĩ thần tộc.” Phan Thịnh, Phan Ly đáp: “Thật sự là khách mời, cảnh lộ mặt chẳng có mấy cái, là một trong những vệ sĩ của Tống Linh.”
Ha, quả nhiên là khách mời!
“Tôi cũng muốn làm vệ sĩ.” Hà Nhật Dương bày tỏ thái độ.
Vũ Ngọc Bình: “Tôi cũng muốn làm vệ sĩ.”
Phan Thịnh, Phan Ly rất vui vẻ: “Đây là các cậu tự yêu cầu đấy nhé! Đừng quên lần này không phải phim chiếu mạng chúng ta quay 4 năm trước đây mà là phim chiếu rạp đấy.”
Hà Nhật Dương cau mày: “Ừ.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Ừ.”
Thế là đám người này lại một lần nữa tập hợp chuẩn bị quay vai khách mời.
Ngày này Tống Thanh sống hết sức sung túc.
Tiễn vị khách cuối cùng đi xong Tống Thanh cảm thấy chân cô sắp gãy mất rồi, cả cơ thể đều không phải của bản thân cô nữa.
Khi bị Lưu Nghĩa nhét vào trong xe đưa về biệt thự Tống Thanh ngủ quên ngay ở trên ghế ngồi.
Lưu Nghĩa lay lay Tống Thanh: “Thanh Thanh dậy đi, tẩy trang trước rồi ngủ.”
“Ừ, mệt quá.” Tống Thanh mơ hồ bị Lưu Nghĩa kéo về phòng, mơ hồ ngồi lì trên sofa không muốn cử động.
Lưu Nghĩa bất lực lấy nước tẩy trang từ trong hộp mĩ phẩm cho Tống Thanh tẩy trang.
“Tiểu Nghĩa, cậu nói xem s.a của mình sẽ thành công chứ? Tống Thanh mơ hồ hỏi.
“Có chứ.” Lưu Nghĩa trả lời một cách đương nhiên: “Nếu cậu không thành công thì trên thế giới này sẽ không có ai thành công nữa.”
“Tại sao?” Tống Thanh tiếp tục mơ hồ hỏi.
“Bởi vì người khác bắt đầu bước đi trên mặt đất, còn cậu, là bắt đầu bước đi trên vai người khổng lồ. Có Hà Nhật Dương, Phương Mạn Luân, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly đều giúp cậu, muốn không thành công còn khó ấy.” Lưu Nghĩa trả lời.
Thực ra điều Lưu Nghĩa muốn nói là, thân là phu nhân tổng tài nhà họ Hà, đừng nói đến việc thành lập thương hiệu của mình cho dù là bày một sạp hàng ở viaar hè cũng chắc chắn thành công!
Ai dám không ủng hộ việc kinh doanh của phu nhân nhà mình?
Cho nên điều Tống Thanh lo lắng đều là thừa thãi!
“Được rồi tẩy trang cũng kha khá rồi, đi rửa mặt đi, nếu không thì ngày mai cậu không nhìn được mặt cậu đâu.” Lưu Nghĩa tức giận nói: “Ngày mai đừng đi đâu cả, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Biết rồi.” Tống Thanh mơ hồ đi tắm với rửa mặt.
Khi Tống Thanh nằm ở trên giường lại tỉnh táo trong chớp mắt.
Đúng rồi, Triệu Văn Văn nói trong tay cô ấy có thứ Phương Mạn Luân hứng thú, đó là gì vậy nhỉ?
Tống Thanh càng nghĩ càng thấy bí ẩn.
Nghĩ như vậy làm ý muốn ngủ chạy đi đâu mất.
Ngẩng đầu nhìn thấy đèn phòng của Lưu Nghĩa đã tắt, chắc là cô ấy ngủ rồi, Tống Thanh cũng không tiện làm phiền.
Tống Thanh chỉ có thể mở máy tính lên và vào game.
Vừa online đã nhìn thấy Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng đứng ở đó quay lưng lại với cô, một thân trường bào màu đen làm anh trông rất đẹp trai.
Nhìn thấy Tống Thanh online Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng cười: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ? Hôm nay không mệt sao?”
“Mệt, vừa nãy suýt nữa ngủ quên rồi nhưng bây giờ lại không ngủ được nữa.” Tống Thanh nói.
“Hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Bây giờ em cũng không biết mình làm sao. Em luôn cảm thấy rất nhiều việc thoát ra khỏi sự kiểm soát của mình.”
Dù sao thì Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng chỉ là bạn bè trên mạng, vợ chồng trong game thôi nói với anh chắc không sao đâu nhỉ?
“Nói thử xem nào.” Hà Nhật Dương nói.
“Hình như em có cảm giác đặc biệt với một người đàn ông.” Tống Thanh đấu tranh rất lâu mới gõ được dòng này: “Nhưng giữa bọn em là không thể. Hơn nữa khoảng cách thân phận của bọn em quá lớn, những mặt khác cũng không tương xứng.”
Dòng chữ này của Tống Thanh làm tim Hà Nhật Dương đập nhanh hơn, ngón tay gõ chữ của anh hơn run rẩy: “Vậy sao? Đó là người đàn ông thế nào mà lại khiến em ngưỡng mộ như vậy?”
“Là một đế vương tàn bạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, tàn sát quyết đoán trong miệng người khác. Ở trước mặt em thì lại nhã nhặn giống như bạn cũng đã quen rất lâu rất lâu. Em không thể đánh giá người đàn ông này được. Vì em nghĩ bất cứ đánh giá nào cũng không thể miêu tả được dáng vẻ của anh ấy.” Tống Thanh vừa gõ vừa đọc ra đoạn thoại này. “Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng em thật sự có cảm giác giống như là số phận đã âm thầm sắp xếp cho em xuất hiện ở nơi này là để chờ đợi gặp được một người.”
Trái tim Hà Nhật Dương đập nhanh hơn: “Vậy sao? Người đó là ai?”
Nói đi, mau nói đi!
Mau nói cho anh biết người em thích có phải anh không?
Nếu người em thích cũng là anh vậy thì giữa hai chúng ta còn có trở ngại gì nữa?
“Em không dám nói. Thân phận của anh ấy quá nhạy cảm.” Tống Thanh do dự, cô vẫn không dám nói ra.
Hà Nhật Dương, cả thế giới có ai không biết tên của anh ấy?
Nhưng bản thân nói với bạn trên mạng lời như vậy có bị đối phương chê cười không?
Giống như việc một người bình thường nói với người khác mình thích ngôi sao điện ảnh vậy, có lẽ sẽ bị người khác chê cười mất?
“Không sao, chúng ta chỉ nói chuyện bình thường, không cần căng thẳng.” Hà Nhật Dương đã dùng chiêu dẫn dắt từng bước ra rồi, lúc này anh rất muốn biết người Tống Thanh có phải anh không?
“Anh ấy là...” Tống Thanh vừa gõ ra ba chữ Hà Nhật Dương, còn chưa kịp gửi đi thì máy tính kêu “bụp” một tiếng, đột nhiên màn hình đen xì!
Tống Thanh ngây người.
Hà Nhật Dương ngây người.
Truyện convert hay : Nữ Thần Siêu Cấp Người Ở Rể