“Một ít việc nhà.” Lưu Nghĩa lúc này mới phát hiện, bản thân vẫn bị Vũ Ngọc Bình ôm lấy, vùng vẫy một lúc, Vũ Ngọc Bình mới lưu luyến không thôi mà buông tay.
“Được rồi, tôi không sao, điều cần giải thích cậu cũng giải thích rồi, điều tôi cần nghe cũng nghe rồi. Tôi đi tìm Thanh Thanh.” Lưu Nghĩa quay muốn đi.
Vũ Ngọc Bình lần nữa kéo lấy tay cô ấy, đáng thương tội nghiệp nói: “Anh muốn ôm em một lúc nữa, chỉ đơn thuần là ôm thôi.”
Miệng Lưu Nghĩa khẽ động, không từ chối.
Vũ Ngọc Bình quan sát sắc mặt, thấy Lưu Nghĩa không từ chối, lần đầu tiên trân trọng yêu quý mà ôm lấy Lưu Nghĩa vào lòng.
Dáng người Lưu Nghĩa khá cao, chỉ thấp hơn Vũ Ngọc Bình 7 hoặc 8cm, cho nên không thể giống Tống Thanh thế kia chim non dựa người mà dựa vào lòng Hà Nhật Dương như thế mà ôm Vũ Ngọc Bình.
Cho nên hai người ôm nhau, càng giống hai người đồng tính ôm lấy nhau.
Khi có đi ngang qua, đều một vẻ kinh diễm.
Sau đó là vẻ đáng tiếc.
Anh đẹp trai tốt lành như thế, đều thuộc về nhau rồi!
Vũ Ngọc Bình quả nhiên rất ngoan ngoãn.
Nói ôm quả thật chỉ là ôm thôi, anh ấy rõ ràng trong lòng ngứa ngáy, rất muốn hôn Lưu Nghĩa, nhưng anh ấy không dám.
Không phải sợ bị vật qua vai, là sợ Lưu Nghĩa thẹn quá hóa giận, không quan tâm anh ấy nữa.
Bây giờ Vũ Ngọc Bình cuối cùng đã tìm được cảm giác mối tình đầu.
Cẩn thận tỉ mĩ, chỉ sợ có chút sai sót sẽ mất đi đối phương.
Đây mới là tình yêu thật sự.
Lại nói Hà Nhật Dương.
Sau khi nghe nói Tống Thanh xuất hiện bên thành phố bên cạnh, không nói tiếng nào, liền lái xe qua đó.
Không tới nửa tiếng, thì trực tiếp chạy đến trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh khi thấy Hà Nhật Dương, cả người đều ngây cả ra.
Bởi vì biểu cảm của Hà Nhật Dương quá dọa người đi!
Hà Nhật Dương liền từ trong xe đi xông ra, liền kéo lấy cửa xe của Tống Thanh, cứ thế mà nhìn chằm chằm Tống Thanh, nhưng lại không nói một tiếng nào.
Tống Thanh giật mình: “Hà Nhật Dương? Sao cậu lại ở đây?”
Mắt phượng Hà Nhật Dương khẽ híp lại, nhưng lại liền buông tay ra, đứng thẳng người, quay lưng lại với Tống Thanh hít sâu một hơi.
Bình tĩnh bình tĩnh. Sao mình lại trở nên không bình tĩnh thế này?
Đây không phải phong cách của mình, hoàn toàn không phải!
Tại sao tất cả sự bình tĩnh, khi gặp Tống Thanh, đều hóa thành số không thế này?
Tại sao toàn bộ sự trầm ổn tao nhã, trước mặt Tống Thanh, đều biến mất thế này?
Khắc tinh, đây là khắc tinh!
Cô nhóc.
Tống Thanh vừa xuống xe, đứng sau lưng Hà Nhật Dương: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hà Nhật Dương đột nhiên quay người lại, bổng nhiên ôm lấy Tống Thanh vào lòng, cứ thế ôm chặt.
Tống Thanh giật mình.
Cô ấy ngây ra đứng đó, cứ thế để cho Hà Nhật Dương ôm lấy cô ấy, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
“Hà Nhật Dương” Tống Thanh khẽ mở miệng nói.
Hà Nhật Dương lại áp lỗ tai cô ấy vào ngực mình, nói: “Nghe thấy gì chưa?”
Tống Thanh ngơ ngác trả lời: “A? Nhịp tim đập! Sao thế? Trái tim cậu không khỏe sao?”
Đâu chỉ là không khỏe! Thực sự là muốn ngừng đập!
Sao lại có thể dày vò người như thế?
“Sao cậu hôm nay không lên mạng?” giọng Hà Nhật Dương có phần tức giận.
“A? Chưa có rảnh lên.” Tống Thanh càng ngơ ngác, bản thân lên mạng hay không, cậu ta có cần giận như thế?
“Cô...” Hà Nhật Dương thật sự giận đến nội thương rồi! Nội thương rồi!
Anh ấy chưa bao giờ đợi qua một người phụ nữ nào! Trước giờ chưa từng!
Nhưng người phụ nữ này, lại không nói tiếng nào lại với vẻ vô tội mà cho cậu ta leo cây!
Tống Thanh bị Hà Nhật Dương ôm trong lòng, một làn cảm giác ngọt ngào quen thuộc từ trong đáy lòng hiện lên.
Rõ biết bản thân không nên tham lam như thế, nhưng chính là không muốn rời khỏi.
“Tôi đợi cô rất lâu.” Hà Nhật Dương khẽ nói: “Cô lại cho tôi leo cây. Sau này tuyệt đối không được phép như thế nữa!”
Tống Thanh vẫn đang ngơ ngác, lúc nào thì cô ấy cho cậu ta leo cây?
Cô ấy có hẹn gặp Hà Nhật Dương?
Không có mà?
Leo cây này là từ đâu mà ra?
Nhưng thấy Hà Nhật Dương nghiến răng nghiến lợi mà nói như thế, Tống Thanh cũng không dám phản bác, tự nhiên mà gật đầu.
Thấy Tống Thanh ngoan như thế, nổi tức giận trong lòng của Hà Nhật Dương chốc lát liền bay mất biệt tăm biệt tích!
Đúng vậy, không sai!
Anh ta đối với người khác thì nguyên tắc như thế, nhưng đối với Tống Thanh chính là vô nguyên tắc như thế!
Ai kêu cậu ta chấp nhận!
“Vậy mới ngoan.” Hà Nhật Dương hài lòng, đưa tay sờ đầu Tống Thanh, hít một hơi thật sâu, thật sự là gặp ma rồi. Tại sao cảm thấy mùi dầu gội của cô ấy thanh thoát dịu êm thế kia.
Phương Khanh Hân trong xe đều nhìn thấy hết cả quá trình.
Phương Khanh Hân lần này không ngu đến mức mà xông ra, chia cách họ.
Hai người họ là người có thể chia cách sao?
Con cũng có rồi.
Anh hai thật quá hoang tưởng.
Anh ấy bên cạnh Tống Thanh cố gắng lâu như vậy cũng không khiến Tống Thanh yêu anh ấy, bản thân mình thì có tài cán gì để Hà Nhật Dương yêu mình chứ?
Khi xưa do mình ngông cuồng ngu ngốc, nhưng không phải bây giờ mình cũng vẫn cứ ngu ngốc hồ đồ đến thế kia.
Bài học của Thôi Nguyệt Lam chẳng lẽ chưa đủ sao?
Bản thân dù ngu hơn nữa, việc chủ động đi tìm cái chết, vẫn là không làm.
Nhưng, nếu không tự tìm đường chết thì cũng sẽ chết trong tay anh ruột mình.
Khó cả đôi đường.
Giây phút này, đột nhiên ngưỡng mộ Tống Thanh.
Các anh của cô ấy đối xử với cô ấy đều thật lòng thật dạ xuất phát từ tận đáy lòng.
Đặc biệt là Tống Linh, đối với cô ấy tốt đến hết mực, để chăm lo sự yêu thích của em gái, cố tình sáng tạo ra một loại game hợp với cô ấy.
Thử hỏi, có mấy người anh làm được thế này?
Số Tống Thanh thật tốt.
Nhiều người quan tâm, yêu thích cô ấy như thế.
Còn bản thân. Hơ hơ hơ, trên bề mặt, bản thân là đại tiểu thư Nhà họ Phương, trên thực tế, cái gì cũng không có.
Phương Khanh Hân bắt đầu hối hận vô cùng, lúc đầu sao lại thích Hà Nhật Dương?
Rõ biết là chuyện không thể nào, nhưng vẫn cố chấp đi làm?
Quả nhiên là ngốc hết thuốc chữa.
Bây giờ bản thân kịp thời thức tỉnh, có xem như là kịp thời?
So với Hà Nhật Dương, bản thân mình lúc đó thật sự mù rồi, mới bỏ qua Vũ Ngọc Bình!
Rõ ràng anh ta là một cổ phiếu tiềm năng!
Gia thế tương xứng, dung mạo bất phàm, quan trọng nhất là, không ngờ mức độ si tình của anh ấy không thua gì Hà Nhật Dương!
Nếu không có Lưu Nghĩa, thì tốt biết mấy!
Phương Khanh Hân bây giờ thấy Hà Nhật Dương không kích động như trước nữa, nhưng thấy Vũ Ngọc Bình thì càng nhìn càng hài lòng.
Đặc biệt sau khi hiểu rõ thủ đoạn tàn bạo của Hà Nhật Dương, càng cảm thấy Vũ Ngọc Bình rất tốt.
Mấy năm trước tuy Hà Nhật Dương đối với cô ấy lạnh nhạt, nhưng ít nhiều nhìn trên mặt mũi Nhà họ Phương, cũng không quá lạnh lùng với cô ấy.
Còn bây giờ, hơ hơ, xin cho hỏi ngoại trừ Tống Thanh ra, còn có người thứ hai có thể khiến anh ấy cười sao?
So ra Vũ Ngọc Bình thật sự qua tốt đi, được không?
Người trông rất tốt, lại có tiền, có địa vị.
Lúc đó thật sự quá đuôi mù đi, lại bỏ qua anh ấy!
Nếu năm đó sớm nhận lời, bây giờ còn có chuyện của Lưu Nghĩa sao?
Không bằng Tống Thanh, cô ấy còn không bằng Lưu Nghĩa sao?
Phương Khanh Hân âm thầm suy nghĩ.
Cho nên, Hà Nhật Dương và Tống Thanh trước mặt cô ấy thân mật, Phương Khanh Hân lựa chọn như không thấy, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, suy đoán xem Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh chờ cho tâm trạng Hà Nhật Dương bình ổn lại, vừa muốn vùng vẫy.
Nhưng cơ thể của cô ấy chưa kịp rời khỏi, cánh tay trên eo cô ấy làn nữa áp đặt cô ấy trở về trước ngực Hà Nhật Dương.
Tống Thanh không hiểu mà hỏi: “Cậu đây là sao thế?”
“Tại sao cô lại đến đây?” Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi của Tống Thanh, ngược lại hỏi Tống Thanh: “Hôm nay sao cô lại không ở nhà?”
“Tối qua mẹ nuôi nói, có người giới thiệu đối tượng cho ba nuôi, nghe nói hôm nay ba nuôi ở đây, cho nên tôi và Tiểu Nghĩa qua xem thử. Vừa rồi còn đang rối bời, thiếu chút là đánh nhau.” Tống Thanh bất lực nói: “Tôi không dễ gì mới khuyên xong, kết quả là thấy Vũ Ngọc Bình cùng Phương Khanh Hân bên nhau, Ngọc Bìnhđuổi theo Tiểu Nghĩa để giải thích, thì cậu đã qua tới đây.”
Mắt phượng Hà Nhật Dương nhấp nháy hiểu rõ.
Thì ra là thế.
“Biết rồi. Sau này ra khỏi nhà nói một tiếng.” Hà Nhật Dương bá đạo nói: “Nếu không, tôi sẽ chờ cô đó.”
Tống Thanh ngây người nhìn Hà Nhật Dương: “A?”
“Sao thế? Có ý kiến?” mắt phượng Hà Nhật Dương khẽ nhướng, kiên định không chút ngờ vực mà nhìn Tống Thanh.
“Không không.” Tống Thanh lắc đầu.
Hà Nhật Dương mới hài lòng cười, kéo lấy tay của Tống Thanh mà đi vào: “Chúng ta vào xem hai người họ.”
Tống Thanh cứ với vẻ ngơ ngác không hiểu, bị Hà Nhật Dương kéo vào trong.
Đợi đã, quan hệ của mình và cậu ta, từ khi nào trở nên thân mật thế kia?
Không phải nói, chỉ là gỉa vờ làm người yêu thôi sao?
Bây giờ không phải ở thành phố H, cậu ta tại sao vẫn cứ thân mật với mình như thế?
Nhưng, mình hình như cũng không bày xích việc tiếp cận của anh ta.
Thật kỳ lạ, bản thân mình ngoài anh hai ra thì rất phản cảm với tất cả con trai không quan hệ huyết thống, chỉ có Hà Nhật Dương không những không phản cảm mà còn có sự khát vọng và mong chờ.
Thật không giải thích được!
Khi hai người đi vào trong, vừa lúc thấy Vũ Ngọc Bình kéo lấy tay Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Bốn người cứ thế mà chạm mặt nhau, Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình vẫn không cảm thấy gì, Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền tự nhiên lùi ra sau, muốn rút tay mình lại.
Nhưng Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình làm gì cho họ cơ hội đó, tất nhiên là nắm chặt lấy tay rồi, kiên quyết không buông.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn lấy đối phương, sau đó cùng bật cười ra tiếng.
Hai chị em, có cảm giác hình như cùng lúc yêu đương, sau đó đồng thời bị đối phương bắt gặp, thật sự là rất diệu kỳ.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh xấu hổ đến đỏ cả tai, mắt phượng tràn đầy ý cười ngang qua, nói: “Được rồi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.”
Lại là mệnh lệnh không có gì bàn cải được!
Tống Thanh cảm thấy rất bất lực!
Tại sao Hà Nhật Dương cứ thích hạ lệnh cho mình thế?
Hơn nữa, trong khẩu khí hình như lại mang theo sự sủng nịnh?
“Cũng được.” Lưu Nghĩa gật đầu, nhìn sắc trời nói: “Tối nay chúng ta xem ra không về kịp rồi, tìm nơi ở lại cũng tốt.”
Tống Thanh mới chú ý đến giờ cũng xế chiều rồi.
Phương Khanh Hân mặt dày ở lại chung, không đi đâu cả, cứ đứng tại chỗ cũ chờ bốn người họ.
Ánh mắt Phương Khanh Hân rơi trên cánh tay Hà Nhật Dương và Tống Thanh, ánh mắt chỉ nhìn qua, rồi rất nhanh chuyển sang hướng khác.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Vũ Ngọc Bình nắm lấy tay Lưu Nghĩa, thì thực sự rất không thoải mái, cả sắc mặt và khẩu khí cũng có chút không tốt: “Ngọc Bình, chúng ta không phải cần đi làm việc chính đáng sao?”
Hà Nhật Dương lạnh nhạt nhìn qua Phương Khanh Hân, nói: “Ưm, chuyện này giao cho trợ lý của tôi, cô đi cùng với trợ lý của tôi mà giải quyết.”
Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế