Tống Hà vô cùng thích chưng diện.
Nên trong nhà họ Tống, ai cũng cưng chiều cô bé, có bộ trang phục kiểu dáng mới nhất đang được yêu thích nào Tống Hà luôn có một bộ trước tiên.
Bề trên nhà họ Tống có lão phu nhân, dưới có nhiều người như ông bác bà mợ, còn có nhiều bác bên ngoại nữa. Hơn nữa thỉnh thoảng cũng có bưu kiện do Vưu Tâm Nguyệt gửi từ nước ngoài về.
Tống Hà cũng không còn cần gì hơn nữa!
Nhà họ Tống còn đặc biệt tạo một phòng thay đồ cực kỳ lớn cho Tống Hà, nơi này cũng đã được lấp đầy.
Ai bảo nhà họ Tống chỉ có một bé gái chứ?
Ai mà không muốn chăm chút ăn diện cho bé chứ?
Vì thế, quần áo hàng ngày của Tống Hà đều không hề trùng lặp bộ nào với bộ nào.
Kiểu ta, kiểu Tây, kiểu dân tộc,.. luân phiên thay đổi nhiều phong cách khác nhau.
Cho trẻ em mặc quần áo cũng như đang thay đồ cho búp bê vậy, nhìn Tống Hà lên đồ lại đáng yêu như thế nên người trong nhà rảnh rỗi là lại làm quần áo cho Tống Hà.
Vì vậy, quần áo càng lúc càng nhiều.
Và Tống Hà trở thành người có nhiều quần áo nhất nhà họ Tống.
Từ sau khi Tần Trân và Tống Nhất chính thức xác định hẹn hò, cả hai cũng gia nhập vào đội quân làm quần áo.
Cô ấy thích nghiên cứu quần áo và trang sức dân tộc nên cô ấy chuyên làm quần áo và trang sức dân tộc của các nơi. Thêu thủ công tinh xảo, làm xong chuẩn bị mang cho Tống Hà.
Tống Hà nhận được quần áo thì lập tức mặc thử, sau đó chụp ảnh gửi cho tất cả mọi người làm họ cũng vui vẻ, hưng phấn theo.
Vì vậy, sự nhiệt tình may quần áo của mọi người càng tăng cao hơn!
Có biết tại sao Tống Thanh lại không dẫn Tống Hà theo không?
Bởi vì nhà họ Tống không cho!
Công chúa nhỏ dễ thương như vậy thì làm sao họ nỡ để bé chịu khổ ở ngoài chứ?
Hiện tại, Tần Trân lại thêm quần áo cho Tống Hà, Tống Hà thoáng một cái đã nhảy từ trong chăn ra ngoài: “Muốn muốn! Con muốn mặc thử quần áo mới!”
Người giúp việc dùng chăn nhỏ bọc Tống Hà lại, ôm bé vào phòng thay đồ. Tống Linh lắc đầu cười cũng rời giường theo.
Tống Hà mặc quần áo mới vào thì vui vẻ chạy tới trước mặt Bạ cụ Tống khoe khoang, Tống Linh cũng mặc kệ bé.
Người nhà họ Tống nhìn thấy Tống Hà mặc quần áo, tức khắc tất cả đều cầm điện thoại chụp ảnh cho Tống Hà.
Tống Hà phối hợp với tất cả các máy chụp, tạo dáng đủ kiểu, tất cả đều thỏa mãn.
Chụp ảnh xong thì gửi cho Tống Thanh một chút.
Tống Thanh đang ăn điểm tâm thì nhận được ảnh chụp Tống Hà ăn mặc xinh đẹp như vậy.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh cười vui vẻ thì không nhịn được lên tiếng hỏi: “Nhìn gì thế? Sao lại vui vẻ vậy?”
“Hình con gái em, con bé mặc đồ mới nên muốn khoe khoang với em thôi!” Tống Thanh cười trả lời.
Cho tới bây giờ, Hà Nhật Dương chưa từng nhìn thấy hình của Tống Hà nên khi nghe Tống Thanh nói như thế, trong lòng hắn lại cảm thấy ngứa ngáy, mới nói: “Anh có thể xem một chút không?”
Tống Thanh cũng hào phóng đưa điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Khi mắt phượng của Hà Nhật Dương rơi vào hình trên di động, trái tim hắn như bị đánh mạnh một đòn.
Loại cảm giác kết nối về huyết thống này rõ ràng đã truyền đi mọi tế bào khắp toàn thân hắn.
Đây là con gái của hắn,
Tiểu Hà của hắn!
Tuy bề ngoài của Tống Hà giống Tống Thanh nhưng cô bé cũng có một đôi mắt phượng.
Đấy chính là đặc điểm đặc trưng nhất của người nhà họ Hà.
Tuy Tống Hà còn nhỏ, còn chưa thể kiểm soát được cặp mắt phượng đầy khí phách kia.
Nhưng đợi một thời gian nữa, khi bé lớn lên, chắc chắn bé sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh thành.
Nhìn dáng vẻ nho nhỏ và gương mặt tươi cười rạng rỡ trên tấm hình, trong lòng Hà Nhật Dương như bị hòa tan, mềm mại đến mức rối tinh rối mù.
Nghe nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba.
Phải nói là thịt đầu quả tim mới đúng!
Hà Nhật Dương lật xem từng tấm hình, càng nhìn càng yêu, càng xem càng thích tới mức không muốn buông tay, hận không thể sao chép một phần để mình có thể nhìn mỗi ngày.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương vui vẻ hiện rõ lên mặt, nhịn không được nói: “Tiểu Hà nghịch ngợm mà lại thích ăn diện nữa. Người trong nhà cưng chìu bé, nên quần áo của bé là nhiều nhất trong nhà em. Mẹ nuôi lần này qua cũng mang không ít đồ cho bé. Nguyện vọng lớn nhất của mẹ nuôi là có thể nuôi ra một cô công chúa nhỏ, kết quả Tiểu Nghĩa lại giống một tên nhóc con từ nhỏ cho tới lớn. Nguyện vọng này vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ thì tốt rồi, túi xách và đồ trang sức của bé đều được người nhà em bao trọn hết rồi. Hầy, phải làm sao đây? Phá sản như vậy thì tương lai làm sao đây?”
Hà Nhật Dương thuận miệng trả lời: “Bé gái là phải được nuôi dưỡng xinh đẹp như thế! Một chút tiền này thì có bao nhiêu? Không sao, anh có thể nuôi con bé cả đời!”
Tống Thanh ngây ngẩn: “Hả?”
Lúc này, Hà Nhật Dương mới phục hồi tinh thần, lập tức sửa lời: “Anh nói là đứa bé này rất hợp mắt anh, anh rất thích bé. Nếu như có thể, để anh làm cha nuôi của bé được không?”
Tống Thanh gật đầu nói: “A! Không cần phiền phức như thế! Bé có nhiều bác như vậy, ai cũng muốn cướp về nuôi. Anh trai em nói thẳng rồi, tiền nuôi và học phí của bé tới khi lúc trưởng thành đều do anh ấy lo hết. Mấy chuyện này đều là việc nhỏ, quan trọng chính là Tiểu Hà nhà em là một đứa nhóc háo sắc. Tiêu chuẩn của bé cao như vậy thì tương lai làm sao gả ra ngoài đây?”
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh kể về con gái mình với người ngoài, hơn nữa người này còn là Hà Nhật Dương nữa.
Nhưng cô lại không cảm thấy có gì mất tự nhiên mà ngược lại còn cảm thấy cực kỳ hiển nhiên.
Giống như là đang thương lượng một chuyện vô cùng bình thường với Hà Nhật Dương vậy.
Hà Nhật Dương cũng không cảm thấy có gì quá mức, chỉ là vô thức cảm thấy chuyện này cô nên bàn bạc với hắn là đúng.
Vì thế hắn trả lời cô: “Sợ gì chứ! Con gái hoàng đế không lo sẽ không gả được, Tiểu Hà nhà chúng ta lại đáng yêu, xinh đẹp như thế, tương lai phải tìm một người đàn ông giỏi giang, ưu tú nhất trên thế giới mới được. Yên tâm đi, chúng ta còn trẻ, chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian và cơ hội xem xét thay con.”
Nói xong câu đó, vẻ mặt của hai người đều có chút quái lạ.
Ánh mặt Tống Thanh lóe lên, cô và hắn bàn luận chuyện này sao giống như một cặp vợ chồng đang lo lắng cho tương lai con cái thế nhỉ?
Hà Nhật Dương thế mà không cảm thấy mất tự nhiên à?
Anh không phải là ba ruột đâu nha!
Trong mắt phượng của Hà Nhật Dương lấp lóe, hắn ho nhẹ một tiếng, che giấu khóe miệng đang cong lên đầy vui vẻ của mình.
Kể từ khi biết quan hệ giữa mình và Tống Thanh và biết hai bé một trai một gái này là của mình.
Bây giờ lại thấy hình của Tống Hà, tình thương của ba nhanh chóng tràn đầy trong lòng Hà Nhật Dương.
Nên làm sao để hai tên nhóc kia chấp nhận mình đây?
Dù gì hắn cũng không tham gia vào ba năm bọn chúng có mặt trên thế giới này.
Chỉ mong là bọn chúng không trách mình là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, hắn cũng phải nhanh chóng tìm lại ký ức, nhất định phải giải thích rõ ràng với họ.
Hắn không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa!
Tống Thanh ngượng ngùng nói: “Xem em này, nhắc tới đứa nhỏ là nói không ngớt, quên mất việc chính rồi.”
“Không sao, anh rất thích nghe em kể về bọn nhỏ.” Mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi lóe, nói tiếp: “Trước kia sao không nghe em nhắc tới mấy đứa nhỏ vậy?”
Tống Thanh trả lời như lẽ hiển nhiên: “Vì em thường ra ngoài làm việc, việc cá nhân tất nhiên phải ít nhắc tới rồi!”
Hà Nhật Dương cười: “Thật ra thỉnh thoảng kể ra một lần cũng rất thú vị!”
Ngoài miệng Hà Nhật Dương nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ là: Em mau kể về đám nhỏ cho anh nghe nhiều hơn đi! Anh rất muốn biết mấy năm nay đám nhỏ lớn lên như thế nào!
Tống Thanh cũng không muốn tiếp tục nói về Tống Hà nữa, dời sang chuyện khác: “Lần này S.A có thể thuận lợi tiến quân, thật sự cảm ơn anh vì đã không chặn giết!”
Hà Nhật Dương lập tức nở nụ cười, mắt phượng cong lên: “Ừ!”
“Em tưởng rằng anh sẽ chặn giết chúng em đấy.” Tống Thanh cắn răng nói tiếp: “Không ngờ anh lại ngầm đồng ý cho phép chúng em xuất hiện!”
“Anh đã nói rồi, anh cũng muốn nhìn bọn em đi tới được bước nào.” Hà Nhật Dương lơ đễnh trả lời, che giấu nỗi lòng thật sự của hắn.
Tống Thanh cười khẽ: “Nghe nói, cửa hàng mặt tiền hiện nay của chúng em là do anh đặc biệt tặng cho chúng em?”
“Ừ!” Hà Nhật Dương lại bâng quơ trả lời.
“Sao anh lại tốt với em như vậy?” Tống Thanh nhịn không được hỏi ra câu này.
“Bởi vì…” Hà Nhật Dương ngước mắt nhìn Tống Thanh, mắt phượng bình tĩnh nhìn gương mặt của Tống Thanh, hắn vô thức nâng tay chạm vào mặt cô.
Xúc cảm rất quen thuộc!
Giống như là hắn đã từng chạm vào vô số lần.
Tống Thanh kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương nhưng cô lại không né tránh động tác của hắn, cảm nhận ngón tay hắn dịu dàng lướt qua gò má, thậm chí cô còn cảm thấy có chút ngọt ngào trong lòng.
“Bởi vì bên cạnh chính là tổng bộ của tập đoàn Hạ thi.” Mắt phượng của Hà Nhật Dương hiện lên tia vui vẻ: “Không phải em muốn khiêu chiến tập đoàn Hà thị sao? Chỉ có ở gần mới khiêu chiến được chứ!”
Trong lòng Tống Thanh lại có chút mất mát.
Thì ra là như vậy!
Hóa ra cũng chỉ là như vậy!
Vốn dĩ chỉ là như thế.
“A…” Ánh mất đầy sự mất mát của Tống Thanh rơi vào mắt phượng của Hà Nhật Dương, khóe miệng hắn càng cong lên vui vẻ hơn.
“Vậy em còn muốn nghe những lý do khác nữa à?” Hà Nhật Dương khiêu mi nhìn Tống Thanh: “Ví dụ như có phải em đang muốn nghe anh nói là vì anh thích em nên anh mới sắp xếp cho em ở bên cạnh tổng bộ tập đoàn Hà thị phải không?”
“Phụt” Cà phê trong miệng Tống Thanh bỗng nhiên bị phun ra ngoài.
Tống Thanh bối rối cầm khăn ăn, không ngừng lau: “Thực xin lỗi! Em chỉ không nhịn được nên mới thế!”
Hà Nhật Dương hơi nở nụ cười, giả bộ lơ đãng, ho khan một tiếng: “Kích động như thế chẳng lẽ là vì anh đoán trúng rồi?”
“Không có…không có…không có…không có!” Tống Thanh lắp bắp: “Em…em…em…”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương, lo lắng của Tống Thanh, Hà Nhật Dương cảm thấy nên ngừng lại rồi, hắn không thể ép cô quá mức, vì thế hắn chuyện sang nói chuyện khác: “Nếu em tự tin như thế thì mặt tiền cửa hàng ở đâu cũng vậy thôi. Từ nay về sau, chúng ta là hàng xóm, lúc rảnh rỗi có thể ngồi chung với nhau uống ly trà.”
“A, được!” Tống Thanh có hơi chột dạ.
Lý Xuân từ phía xa đi tới, khom lưng nói bên tai Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc, đã kiểm chứng rồi ạ! Phương Khanh Hân thật sự chuẩn bị làm gì đó nhưng cũng không phải là nhằm vào Cô Tống mà là hướng về phía Văn thiếu.”
Hà Nhật Dương nhướng mày: “Thú vị đấy! Nếu không phải nhằm vào Thanh Thanh thì thu lại đi. Món nợ của cô ta và Ngọc Bìnhcứ để họ tự giải quyết.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân vâng dạ xong lại nói tiếp: “Mặt khác, bên nhà phát hành của trò chơi cũng đã công bố quy tắc chi tiết về việc offline gặp mặt rồi ạ. Lát nữa cậu có đăng nhập không ạ?”
“Tôi biết rồi!” Hà Nhật Dương gật đầu.
Lý Xuân cười tủm tỉm gật đầu với Tống Thanh rồi xoay người rời đi.
“Ăn cơm xong đăng nhập vào đi, phía nhà phát hành của trò chơi có thông báo đó!” Hà Nhật Dương ngắn gọn báo tin cho Tống Thanh.
Hai mắt Tống Thanh sáng lên: “Biết rồi. Phải rồi, lần gặp mặt này anh có đi không?”
“Không đi.” Hà Nhật Dương trả lời.
Tống Thanh có hơi thất vọng: “Anh không đi à! Tuy anh chỉ nhân vật nhỏ nhưng bên phía nhà phát hành không có nói là không được mời thì không được đi mà!”
Trong mắt Hà Nhật Dương là sự vui vẻ không che giấu được nhưng hắn vẫn nghiêm trang nói: “Anh còn rất nhiều việc cần hoàn thành, sao có thời gian tới đó chứ!”
“Ừm! Tôi biết rồi!” Tống Thanh trả lời với giọng đầy tiếc nuối.
Thật đáng tiếc, không biết Hà Nhật Dương và Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng ai tốt hơn.
Tống Thanh nghĩ thầm trong lòng.
Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng