Tống Thanh và Lưu Nghĩa khi nghe thấy tiếng chuông cửa reo, bèn ngồi thẳng người dậy trong vô thức.Hai người cứ nhìn nhau một cái, sau đó cùng đứng dậy
“Để tớ đi mở cửa.” Tống Thanh giơ tay ấn tay của Lưu Nghĩa xuống, sau đó xoay đầu nói với Lưu Vân: “Ba nuôi, ba đã hứa với con rồi đó, ba không được nuốt lời đó nha!”
Lưu Vân gật đầu: “Con gái ngoan, con hãy yên tâm, ba nuôi sẽ không khiến con phải khó xử đâu.”
Có được câu nói này của Lưu Vân, Tống Thanh mới yên tâm đi mở cửa.Cửa vừa mở ra, thì Tống Thanh đã nhìn thấy Vũ Ngọc Bình đứng ở cửa, sắc mặt có chút bất ổn.Hà Nhật Dương không còn cách nào khác, chỉ đứng một bên nói: “Anh đã khuyên anh ấy rồi, nhưng không hiệu quả. Đường đường là Văn đại thiếu gia, mà lại vô dụng như vậy!”
Vũ Ngọc Bình liếc hắn một cái: “Đợi đến khi anh đến Nhà họ Tống, thì nhất định tôi sẽ đứng một bên xem phản ứng của anh thế nào.”
Tống Thanh nhu mì nhìn Hà Nhật Dương một cái, sau đó nói với Vũ Ngọc Bình: “Được rồi, đừng căng thẳng nữa, dù là con dâu xấu xí thì cũng phải đi ra mắt ba mẹ chồng mà thôi! Mau vào đi!”
Tống Thanh né người qua một bên, cho Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng đi vào trong.“Chào bác.” Bộ dạng gò bó của Vũ Ngọc Bình, khiến Lưu Nghĩa buồn cười muốn chết.Hà Nhật Dương thì lại tự nhiên hơn anh ấy rất nhiều, khiến quan hệ của họ càng gần gũi hơn, Hà Nhật Dương chào hỏi trực tiếp: “Ba nuôi, lâu quá không gặp!”
Tống Thanh là con gái nuôi của Lưu Vân, nên Hà Nhật Dương dĩ nhiên là con rể nuôi của ông ấy rồi!
Mối quan hệ này không sai chút nào!
Lưu Vân nhìn thấy Hà Nhật Dương, khuôn mặt vốn dĩ rất nghiêm nghị đó chợt dịu hẳn đi, ông đứng dậy bắt tay với Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, lâu quá không gặp.”
“Đều là người một nhà hết, ba nuôi cũng cần phải khách sáo với con như vậy sao?” Cánh tay còn lại của Hà Nhật Dương nắm lấy tay của Tống Thanh nói: “Lúc ở nhà, thì chúng con đều là hậu bối cả.”
Lưu Vân cười ha hả lên, nắm chặt tay của Hà Nhật Dương, không hề khách sáo nói: “Nói đúng lắm. Hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện trong gia đình, không nói về công việc.”
Lưu Vân bỏ tay của Hà Nhật Dương ra, nhìn Vũ Ngọc Bình một cái.Vừa nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình, thì Lưu Vân đã cảm thấy không thích rồi!
Tên lăng nhăng này, sẽ yêu thương Tiểu Nghĩa thật lòng sao?
“Ngồi đi.” Lưu Vân mời bọn trẻ ngồi.Lúc này ở trong nhà, thì ông ấy là tiền bối duy nhất rồi mà!
Hà Nhật Dương kéo theo Tống Thanh ngồi xuống chiếc ghế sô-pha bên trái, còn Lưu Nghĩa thì kéo theo Vũ Ngọc Bình đang căng thẳng kia ngồi xuống chiếc ghế sô-pha bên phải.Còn Lưu Vân thì ngồi xuống chiếc ghế sô-pha chính giữa.Tống Thanh bất chợt cảm thán: “Tại sao không khí giữa chúng ta cứ như hoàng đế đang lên triều vậy?”
Tống Thanh vừa dứt lời thì ngoại trừ Vũ Ngọc Bình ra, ai cũng cười phá lên.Bởi vì sự ngắt ngang của Tống Thanh, nên không khí của mọi người mới được làm dịu đi một chút.Lưu Vân nói thẳng với Vũ Ngọc Bình: “Văn thiếu gia, tôi là một người thô lỗ, tôi cũng không biết những lời nói vòng vo. Bao nhiêu năm nay, những người bên cạnh tôi cũng đã quen với điều này rồi.”
Vũ Ngọc Bình lập tức trả lời: “Vâng.”
“Tôi cũng hỏi thẳng. Cậu có thể làm cho con gái tôi hạnh phúc hay không? Hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời, tôi cũng không muốn nghe những lời nói gió bay không có chút ý nghĩa nào.” Lưu Vân quả nhiên đã nói thẳng, câu hỏi này của ông cũng rất nghiêm trọng, nếu trả lời không đúng, thì sẽ hỏng hết tất cả mọi việc.Vũ Ngọc Bình tuy rất căng thẳng, nhưng dù sao thì anh cũng đã bôn ba thương trường lâu năm, đối với những câu hỏi trông có vẻ không nghiêm khắc nhưng thật ra rất sâu xa, thì tốc độ phản xạ và phản ứng của anh ấy vẫn có thể ứng phó được.Vũ Ngọc Bình lập tức trả lời: “Con không biết định nghĩa về hạnh phúc của bác như thế nào. Nhưng định nghĩa về hạnh phúc của con, chính là cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, đều phải giống như một người đàn ông của Nhà họ Hà vậy, không bao giờ bỏ cuộc, vượt qua tất cả sóng gió. Nếu con đã làm sai, thì nhất định con sẽ sửa đổi. Không, con sẽ không cho mình có cơ hội phạm sai lầm! Bạn bè của con, người nhà của con sẽ cùng nhau giám sát con chặt chẽ!”
“Định nghĩa về hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau. Đối với Tiểu Nghĩa mà nói, tự do, cảm giác an toàn, sự theo đuổi trong sự nghiệp, sự bảo vệ của tình yêu, sự theo đuổi về ước mơ, đại khái những điều này chính là những điều khiến cô ấy hạnh phúc. Con không thể đảm bảo có thể khiến cô ấy không tức giận suốt đời, nhưng con có thể đảm bảo con sẽ làm tốt nhất về những mặt này.” Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: “Đối với con mà nói, định nghĩa về hạnh phúc của con chính là có một người có thể thấu hiểu con suốt đời. Hai người có thể cãi nhau, có thể đấu khẩu với nhau, hoặc sẽ có chút khác biệt về một số triết lý trong cuộc sống. Nhưng như vậy thì sao chứ? Chỉ cần thông cảm cho nhau, nhường nhịn nhau là được rồi. Con nguyện vì Tiểu Nghĩa, giữ khoảng cách với những người bạn khác giới, đoạn tuyệt với quá khứ của mình. Tiểu Nghĩa cũng nguyện vì con mà trở lại làm một người con gái thực thụ, cùng con đối mặt với sự thử thách của bác. Con nghĩ, đối với chúng con mà nói, đây đã là hạnh phúc rồi.”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương thật lòng rất muốn vỗ tay tán thưởng cho Vũ Ngọc Bình!
Trời ơi, những người kinh doanh đều biết ăn nói ngọt ngào mà!
Người chồng quốc dân quả nhiên là giỏi giang mà!
Quả nhiên, gương mặt của Lưu Nghĩa đã đỏ ửng lên.Lời nói ngọt ngào của Vũ Ngọc Bình quả nhiên rất cao siêu, dù là Lưu Nghĩa thì cũng phải bị làm cho rung động.Lưu Vân nhìn thấy con gái mình rất ăn ý với tên tiểu tử đã cướp mất con gái của mình, tuy trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng ông vẫn không thể không thừa nhận, anh ta nói rất có lý.Định nghĩa về hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau.Hôn nhân của ông cũng là một mớ hỗn độn rồi, nên về mặt này, ông không thể có quyền phát ngôn gì nữa.Nhưng ông thân là một người cha, chỉ đứng trong lập trường của mình mà lo lắng cho con gái thôi.Nhưng lời nói của Vũ Ngọc Bình, không hề có chút sơ hở nào cả.Thế nhưng, Lưu Vân vẫn không thể cho Vũ Ngọc Bình dễ dàng đắc ý như vậy.“Cậu nói thì hay lắm, nhưng cậu có chắc mình có thể làm được không?” Lưu Vân hỏi: “Những người đàn ông trước và sau hôn nhân không như một, tôi đã gặp qua rất nhiều rồi!”
Câu hỏi này rất hiện thực!
Tống Thanh cũng muốn cho ba nuôi của mình một cái like!
Hà Nhật Dương giơ tay bóp lấy ngón tay của Tống Thanh, trao cho cô một ánh mắt em hãy yên tâm đi, khiến Tống Thanh lại bất chợt đưa lưỡi ra trêu chọc hắn.Vũ Ngọc Bình cẩn thận trả lời: “Những điều mà con có thể đảm bảo chỉ có mấy điều mà thôi. Điều thứ nhất, con sẽ không bao giờ thay lòng! Nếu bác đồng ý trao Tiểu Nghĩa cho con, thì con có thể làm một bảng công chứng tài sản trước hôn nhân, nếu con làm những việc phản bội lại tình yêu và hôn nhân, thì con sẽ trao tặng hết tất cả những tài sản dưới tên con cho Tiểu Nghĩa! Tuy nói về tiền bạc trong chuyện tình cảm là rất thô tục, nhưng con chính là một người thô tục, con cảm thấy dùng cách này để chứng minh cho tình yêu của con, thì cũng rất có ý nghĩa.”
Điều thứ hai, con sẽ yêu thương sức khỏe của con và cô ấy. Khi cô ấy cố gắng theo đuổi môn quyền anh thì con sẽ tập luyện chung với cô ấy, đảm bảo sức khỏe của mình. Con lớn hơn Tiểu Nghĩa mấy tuổi, khả năng ra đi sớm hơn cô ấy về sau rất lớn, cho nên con phải giữ sức khỏe cho tốt, mới không chết sớm để lại cô ấy cô đơn một mình trên thế giới này. Nếu chúng con sau này có một người phải đi trước, thì con muốn được ích kỷ một lần, cho cô ấy đi trước, để lại người cô đơn đó là con.”
Khóe mắt Lưu Nghĩa đỏ lên.“Điều thứ ba, những ân oán thị phi của nhà họ Văn, con sẽ xử lí cho tốt. Sẽ không để cho bất cứ ai cản trở hôn nhân của chúng con. Thật ra, chắc bác cũng hiểu rõ, con nắm quyền tuyệt đối trong Văn Gia. Ba mẹ của con hầu như không có năng lực cản trở nào đối với hôn nhân của con. Nếu Tiểu Nghĩa không chung sống được với những người lớn thì sẽ không ở chung nữa! Điều này con hoàn toàn có thể làm chủ được.”
“Điều thứ tư, đối với bác trai, bác gái, con sẽ phụng dưỡng hai người tới già với tư cách là đứa con trai của hai người. Tất cả những mối quan hệ của Tiểu Nghĩa, con sẽ phụ trách cho tốt. Cô ấy chỉ cần vui vẻ làm những việc mình muốn làm và yêu con cho tốt là đủ rồi. Còn những việc khác, thì con sẽ làm. Con là đàn ông, thì đây đều là lẽ đương nhiên.” Vũ Ngọc Bình nghiêm túc nói: “Điều mà con có thể đảm bảo chính là bốn điều này. Con biết bác trai không thích những người nói dối, nhưng những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng của con, hoàn toàn không có chút lời nói dối nào cả.”
Lời nói này của Vũ Ngọc Bình, khiến Tống Thanh cũng có chút rung động.Tống Thanh bất chợt cầu xin giùm Vũ Ngọc Bình: “Ba nuôi, anh ấy thật sự rất có thành ý.”
Lưu Vân nhìn Tống Thanh một cái nói: “Con gái ngoan, con đừng vội mềm lòng. Câu hỏi của ba còn chưa hỏi xong mà.”
Tấm lưng của Vũ Ngọc Bình ướt sũng, còn chưa hỏi xong sao?
Phải hỏi đến khi nào đây?
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại reo lên.Tống Thanh lập tức đứng dậy: “Con đi mở cửa!”
Người đến lúc này, ngoại trừ Lưu Vân Khê ra thì không còn ai khác nữa!
Mẹ nuôi à, cuối cùng mẹ cũng đến rồi!
Mẹ mà còn không đến, thì chỗ này sẽ hóa thành hố tuyết mất thôi!
Tống Thanh chạy đi mở cửa, quả nhiên là Từ Vân Khê đang đứng ngoài cửa!
Từ Vân Khê một tay kéo theo hành lý, một tay ôm lấy Tống Thanh: “Con gái ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi, mẹ vừa bay từ New Zealand về. Vồn dĩ phải về sớm hơn, nhưng ai ngờ máy bay bên đó bị delay.”
“Mẹ nuôi, mẹ trở về bình an thì thật tốt quá.” Tống Thanh ôm lấy Từ Vân Khê, khẽ nói bên tai bà: “Mẹ mau vào cứu chúng con đi! Vũ Ngọc Bình sắp chịu không nổi rồi!”
Quả nhiên, Từ Vân Khê lập tức nhíu mày lại: “Hừ, ông ta chỉ có chút tài cán đó thôi! Dám phá hoại con gái và con rể của mẹ, để xem mẹ liều mạng với ông ta ra sao!”
Từ Vân Khê kéo theo Tống Thanh đi vào nhà.Khí thế phát ra từ đôi giày cao gót của Từ Vân Khê, khiến ai cũng phải khiếp sợ!
Hà Nhật Dương lập tức đứng dậy chào hỏi: “Mẹ nuôi! Sao mẹ lại trẻ hơn mấy tuổi nữa rồi?”
Từ Vân Khê bỏ tay Tống Thanh ra, đưa hành lý trong tay cho Hà Nhật Dương, không hề khách sáo nói: “Đúng là con rể biết ăn nói mà! Cho nên mới nói, có con rể tốt thì quan trọng biết chừng nào!”
Hà Nhật Dương nhận lấy chiếc vali, nhẹ nhàng đưa nó vào trong phòng ngủ của khách.“Chào bác gái.” Vũ Ngọc Bình cũng đứng dậy chào hỏi.Lần này anh ấy không gọi bà là cô giáo Từ nữa, mà gọi là bác gái rồi.Từ Văn Khê nhìn Vũ Ngọc Bình một cái, càng nhìn càng hài lòng!
ADN của thiếu gia nhà họ Văn đúng là rất tốt mà, hai người đều cao ráo, sau này đứa bé được sinh ra nhất định cũng sẽ cao ráo, nhất định sẽ là một mầm non thích hợp với khiêu vũ!
“Được rồi, ngồi xuống hết đi! Ngọc Bình, chúng ta cũng có thể xem như là chỗ quen biết hết rồi, sao con lại khách sáo với ta vậy?” Từ Vân Khê không thèm nhìn Lưu Vân, bà kéo tay của Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình, đặt vào nhau và nói: “Giao Tiểu Nghĩa cho con, ta hoàn toàn yên tâm!”
Lưu Vân nhìn thấy không khí căng thẳng mà ông khó khăn lắm mới tạo ra được, lại bị Từ Vân Khê phá hoại hết trong hai câu nói, chợt không chịu được nữa: “Thử thách của anh còn chưa kết thúc mà!”
Từ Vân Khê quay phắt đầu lại, cứ lạnh lùng chìm chằm chằm vào Lưu Vân: “Sao? Bản thân anh còn lo chưa xong, thì đã muốn phá hoại hôn nhân của con gái tôi rồi sao? Lưu Vân, anh cố tình đối đầu với tôi chứ gì?”
Lưu Vân đã không còn xa lạ gì khi nhìn thấy sắc mặt này của Từ Vân Khê.Năm xưa lúc muốn ly hôn, sắc mặt của Từ Vân Khê cũng như vậy!
Lưu Vân lập tức nói: “Tiểu Khê.”
“Nói gì cũng vô ích! Lưu Vân, tôi hỏi anh, dựa vào đâu mà anh dám phản đối?” Sức áp đảo của Từ Vân Khê rất to lớn, chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến Lưu Vân ngoan ngoãn nghe theo: “Còn nhất định phải bắt Tiểu Nghĩa đi con đường cũ của anh, khiến nó ly hôn anh mới vừa lòng sao?”
Truyện convert hay : Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Ăn Chơi Trác Táng Phi