Điện thoại lập tức tắt, Mạc Thu dựa người vào tường, một biểu cảm không muốn yêu đương.
Thang máy mở ra, Mạc Thu đi vào, vừa ngẩng đầu, trong thang máy liền hiện lên hình ảnh của cô.
Cô bất giác sờ lên khuôn mặt của mình, nghĩ lại lời nói của Tống Thanh.
Mình và tên Mặt Lạnh đó hợp nhau?
Làm sao có thể hợp nhau?
Hai người lạnh lùng hợp lại, thi đấu xem ai lạnh lùng hơn sao?
Bây giờ từ chối có phải không được không?
Hình như mình cũng không có số điện thoại của Mặt Lạnh, muốn từ chối cũng không từ chối được!
Haiz. Phải làm sao chứ!
Thôi bỏ đi, ăn cơm thì ăn cơm vậy.
Dù sao cũng tránh không được.
Mạc Thu cứ như vậy an ủi mình.
Tống Thanh sau khi dỗ cho tụi nhỏ ngủ, liền lấy lưu ly bảo kính ra, tỉ mỉ xem lại nhiều lần.
Kết cấu của bảo kính này rất tinh xảo, cho là kĩ thuật ngày nay, cũng không làm ra được mỹ cảm linh động như vậy.
Tống Thanh cảm thấy ba giác quan của mình không ngừng đang làm mới!
Trước kia là người không tin có thần thánh, bây giờ bắt đầu từ từ tiếp nhận khái niệm này rồi.
Như vậy, thật sự tồn tại thiên giới sao?
Tống Thanh nhớ lại cảnh trong mơ của mình, và những việc àm mình đã trải qua, càng ngày càng cảm thấy, thế giới quan của bình bị làm mới lại rồi.
Cũng không biết, Hà Nhật Dương bên đó còn phát hiện thêm gì nữa không?
Tống Thanh tiện tay để lưu ly bảo kính để trên đầu giường, cũng không cất đi, mà nằm xuống ngủ luôn.
Khoảnh khắc Tống Thanh ngủ, vốn dĩ một lưu ly bảo kính tối tăm, đột nhiên sáng lên.
Lưu ly bảo kính bay lên không trung, đột nhiên bay lên khoảng không phía trên Tống Thanh, một đường ánh sáng êm dịu đột nhiên chiếu lên người Tống Thanh.
Giây tiếp theo, vốn dĩ một Tống Thanh chưa ngủ sâu, sau một giây, đã ngủ thiếp đi.
Tống Thanh hốt hoảng, ngồi mây cưỡi sương bay lên.
Hử? Ngồi mây cưỡi sương?
Từ lúc nào mình có khả năng này vậy?
Còn không phải là chơi game?
Tại sao cảm giác này lại chân thực như vậy?
“ Tiểu Thanh, Tiểu Thanh!” bên cạnh có người đột nhiên gọi mình.
Tống Thanh vội vàng trả lời:” hả? Có chuyện gì?”
Tống Thanh thuận theo tầm nhìn nhìn qua đó, lại lập tức ngẩn người.
Chỉ nhìn thấy sáu mỹ nhân mặc đồ cổ trang trang điểm rất là đẹp đang nhìn mình cười híp mắt.
Tống Thanh theo phản xạ cúi đầu nhìn mình.
Thật kì lạ, tại sao mình lại mặc đồ giống bọn họ vậy?
“ Tiểu Thanh, cô xem thần quân đại nhân sinh ra là anh hùng, cai quản khắp thất giới” một thiếu nữ dung mạo đoan trang xinh đẹp nói với Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn qua theo hướng nhìn của thiếu nữ, nhưng mà lập tức ngớ người ra.
Đó là Đại Đế sao?
Tại sao mình lại gặp Ngài ấy ở đây?
Đại Đế trong nhóm người, mặc một bộ huyền bào, uống rượu một mình, thật là tự tại.
Những tiên nữ ở xa xa, ai nấy đều đang ở tư thế ngó nghiêng xung quanh, khát khao được Đại Đế nhìn một lần.
Tống Thanh nhất thời cảm thấy có chút ngại ngùng.
Tống Thanh quay người nói:” tôi qua bên nghỉ ngơi một chút.”
Tống Thanh vừa muốn quay người rời khỏi, lại bị bất ngờ kéo lấy cánh tay, một nữ tử có dung mạo kiều diễm mỉm cười nói:” a, Tiểu Thanh xấu hổ rồi kìa! Tiểu Thanh, không phải cô cũng thích thần quân đại nhân rồi chứ?”
Thần Quân đại nhân? Thì ra bọn họ đều gọi Ngài như vậy sao?
“ Mau nhìn, Thần Quân đại nhân tới rồi! Ngài ấy là đang nhìn ai vậy? Nhìn tôi phải không?” một nữ tử khác sờ lên mặt mình, tự luyến nói.
“ Đừng làm ồn! Thần quân làm sao có thể nhìn trúng tỳ nữ địa vị thấp kém chúng ta chứ?” một nữ tử khuôn mặt đoan trang nói:” Thần Quân đại nhân là tồn tại như thế nào chứ? Ngài là trị vì Thần Quân trời đất! Cho dù là chủ nhân của chúng ta đều phải cung kính!”
Tống Thanh càng ngày càng hồ đồ rồi, tại sao mình lại trở thành một người trong số họ chứ?
Không đợi Tống Thanh hoàn hồn, một nữ tử trông xinh đẹp đột nhiên hô lên:” nhìn xem, nhìn xem! Thần Quân đại nhân đến rồi!”
Tống Thanh vừa quay đầu, nhìn thấy Ngài ấy đi về hướng này.
Tống Thanh nhìn đông nhìn tây, thật kì lạ, Ngài ấy làm gì mà cứ đi về hướng của mình?
“ Nàng đã trở về rồi.” Đôi mắt phượng của Thần Quân lộ rõ ý cười, cứ nhìn chằm chằm Tống Thanh:” ta đã đợi nàng rất lâu rồi.”
沈柒马上呆住了,指着自己的鼻子说道:“你没认错人吧?”
Tống Thanh lập tức ngẩn người, đưa tay chỉ vào mũi của mình nói:” Ngài không nhận nhầm người chứ?”
Thần Quân nghe xong, đột nhiên mỉm cười, đột nhiên kéo lấy tay Tống Thanh, quay đầu cưỡi mây rời đi.
留下一地惊叫。
Để lại một đám người đầy kinh ngạc.
Tống Thanh bị dọa cho hết hồn đã bay lên rồi!
Đợi đợi chút! Tôi không biết bay!
A a a, thật đáng sợ!
Hơ? Tại sao không rơi xuống vậy?
Tống Thanh lắc người, suýt nữa bị rơi xuống, sau đó sợ hãi nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, không nhịn được liền hỏi:” thật xin lỗi, có phải Ngài nhận lầm người rồi phải không? Tôi không phải là người Ngài muốn tìm. Có thể phiền Ngài đưa tôi trở về không?”
Thần Quân vừa nghe thấy liền cười lớn:” Tiểu Thanh, nàng lại nghịch ngợm rồi! Nhưng mà, chính vì điều đó, ta mới khẳng định nàng cuối cùng đã trở về rồi.”
Trong lòng Tống Thanh sắp muốn nổ tung rồi!
Cái gì thế này!
Thật sự bản thân không biết Ngài đó đang nói cái gì!
Cái gì trở về rồi? Đây là lần đầu tiên mình đến đây đó được không?
A không, là lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ như vậy đó được không?
Mình tên là Tống Thanh, tuy cùng tên ở nhà là Tiểu Thanh, là bởi vì mình là con thứ bảy! Hơn nữa bản thân mình là người ở thời hiện đại!
Cầu xin đừng quậy nữa được không?
“ Ta đợi nàng rất lâu rồi.” Thần Quân mắt hàm ý cười:” lần này, chúng ta sẽ không chia lìa nữa!”
Tống Thanh lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói:” thật xin lỗi, tôi nghĩ mình cần giải thích một chút. Tôi thật sự không phải người mà các người quen biết, tôi tên là Tống Thanh, tôi đến từ tương lai, tôi có chồng, chồng tôi tên là Hà Nhật Dương.”
“ Tiểu Thanh, nàng vẫn đáng yêu như vậy.” Thần Quân đưa tay lên vuốt mái tóc dài của Tống Thanh, ngắt lời Tống Thanh, nói:” ta đợi nàng chính thức quay lại. Nàng đã từng hứa với ta, chỉ cần ta thắng ván cược này, nàng sẽ ở bên ta vạn năm.”
Nè nè nè, tại sao mình nói gì, đối phương đều không nghe vậy?
Đây rốt cuộc là hoàn cảnh gì vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ như phát điên của Tống Thanh, Thần Quân cười nhẹ nhàng, nói:” bỏ đi, bây giờ không phải là lúc nàng quay về. Hãy trở về đi!”
Tống Thanh hoang mang.
Cái gì! Lúc thì kéo người ta đến không trung, lúc lại để người ta trở về.
Làm sao mình có thể tự về được chứ?
Sau đó, Tống Thanh bỗng nhiên cảm thấy dưới chân trống không.
Cúi đầu nhìn, đám mây dưới chân đã biến mất rồi!
Không đợi Tống Thanh hoàn hồn, cả người hướng xuống dưới đất rất nhanh rơi xuống.
“ A” Tống Thanh sợ hãi hét lên, kinh hoàng bật dậy.
Tống Thanh mở to mắt, ngồi trên giường thở dốc.
Tất cả những vật xung quanh, tất cả đều rất quen thuộc.
Cửa sổ quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, đồ dùng trong nhà quen thuộc, còn có bản thân quen thuộc.
Một lúc sau, cửa phòng mở, Tống Hà mặc đồ ngủ đi vào:” Mami mơ thấy ác mộng sao?”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn.
Nghiêng đầu nhìn Lưu Ly Bảo Kính ở trên bàn, Lưu Ly Bảo Kính nằm im ở nơi đó, không hề bị xê dịch chút nào.
Lúc này Tống Thanh mới lau mồ hôi trên trán, nói với Tống Hà:” không có gì con yêu, Mami gần đây là do căng thẳng và mệt quá thôi.”
Truyện convert hay : Quỷ Y Bản Sắc