Tống Thanh vừa nghe thấy gần đây không xa lắm, liền nảy ra ý nghĩ, nói: “Được đó, tôi cũng muốn đi thăm họ.”
“Thế cô khi nào thì rảnh?” Hàn Tắc Phương gửi xong tin nhắn đó, lại gửi thêm một tin: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi?”
Tống Thanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc, trả lời tin nhắn nói: “Được, cậu đang ở đâu, tôi đi gặp cậu.”
Nhận được câu trả lời của Tống Thanh, Hàn Tắc Phương hình như rất vui, đưa địa chỉ của mình cho Tống Thanh.
Chờ sau khi gửi xong tin nhắn, Tống Thanh nói với Hà Nhật Dương: “Em cũng không yên tâm cô bé đó, em đi thăm họ.”
Hà Nhật Dương không phản đối, nói: “Để Tiểu Hạ đi theo em. Có chuyện gì, cậu ấy sẽ bảo vệ em.”
Tống Thanh gật đầu không từ chối.
Tiểu Hạ nghe được mệnh lệnh, vừa gặm khoai lang nướng vừa đi qua, nói: “Được, thiếu phu nhân, có tôi đây, cô yên tâm!”
Thấy Tiểu Hạ đang ăn ngon lành, Tống Thanh nhịn lấy ý cười: “Cậu ăn trước, ăn xong chúng ta mới đi.”
Tiểu Hạ một phát ba bốn miệng liền ăn xong, từ tay Tiểu Xuân nhận lấy khăn ướt lau tay, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Tống Thanh cười gật đầu, cùng với Hà Nhật Dương ôm nhau một cái, quay người rời khỏi phòng.
Chờ sau khi Tống Thanh và Tiểu Hạ rời khỏi, Hà Nhật Dương bình tĩnh nói với Tiểu Xuân: “Hàn Tắc Phương người này thật sự là thú vị! Kết quả điều tra như thế nào?”
“Rõ ràng đã qua xử lý.” Tiểu Xuân đưa một xấp tài liệu cho Hà Nhật Dương: “Từ lúc bảy tám tuổi bắt đầu, thì đã có dấu vết sửa qua. Người này là cao thủ. Không cần biết cậu ta có phải là người đứng sau bức màn hay không, cậu ta đối với thiếu phu nhân là có ý đồ. Chỉ là không biết ý đồ này là gì.”
Khóe môi Hà Nhật Dương khẽ nhếch, nói: “Người bảo bệ Tiểu Thanh trong âm thầm, có bao nhiêu người?”
“Khoảng mười người.” Tiểu Xuân trả lời: “Mọi người luân phiên nhau nghỉ, chỉ cần thiếu phu nhân ra khỏi cửa, đều ầm thầm bảo vệ bên cạnh, ít nhât không dưới bốn người.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Được.”
“Có Tiểu Hạ bên cạnh, cậu yên tâm.” Tiểu Xuân đem xấp tài liệu mà Hà Nhật Dương đưa sang thu dọn đàng hoàng, tiếp tục nói: “Tổng tài, tài liệu của Hàn Tắc Phương này quá hoàn mỹ đi, chúng ta có phải nên xuống tay từ chỗ khác?”
“Tạm thời không cần thiết. Xem xem cậu ta rốt cuộc muốn điều gì.” Hà Nhật Dương nhìn về phía Tiểu Thu và Tiểu Đông vẫn đang phân tích, nói: “Khi ở thị trấn suối nước nóng, cậu ta có thể giết tất cả mọi người. Nhưng cậu ta không ra tay. Rõ ràng, cậu ta có hứng thú với Tiểu Thanh. Tôi lại muốn xem thử, cậu ta có bản lĩnh này không, gánh chịu nổi không với hứng thú này!”
Nói xong câu này, Hà Nhật Dương cười lạnh một tiếng.
Mắt phượng khẽ nhướng, khí phách ngang trời.
Anh ta chỉ dịu dàng trước mặt Tống Thanh mà thôi.
Những người không liên quan khác, làm gì có tư cách này!
Tiểu Xuân chần chừ một lúc, mới thấp giọng nói: “Tổng tài, cậu ta không phải là thích thiếu phu nhân đó chứ?”
Nói xong câu này, Tiểu Xuân cũng cảm thấy không tin nổi.
Người đàn ông phải có bao tự tin?
Ảo tưởng sức mạnh à!
Cho dù cậu ta có thể thiết kế sát hại án mạng ở thị trấn suối nước nóng vẫn có thể tiêu dao ở ngoài, thế thì đã làm sao?
Không cần biết là so về tài lực hay nhan sắc hay thế lực hay tình cảm, cậu ta làm gì là đối thủ của tổng tài?
Chuyện này là 100% bại cuộc!
Sau khi Tiểu Xuân nói xong, lại nói: “Tổng tài, xin lỗi, là tôi liên lụy mọi người.”
Hà Nhật Dương đưa tay vỗ lấy vai của Tiểu Xuân, nói: “Được rồi, bây giờ chuyện này đã diễn biến thành chuyện giữa Tiểu Thanh và tôi. Không liên quan đến cậu. Nghĩ chắc thù hận mà cậu ta muốn báo, cũng đã báo gần xong rồi. Thị trấn suối nước nóng chết nhiều người thế kia, cậu ta cũng nên nguôi giận rồi.”
Nghe lời Hà Nhật Dương an ủi, Tiểu Xuân lại càng ái náy tự trách hơn.
Nói cho cùng, thiếu phu nhân thật sự rất xuất sắc!
Có người đàn ông khác thích, cũng rất bình thường!
Tống Thanh và Tiểu Hạ láy xe trực tiếp tiếp đi đến trước cửa quán bar.
Từ xa đã thấy Hàn Tắc Phương ngồi trên xích đu trước cửa quán bar phơi nắng.
Con đường này là con đường của những quán bar vũ tường.
Đến đêm thì vui nhộn vô cùng, nhưng lúc này đều là đóng cửa vắng tanh.
Hàn Tắc Phương một mình ngồi trên xích đu, có phần nhếch nhác.
Tống Thanh xuống xe, đi về phía Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương nhạy bén mà phát hiện ra Tống Thanh đã đến, thời điểm Tống Thanh tới gần, khẽ ngước đầu nhìn Tống Thanh, chân mày cong cong mà cười có bao vô tội thì vô tội bấy nhiêu: “Tiểu Thanh, xin lỗi.”
Tiểu Hạ cũng đi xuống theo.
Vừa nhìn thấy Hàn Tắc Phương, Tiểu Hạ liền cảm thấy không thích.
Trình Thiên Cát cũng thuộc kiểu người đàn ông ấm áp, nhưng cậu ta không bao giờ tỏ ra bộ dạng vô tội cả.
Tiểu Hạ cảm thấy cậu ấy có thể chấp nhận Trình Thiên Cát, nhưng lại căn bản không cách nào chấp nhận được Hàn Tắc Phương này.
Một người đàn ông lại làm ra bộ dạng vô tội cho ai xem chứ?
Cứ nghĩ là cậu ta mới 16 sao?
Trình Thiên Cát ít nhất không giả vờ vô tội, cậu ta là sát thủ dựa vào nam sắc mà chinh phục phụ nữ.
Còn Hàn Tắc Phương này, thật khiến người ta muốn đánh hắn một trận!
Tống Thanh nhìn thấy Hàn Tắc Phương, chỉ có thể bất lực nói: “Không sao. Chúng ta đi thôi.”
Hàn Tắc Phương đứng dậy, nói với Tống Thanh: “Tôi không thích ngồi xe người khác, cô ngồi xe tôi được không? Tôi đã tỉnh rượu, không tin cô ngửi thử xem.”
Tống Thanh thấy Hàn Tắc Phương tới gần, không kiềm được lùi về sau, nói: “Không cần, thế thì chúng ta cứ tự láy xe nhau mà đi vậy. Tôi cũng không thích ngồi xe người khác.”
Hàn Tắc Phương thấy Tống Thanh vẫn giữ cảnh giác với anh ấy, cũng không miễn cưỡng, chỉ là với vẻ vô tội mà nói với Tống Thanh: “Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, cô hình như đối với tôi không yên tâm lắm, cho nên cô mới đem theo người đàn ông đi cùng.”
Tiểu Hạ đứng bên cạnh đều muốn lật tròng trắng!
Tên Hàn Tắc Phương này chẳng qua chỉ mới biết nhau mấy ngày, tuy nhiên lại muốn làm ra vẻ như quen nhau mấy năm trời vậy.
Độ mặt dày này, cũng không ai bì kịp.
Tống Thanh chỉ cười nhạt, nói: “Chúng ta xuất phát! Nếu không thì đến trưa vẫn chưa tới nơi!”
Hàn Tắc Phương giờ mới gật đầu nói: “Được, tôi láy phía trước dẫn đường, ê, cậu phải thoe kịp đó!”
Câu cuối cùng là nói với Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ lười nhát nói: “Không yên tâm? Thế thì cứ thử xem.”
Hàn Tắc Phương nhìn chằm chằm lấy Tiểu Hạ, quay người đi láy xe.
Tống Thanh và Tiểu Hạ cũng về đến chỗ xe, Tiểu Hạ nhỏ giọng nói với Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, đừng bị vẻ bề ngoài của người này lừa nhé.”
“Huh? Nói sao đây?” Tống Thanh nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Hạ mở cửa xe cho Tống Thanh, nói: “Tôi rất không thích cậu ta, cứ cảm thấy khí chất cậu ấy có vấn đề.”
Tống Thanh như đang nghĩ gì đó mà lên xe.
Khí chất không đúng lắm.
Đúng thế, thực sự là có chút ngượng ngùng.
Cứ cảm thấy khí chất và vẻ ngoài cậu ta không hợp lắm.
Nhưng cụ thể là ở đâu có vấn đề lại nói không rõ được.
Chẳng lẽ, cậu ta có ý đồ gì với mình? Muốn tiền? Muốn địa vị?
Còn có thể muốn gì?
Không thể nào là muốn sắc chứ?
Mình cũng đã là bà mẹ hai con rồi, hơn nữa cả thế giới đều biết mình và Hà Nhật Dương yêu nhau vô cùng, mình làm sao có thể vì một người đàn ông, từ bỏ người mà mình yêu nhất chứ?
Thật không hiểu nổi.
Hàn Tắc Phương ở phía trước lấy xe dẫn đường, Tiểu Hạ rất nhanh theo sau.
Truyện convert hay : Vô Địch Phó Thôn Trưởng