Tống Duệ nói: “Mami quá lương thiện!”
Bà cụ Hà và Tống Thanh lại nở nụ cười.
Đúng thế, Tống Thanh là nữ chủ nhân của Hà gia, đương nhiên cô sẽ phải phân công và quản lý tất cả những việc lớn nhỏ trong nhà.
Nên biết rằng, Hà gia thực sự quá lớn!
Chỉ tính trong dinh thự đã có bộ máy khổng lồ chứa đến mấy nghìn người làm thuê!
Các biệt thự ở mỗi quốc gia, khu resort, thành bảo,... đều chịu sự quản lý trực tiếp của nữ chủ nhân nhà họ Hà!
Tống Thanh là sếp của toàn bộ những người đó!
Nếu như Lận Hinh muốn vào nhà lớn của Hà gia thì dĩ nhiên cô ta cũng phải làm việc dưới tay Tống Thanh rồi.
Vì vậy, việc sắp xếp chức vị đương nhiên là trách nhiệm mà Tống Thanh phải làm.
Tống Thanh lập tức gật đầu rồi nói: “Bà nội, Tiểu Thanh hiểu rõ ý của người rồi, Tiểu Thanh sẽ dựa theo năng lực làm việc của chị ấy để sắp xếp ạ, cháu sẽ không để bà phải lo lắng đâu.”
“Bà nội tin cháu. Bà đã nhiều tuổi rồi, những chuyện trong nhà bà không quản nổi nữa, cháu tự xem xét rồi xử lý là được rồi. Nếu như cháu không tìm ra được cách giải quyết thì cứ đi hỏi quản gia Hòa.” Bà cụ Hà nói tiếp: “Bà ấy ở bên cạnh ta nhiều năm rồi cho nên rất thông thạo mọi việc. Ta giao bà ấy cho cháu, ít nhất thì trong vòng hai mươi năm nữa bà ấy cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cháu.”
“Cảm ơn bà nội!” Tống Thanh chậm rãi tựa đầu lên vai Bà cụ Hà: “Bà nội đã hao tổn nhiều tâm sức vì cháu như thế nên cháu nhất định sẽ không làm bà thất vọng đâu ạ!”
“Tốt lắm!” Bà cụ Hà vỗ nhẹ lên đầu Tống Thanh: “Cháu cứ từ từ nhìn xem. Vở kịch đặc sắc sắp bắt đầu rồi!”
Tống Hà quay đầu nhìn Bà cụ Hà và Tống Thanh, dường như cô bé có điều suy nghĩ.
Cô nhóc này đã bắt đầu biết suy tư rồi.
Cho dù cô bé không thừa nhận Hà Nhật Dương là ba mình thì cũng vô dụng, bởi vì cả thế giới này đều biết họ là cha con.
Hơn nữa, mami cũng nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người ở Hà gia, hôm nay lại còn tiếp nhận toàn bộ quyền hành ở nhà lớn của Hà gia.
Cô bé có muốn chống lại thì cũng không chống lại nổi, đúng không?
Trừ khi cô bé không cần cả mami nữa.
Nhưng mà sao cô bé lại không cần mami được chứ?
Gương mặt nhỏ của Tống Hà rơi vào trạng thái trầm tư.
Tống Duệ và Tống Hà là anh em sinh đôi nên hai đứa nó có thần giao cách cảm.
Nhìn thấy Tống Hà đang trầm tư, Tống Duệ cười một tiếng.
Lúc này, sự giảo hoạt của cậu bé giống Hà Nhật Dương như đúc.
Phía bên kia, sau khi rời đi, Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương đi về phía chiếc ghế tựa rồi ngồi xuống, ngay lập tức có người mang trà và điểm tâm đến.
Hà Nhật Dương thuận tay bưng chén trà lên rồi hỏi: “Anh, có việc gì mà anh vội vàng thế?”
“Nhật Dương, là thế này. Anh muốn bàn bạc với em một chuyện.” Hà Nhật Khang đắn đo một lúc rồi mới nói: “Anh muốn quay về làm việc. Chơi bời bên ngoài mấy năm như thế là đủ rồi. Không phải anh muốn quay về tranh giành quyền lực với em đâu, em sắp xếp cho anh một công việc bất kỳ là được, anh muốn ổn định lại, dành cho người phụ nữ mà mình yêu một mái ấm vững chắc.”
Khóe miệng của Hà Nhật Dương nhếch lên: “Là ý của chị dâu ạ? Hay là ý của anh?”
Hà Nhật Khang thở dài một tiếng: “Thằng nhóc này, không giấu nổi em chuyện gì! Đúng là Lận Hinh có ý định này, bên phía Tiểu Thanh vẫn phải nhờ em nói giúp một câu để sắp xếp cho Tiểu Hinh một vị trí.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhếch lên: “Sắp xếp chức vụ là chuyện nhỏ, chỉ là Tiểu Thanh vừa mới tiếp nhận mọi chuyện trong nhà, gia sản nhà ta lớn như thế cho nên luôn có chỗ xử lý không được chu toàn. Nếu như có chỗ nào đắc tội với chị dâu thì cũng mong anh cả đừng trách cứ.”
“Này, là người một nhà mà còn nói những lời khách sáo vậy à!” Hà Nhật Khang xua tay, hắn nói bằng giọng điệu không sao cả: “Mấy năm nay, anh không đóng góp được gì mà em vẫn cho anh tiền như cũ, anh cũng thấy xấu hổ lắm. Cho dù em có bảo anh làm gì thì anh cũng sẽ làm. Em biết mà, thực ra anh thích tự do hơn.”
“Em hiểu rồi.” Hà Nhật Dương vỗ vỗ vào cánh tay Hà Nhật Khang rồi nói: “Vừa hay có một ghế giám đốc của một chi nhánh đang còn trống, anh cứ lấp vào chỗ trống đấy trước đã nhé.”
“Em không cần sắp xếp cho anh một vị trí cao như vậy ngay từ đầu đâu.” Hà Nhật Khang lập tức nói: “Chắc là anh sẽ không ứng phó được.”
“Chỉ là một công ty con thôi mà, chuyện nhỏ thôi mà, anh cứ chơi thoải mái. Hà gia có hàng trăm công ty con và chi nhánh vẫn đang hoạt động rất tốt, vì vậy mà vẫn có thể lấp vào chỗ thiếu hụt.” Hà Nhật Dương nhìn Lận Nhinh đang cầm cốc nước hoa quả ở phía xa, hắn nói: “Còn về chuyện Tiểu Thanh sắp xếp vị trí cho chị dâu thì con phải xem ý của cô ấy thế nào đã. Đàn ông chúng ta không nên xen vào những chuyện trong nhà.”
“Được, anh biết rồi.” Hà Nhật Khang gật đầu nói.
“Vậy em về trước đây.” Hà Nhật Dương thấp giọng: “Hiếm có dịp bà nội vui vẻ như thế, vậy nên cố gắng đừng để bà mất vui.”
“Anh biết rồi.” Hà Nhật Khang trả lời, hắn hiểu ý tứ của Hà Nhật Dương.
Sau khi Hà Nhật Dương đì thì Lận Hinh mới bước đến.
Hà Nhật Khang nói với Lận Hinh: “Nhật Dương vừa nói với anh, có một ghế giám đốc chi nhánh tạm thời đang còn trống, chú ấy bảo anh đảm đương vị trí này.”
Nghe những lời Hà Nhật Khang nói, ánh mắt của Lận Hinh lập tức sáng lên!
Quả nhiên! Chỉ cần Hà Nhật Khang trở về Hà gia, Hà Nhật Dương liền bổ nhiệm hắn vào vị trí giám đốc của một chi nhánh!
Vậy thì, chức vụ của cô có lẽ cũng sẽ không thấp nhỉ?
Lận Hinh bỗng nhiên trở bên kích động.
Sẽ là chức vụ gì nhỉ?
Vị trí phía sau quản gia Hòa ư?
Thấy vẻ mặt kích động của Lận Hinh, Hà Nhật Khang cảm thấy hắn cần phải đánh một đòn phòng bị trước với cô ta: “Tiểu Hinh, dù sao chuyện trong nhà cũng do bà nội và Tiểu Thanh quản lý. Anh và Nhật Dương không tiện nhúng tay vào. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn được đào tạo để trở thành một người quản lý cấp cao, vì vậy, cho dù anh có chơi bời bên ngoài nhiều nắm, nhưng chỉ cần một thời gian làm quen ngắn là anh có thể đảm đương được công việc này. Còn em, em chưa bao giờ được dạy dỗ về phương diện quản lý, chuyên ngành đại học của em không phải là cái này. Vì vậy, vị trí của em có thể tạm thời sẽ không cao, em đừng mong chờ quá nhé!”
Lận Hinh tỏ vẻ không để ý: “Mặc dù em không học quản lý nhưng mà em có thiên chất trời ban! Tống Thanh cũng có học quản lý đâu? Em nhớ rõ chuyên ngành của cô ấy là mỹ thuật và thiết kế mà? Cô ấy có thể làm nữ chủ nhân của Hà gia thì sao em không thể làm quản lý cấp cao chứ? Được rồi, chuyện của em anh đừng xen vào. Lát nữa em sẽ yêu cầu một chức vụ với Tiểu Thanh là được rồi!”
Hà Nhật Khang khẽ cau mày, hắn nhẫn nại nói với Lận Hinh: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bà nội đang rất vui, em đừng phá hỏng tâm trạng của bà đấy. Có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.”
Lận Hinh định nói rồi lại thôi, cô ta nhìn Bà cụ Hà đang vui vẻ và những người khác ở phía xa rồi mới cắn môi nói: “Em biết rồi.”
Lận Hinh bưng nước hoa quả đi đến, Tống Thanh lập tức nói: “Chị dâu, những chuyện thế này cứ để người giúp việc làm là được rồi, chị không cần phải đích thân động tay đâu.”
Lận Hinh đặt nước hoa quả trước mặt Bà cụ Hà, cô ta nói: “Không sao đâu, chị tiện tay mang qua đây thôi.”
Bà cụ Hà cười tủm tỉm nhìn Lận Hinh rồi nói: “Tốt lắm, đúng là một đứa bé ngoan, ngồi xuống xem kịch đi. Cháu đã bỏ lỡ chỗ đặc sắc vừa nãy rồi, màn tiếp theo không được bỏ qua nữa.”
“Vâng, thưa bà nội.” Lận Hinh khéo léo trả lời.
Truyện convert hay : Kháng Chiến Chi Mạnh Nhất Quân Thần