Mang theo Lưu Ly Bảo Kính xuống mộ.
Nói xong câu này mắt Hà Nhật Dương liếc nhìn Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường ngồi ở phía đối diện đang không ngừng lau chùi súng ống, môi động đậy nhưng không nói gì.
Tống Thanh rất thông minh lập tức ngẩng đầu nói với Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt: “Bố mẹ lần đi xuống mộ này tuy là đã có chuẩn bị nhưng theo kinh nghiệm nguy hiểm trước đây lần này vẫn có rất nhiều rắc rồi. Con là người có sức mạnh chiến đấu yếu nhất trong đội ngũ, đến lúc đó phải nhờ vả bố mẹ rồi!”
Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó lại nhìn Hà Nhật Dương, Hà Quốc Tường mới nói: “Đứa trẻ ngốc này, con nói ngốc nghếch gì vậy? Con là con của bố, bảo vệ con là trách nhiệm của bố. Lần trước không bảo vệ được con là lỗi của bố. Lần này cho dù thế nào bố cũng không để con xảy ra chuyện gì.”
“Lần này trừ khi bước qua xác của mẹ.” Vưu Tâm Nguyệt cũng mở lời.
Tống Thanh lập tức mỉm cười: “Có bố mẹ ở đây con không sợ đâu.”
Ánh mắt Hà Nhật Dương rất nhanh di chuyển về một bên, tuy không nói gì nhưng ánh mắt anh đã hiền hòa hơn rất nhiều.
Trình Thiên Cát ngồi ở một bên khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nghĩ đến tâm sự của mình.
Tống Thanh chống cầm ngây ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của Hàn Tắc Phương.
Mấy hôm nay Hàn Tắc Phương không hề xuất hiện vậy thì chắc là từ này về sau sẽ không còn gặp nhau nữa nhỉ?
Thực ra như vậy cũng tốt.
Vốn dĩ mọi người là người không cùng một thế giới.
Bản thân cô ghét sự lừa dối.
Lưu Nghĩa ngồi ở bên cạnh Tống Thanh đang ôm điện thoại nhắn tin.
Tin nhắn là của Hàn Tấn gửi đến.
Từ khi phòng chơi bài của sư phụ và sư huynh có sự giúp đỡ của Hàn Tấn thì những ngày tháng đó lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Người đàn ông như Hàn Tấn quả thật không tồi, rất chịu khó lại ít nói, làm việc rất cẩn thận.
Bên cạnh hai người qua loa đại khái như sư phụ và sư huynh có người tỉ mỉ cẩn thận giúp đỡ quả thật là tiết kiệm được không ít công sức.
Mấy ngày nay sư phụ thường khen Hàn Tấn trước mặt Lưu Nghĩa, mỗi lần nhắc đến Hàn Tấn nét mặt đều vui mừng hớn hở, nếu không phải Hàn Tấn còn là sinh viên hơn nữa còn có dự định, hoài bão riêng thì sư phụ còn muốn để anh ở bên cạnh ông cả đời.
Làm cho sư huynh mấy hôm nay không được vui lắm!
Bây giờ Hàn Tấn nhắn tin với Lưu Nghĩa đề báo cáo tình hình của phòng chơi bài.
Tuy bây giờ Lưu Nghĩa rất ít khi đến phòng chơi bài nhưng Hàn Tấn vẫn đúng giờ gửi một vài tình hình và ảnh chụp của bên đó cho cô, cũng coi như là cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố với Lưu Nghĩa.
Bên đó không có ai dám gây chuyện. Ai dám chứ, hai ông chủ đều là võ sĩ đấm bốc, có thể lập tức ra đòn ngay!
Vậy nên dưới sự tốt đẹp đó, bầu không khí trở nên hòa thuận.Khi Lưu Nghĩa đang nhắn tin với Hàn Tấn, Vũ Ngọc Bình ngồi ở bên cạnh quay đầu lại là nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện của Lưu Nghĩa.
Vũ Ngọc Bình đã điều rõ ràng tỉ mỉ về tay Hàn Tấn này rồi, nếu không phải đã xác định thằng nhóc này không có bất cứ khả năng uy hiếp nào thì anh đã tống cổ cậu ta đi từ lầu rồi.
Không phải, là khuyên cậu ta quay về từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Hàn Tấn gửi tin nhắn cho Lưu Nghĩa Vũ Ngọc Bình vẫn thấy không vui.
Thế là Vũ Ngọc Bình chua chát nói với Phan Thịnh Phan Ly: “Hừ, thực ra độc thân như hai cậu cũng tốt lắm, ít nhất cũng không phải suy tính thiệt hơn.”
Phan Thịnh Phan Ly cùng lúc liếc mắt nhìn Vũ Ngọc Bình.
Ông chồng quốc dân ghen rồi?
Thiên cổ khó tìm à nha!
Phan Thịnh cười nhìn Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình: “Tình địch xuất hiện rồi?”
Phan Ly cũng cười nói theo: “Còn phải nói à? Nếu không thì sao có thể khiến Ngọc Bình bất an như vậy?”
Vũ Ngọc Bình nhìn Lưu Nghĩa với vẻ ai oán.
Lưu Nghĩa không ngẩng đầu lên đáp: “Mấy người nghĩ nhiều rồi, nữ hán tử như tôi không ai thích đâu.”
Vũ Ngọc Bình lập tức nói: “Ai nói vậy, có anh thích em này!”
Phan Thịnh Phan Ly cười lớn, những người khác cũng cười theo họ.
Lúc này Tiểu Xuân cúi người thấp giọng nói với Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc chúng ta sắp đến rồi. Đã liên lạc xong với căn cứ phía trước rồi, tối nay chúng ta có cẩn ngủ lại trước không?”
Hà Nhật Dương nhìn sắc trời rồi nói: “Được, đóng quân ở nơi trú quân trước, ngày mai chính thức xuống dưới!”
“Vâng!” Tiểu Xuân lập tức đi thực hiện mệnh lệnh.
Đội xe rất nhanh đã đến nơi đóng quân.
Tống Thanh từ xa đã nhìn thấy mấy căn lều cực kỳ to đứng sừng sững ở phía trước.
Xem ra thật sự đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Mọi người xuống xe khi đến nơi đóng quân.
Tống Thanh nhìn thấy anh Mạc và el đi về phía mình liền nhanh chóng đi đến ôm họ: “Hai người cũng đến rồi sao?”
el vỗ lưng Tống Thanh cười nói: “Loại việc như xuống mộ làm sao có thể thiếu cô được?”
Tống Thanh cũng cười theo: “Không biết lần này sẽ có cuộc gặp gỡ kỳ lạ gì không cô nhỉ?”
Tống Thanh lại ngẩng đầu anh anh Mạc, lại nhìn el thấp giọng nói: “Có phải con nên chuyển sang gọi là chú không?”
Trên mặt el có vệt đỏ nhỏ ít thấy: “Đừng nói bừa, vẫn chưa đến lúc đó đâu!”
Tống Thanh khoác lấy cánh tay của el nói: “Ha, cô đỏ mặt rồi!”
El nhìn Tống Thanh không nói gì.
Những người khác cũng đều đã xuống xe lần lượt đến chào hỏi họ.
Anh Mạc nói: “Lần ra ngoài này tuy đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng mà chúng ta nhiều người nhưng lều lại chỉ có mấy cái mọi người thông cảm cho nhau một chút, hơi chật nhưng bù lại rất ấm áp.”
Những người khác đều cười nói: “ Đúng vậy ở đây phải dựa vào nhau để lấy hơi ấm.”
Tháng giêng ở đây vẫn rất lạnh.
Dù sao thì đây cũng là miền bắc không phải miền nam, không ấm nhanh như vậy được.
Mọi người lần lượt vào trong lều, đừng nhìn bên ngoài bình thường, bên trong thật sự ấm ápnhư mùa xuân.
Mấy cái bếp lò cháy rất đượm, bên trên còn có nước sôi sùng sục.
Tống Thanh nhìn bốn phía, phát hiện cái lều này được dựng theo kiểu Mông Cổ chắc chắn và giữ được nhiệt độ.
Trên nền đất phủ thảm trải nền dày để chống lạnh chống ẩm.
Tiêu Xuân đi vào từ bên ngoài nói với mọi người: “Tổng giám đốc, cô chủ, ông bà, các cô các cậu, chỗ ngủ tối này đã sắp xếp xong rồi, tối giản nhất có thể, tất cả mọi người đều nằm giường xếp. Tuy nhiên không cần lo lắng về vấn đề giữ nhiệt, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Vũ Ngọc Bình giật đầu cười: “Tiểu Xuân càng càng ngày càng giỏi giang rồi.”
Tiểu Xuân lắc đầu cười nói: “Tôi đi sắp xếp bữa tối.”
Hà Nhật Dương gật đầu, Tiểu Xuân hành lễ rồi quay người rời di.
Lưu Nghĩa rút điện thoại ra chụp một bức ảnh gửi đi, Vũ Ngọc Bình lập tức sáp lại: “Lại nhắn tin với tay Hàn Tấn đó?”
Lưu Nghĩa thuận miệng đáp: “Ừ, cậu ấy tò mò lắm. Dù sao chúng ta vẫn chưa xuống mộ, đợi xuống đó rồi muốn gửi cũng không gửi được.”
Vũ Ngọc Bình bất ngờ kéo tay Lưu Nghĩa ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Lưu Nghĩa còn chưa định thần được thì đã bị Vũ Ngọc Bình lôi ra ngoài.
“Ra đây, anh có lời muốn nói với em!” Vũ Ngọc Bình buồn bực nói.
Anh đã nhịn lâu lắm rồi!
Làm tình địch với một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, anh ấm ức!
Những người khác dều cười cứ thế để mặc Vũ Ngọc Bình lôi Lưu Nghĩa ra ngoài.
Dù sao thì Ngọc Bình cũng không đánh được Tiểu Nghĩa đâu.
Lưu Nghĩa bị Vũ Ngọc Bình lôi ra ngoài liền một tay kéo ngược Vũ Ngọc Bình lại: “Rốt cuộc anh có việc gì?”
Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng: Nam Thần Cầu Ngươi Đừng Hắc Hóa!