Cần đi qua vách núi phía trên bên phải vị trí ba giờ.
Bên đó có một sườn dốc nghiêng, mặc dù không dễ đi cho lắm, nhưng nếu cẩn thận một chút vẫn đi qua được.
Những người khác cũng chấp nhận đi theo tuyến đường mới, đều tỏ ra đồng ý.
Tống Thanh lại lấy ra hình 3D của toàn bộ đường hầm, phát hiện bọn họ vẫn còn luẩn quẩn ngoài tầng trên. Cái thế giới dưới lòng đất này đúng là phong phú phức tạp!
Tống Thanh cất máy tính bảng, đi theo đội ngũ tránh thoát con mực, dùng máy móc và công cụ từ từ treo người qua sườn dốc.
Một lần nữa dẫm chân lên mặt đất, Tống Thanh không nhịn được cúi đầu nhìn.
Cái nhìn này khiến Tống Thanh hoa mắt.
Từ khoảng cách này nhìn xuống, Tống Thanh mới chính thức cảm nhận được con mực này khổng lồ tới mức nào.
Lúc này nhìn qua đó, con mực như một cối xay khổng lồ, chắn kín lối đi.
Phạm vi mà mấy chục xúc tu kia vươn ra được phải lên tới hàng ngàn mét vuông!
Trên cơ bản chẳng khác nào khái niệm một con quái vật nằm trên một quảng trường nhỏ.
Khó trách mọi người muốn tránh đi nó, đi vòng qua bên phải.
Khoảng cách gần như thế này mà tấn công sinh vật khổng lồ này, ánh chừng người bên mình rất dễ bị thương.
Mấy chục xúc tu của nó mà quăng tới thì cũng không chịu nổi rồi!
Những người ở đây cũng không phải Naruto, đánh cận chiến bằng vũ khí thô rất khó thắng được.
Trừ khi không muốn sống nữa, liều mình một phen.
Tránh thoát được con mực khổng lồ, mọi người tưởng sẽ không còn gặp phải những sinh vật kì lạ nào nữa, nhưng trên đường còn gặp được gián khổng lồ, đàn chuột biết phun nước bọt, cả đàn rắn không nên xuất hiện trong mùa này.
Nhưng điều kì lạ là, ngoại trừ bầy khỉ là có địch ý, còn những động vật này lại tỏ ra rất hiền hoà.
Dường như chúng không biết tới sức chiến đấu của đám nhân loại này, cũng như thể không thèm quan tâm tới độ nguy hiểm của họ, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của mọi người, hành động như bình thường.
Tống Thanh cảm thấy thế giới quan của mình lại bị đảo ngược một lần nữa.
Vì sao hành trình mộ địa lần này lại kì lạ như vậy?
Hoàn toàn khác với ba lần trước!
Trên đoạn đường này đã gặp đủ loại động vật, mọi người thấy chúng không định tấn công mình, cũng thu vũ khí lại, đúng là đi du lịch dưới lòng đất rồi.
EL vẫn luôn phân tích số liệu trên đường đi, không ngừng viết viết vẽ vẽ.
Cho tới khi mọi người dừng lại ăn đồ ăn và chỉnh đốn lại, rốt cuộc EL cũng mở miệng nói: “Tôi nghĩ có lẽ tôi đã biết tại sao động vật ở đây lại phản tự nhiên, phản quy luật như thế.”
Tất cả mọi người lại nhìn sang EL.
Tống Thanh nuốt hết thức ăn trong miệng mới hỏi: “Vì sao?”
EL chia sẻ một loạt số liệu cho những người khác, ai nấy đều cầm máy tính bảng của mình lên xem xét.
Tống Thanh xem hết số liệu, vẫn thấy rất mông lung: “Cô, là sao?”
Hà Nhật Dương ở bên cạnh cười nói: “Cô, ý của cô là, nơi này từng dính phóng xạ hạt nhân? Sao có thể chứ? Nơi này cách khu dò rỉ phóng xạ hàng ngàn km, không thể có phóng xạ hạt nhân được.”
“Phóng xạ hạt nhân?” Tống Thanh trợn to mắt.
Lưu Nghĩa cũng đặt ấm nước trong tay xuống: “Sao có thể chứ?”
Những người khác cũng tỏ ra không tin.
EL cười cười, nói: “Tôi không nói là dò gỉ phóng xạ hạt nhân bây giờ!”
“Hứ?” Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly trợn tròn mắt, quay sang nhìn Mạc Ca: “Mạc Ca, có phải vợ chú bị kích thích gì không?”
Mạc Ca đưa tay cho mỗi người một cái cốc đầu: “Nói linh tinh cái gì đấy! Dám nói cô của mấy đứa như thế!”
EL xua tay, không chút để ý nói: “Nếu tôi không đoán sai, hơn ba ngàn năm trước đã xảy ra một chuyện lớn ở đây. Kết hợp với câu chuyện mà Tiểu Thanh kể cho tôi, cùng với truyền thuyết mà tôi tra được, tôi đưa ra một lời phỏng đoán to gan. Nói là hơn ba ngàn năm trước xảy ra chiến tranh, không bằng nói là một trận thiên tai. Cuộc chiến đó là một vụ nổ hạt nhân. Nguyên nhân của vụ nổ thì tôi không rõ lắm. Cũng bởi vì gây chấn động quá lớn, cư dân nơi đó mới tưởng là vết tích của thần, bởi vì bọn họ cho rằng, chỉ có thần mới có thể mang tới cái chết và cảm quan rung động đến thế.”
“Vụ nổ hạt nhân đó dẫn tới sự biến dị của những sinh vật kia, cũng coi như hiểu được. Bởi vì chiến tranh hoặc nhà cửa đã bị huỷ hoại, loài người không thể không trốn trong lòng đất, vì thế mới xây dựng cầu vượt thông suốt bốn hướng dưới đất như thế. Nhưng mọi người có nghĩ tới không, đường hẹp như thế này, đối với chúng ta mà nói, đi đứng rất không thuận tiện, nhưng với những con khỉ mỉm cười này, lại rất thích hợp để chúng leo trèo?” EL giải thích nói: “Tôi gọi chúng là khỉ mỉm cười, là vì chúng đã hoàn toàn tiến vào trạng thái của người nguyên thuỷ. Nền văn minh của chúng không được truyền lưu lại, kì thực chúng chỉ như cái xác không hồn.”
Những người khác lần lượt gật đầu.
“Muốn truyền lưu một nền văn minh cần có rất nhiều điều kiện. Rất hiển nhiên, lúc bọn họ tránh nạn, không chỉ không có điều kiện để truyền lưu nền văn minh, hơn nữa còn nhận phải sự tổn thương rất lớn mới dẫn tới việc họ biến dị. Hai yếu tố này cùng tác động, nền văn minh của họ chấm dứt, chỉ còn lại bản năng sinh sôi của động vật. Không thể không nói, đây đúng là bi kịch.” EL tổng kết phát biểu.
Tiểu Xuân xem hết số liệu, nói: “Dựa vào sự phân tích của số liệu, đúng là có khả năng này. Thời còn đi học tôi cũng từng nghiên cứu một lần. Nội dung nghiên cứu là môi trường và con người, tôi từng điều tra về tình trạng sức khoẻ của những người trong khu khu dò rỉ phóng xạ, phóng xạ mạnh sẽ chết rất nhanh, phóng xạ yếu đúng là sẽ thay đổi gen trong cơ thể người. Cái này khá tương tự với nguyên lí phóng xạ vũ trụ.”
Nghe được lời giải thích của EL và Tiểu Xuân, mọi người đồng thời ngộ ra.
Tính ra đúng là có khả năng này.
Năm xưa khủng long tuyệt chủng, chẳng phải cũng nói là thiên thạch đâm vào trái đất sau đó dẫn tới việc lớp vỏ trái đất bị biến đổi sao?
Lúc đó có thể cũng có phóng xạ chăng?
Nếu không sao có thể chết sạch sẽ như thế được?
Thời đó, một thiên thạch rơi từ trên trời xuống, đúng là chẳng phải chuyện lạ gì.
Ừm, cũng có thể là như thế.
Tống Thanh gật đầu nói: “Cô nói rất có lí! Nếu không con cũng thấy thật kì lạ!”
“Nhưng điều kì lạ hơn nữa là con và Nhật Dương, hai đứa còn nghe hiểu được ngôn ngữ của họ!” EL thở dài, nói: “Cho dù hai đứa thiên phú hơn người, nhưng trước kia cũng không hiểu tiếng khỉ đúng không?”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đồng thời gật đầu: “Không hiểu tiếng khỉ.”
EL thở dài: “Cô đang nghi hai đứa có phải bản chính hay không đây!”
Những người khác cũng bật cười theo, hiểu ngay ra ý của EL.
Tống Thanh lập tức dựa vào EL làm nũng nói: “Vậy cô kiểm tra xem sao.”
EL ấn mạnh vào chóp mũi Tống Thanh: “Con khỉ nghịch thiên tới mức nào mới có thể đóng giả thành bộ dạng xấu xa này của con!”
Mọi người lập tức cười ha ha.
Dù là người nghiêm túc như Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng không khỏi bật cười theo.
Truyện convert hay : Y Võ Thấu Thị Chí Tôn