(hai niềm vui cùng đến một lúc)
Hôm trừ tịch, Thẩm thị thức dậy sớm để nấu ăn, bận tối mày tối mặt, Tử Phúc dẫn Tử Lộc, Tử Tình vệ sinh nhà cửa, sao đó bắc thang, dán câu đối và treo đèn lồng ngoài cổng và cửa.
"Ca, thấy đẹp mắt không, thế nào cũng có người khen ta cho coi." Tử Tình nhìn về phía Tử Phúc.
Tử Phúc nhịn cười, xoa nhẹ đầu Tử Tình, nói: "Trời trời, muội muội của ai mà thông minh dữ ta?"
"Đúng vậy, ta cũng đang định hỏi muội muội của ai, không những thông minh, còn xinh đẹp nữa." Tử Lộc cũng chen vào một câu.
Tử Tình đang định nhào lên cấu xé bọn họ thì lão gia tử dẫn họ hàng đến, đành phải đứng nghiêm, Tử Lộc ở sát cạnh mắt tròn mắt dẹt nhìn Tử Tình. Mấy người đứng ở ngoài cổng lớn nhìn nhìn, nói: "Treo ngọn đèn quả nhiên rất đậm hương tết, sao trước kia không ai nghĩ ra nhỉ?"
Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường gật đầu.
Lão gia tử vẫn dẫn nam đinh đi tế tổ, Chu thị vừa vào cửa đã đi thẳng đến phòng bếp, giúp Thẩm thị nấu nướng, Thu Ngọc sang năm phải lập gia đình nên Điền thị cũng để nàng học làm việc nhà, cho nên cũng vô phòng bếp học hỏi, hai vị chị dâu tận tâm dạy nàng.
Cúng bài xong, lão gia tử cùng hai người con trai và mấy người Điền thị ở phòng khách uống trà, thảo luận ít chuyện nhà. Năm ngoái vì chuyện nhận làm con thừa tự mà hai người con trai căng thẳng, không ngờ năm nay vẫn ngồi cùng chỗ ăn cơm tất niên, tâm tình lão gia tử tuyệt vời.
Phòng bếp, Thẩm thị vừa đem một con cá chép chiên xong đưa cho Chu thị, Chu thị vừa ngửi thấy mùi, một trận ghê tởm, nhanh bỏ dĩa cá xuống, chạy ra ngoài nôn một trận, Thu Ngọc cùng Tử Bình thấy vậy đều kinh hoảng kêu to, Thẩm thị thì vui vẻ nở nụ cười, tảng đá ở trong lòng cuối cùng rơi xuống. Tử Bình thấy vậy mất hứng. Hỏi: "Thím, tại sao nương ta không thoải mái mà ngươi còn cười được?"
Thẩm thị đang định giải thích, nhóm người Tăng Thụy Khánh vào được, vội hỏi sao lại thế này? Nghe Chu thị nôn khan, Tăng Thụy Khánh và Điền thị đều kích động hỏi: "Thật sự? Nương Tử Bình à, ngươi có thật sao?"
"Ta cũng không biết, chỉ ngửi mùi cá đã muốn nôn. Đáng tiếc là hôm nay mừng năm mới nên không mời đại phu được." Chu thị suy yếu đáp.
"Vậy là tốt. Thật sự là bồ tát phù hộ." Nói xong, Điền thị còn chắp hai tay, miệng nhẩm nhẩm: "Cảm tạ bồ tát, cảm tạ đại từ đại bi quan thế âm bồ tát." Lại nhờ Tử Phúc lấy ba que hương đốt, dập đầu lạy ba cái, cắm hương vào lư hương.
Bên này, Tăng Thụy Khánh nhanh đỡ Chu thị nằm lên giường của Tử Tình, vừa bưng trà vừa đổ nước, tha thiết ân cần thăm hỏi. Mừng đến nổi hắn không biết làm cái gì cho tốt, nước mắt Chu thị thì giọt ngắn giọt dài. Chỉ có mỗi Tử Bình còn đứng đơ trong phòng bếp. Thu Ngọc đùa nàng: "Tử bình, nương ngươi rốt cục cũng sinh đệ đệ cho ngươi, ngươi mất hứng sao?"
"Có cái để cao hứng, ngươi thấy thím có nhiều đứa nhỏ như vậy, hồi nhỏ bpnj Tử Phúc đều ăn không đủ no. Còn mặc rách tung toé, Tử Tình phải nhặt quần áo cũ của ta mà mặc. Về sau có tiểu đệ đệ, ta muốn mặc quần áo mới cũng không được." Tử bình vừa nói, vừa lấy tay nắm nắm cái bát.
"Hài tử ngốc, ngươi có tiểu đệ đệ, tương lai ngươi còn có chỗ để dựa vào, cho nên ngươi nhất định phải thương hắn, trân trọng hắn, biết không?" Thẩm thị vỗ vỗ đầu Tử Bình.
"Dựa vào cái gì? Đại cô ta chẳng phải cha ruột của cha à, cha ta còn chướng mắt nàng, ghét bỏ nàng. Lỡ tương lai đệ đệ ta cũng đối xử với ta như vậy thì sao?" Tử Bình vẫn siết chặt cái bát.
Vấn đề này rất phức tạp, nói hai ba câu cùng không rõ ràng, Thẩm thị thật sự là không biết giải thích thế nào cùng đứa nhỏ.
Lúc này, Tử Tình tiến lên: "Bình tỷ, sao ngươi không ngẫm lại lúc đại nương ở trong thành chữa chân, các cậu của người đều vào thành đưa gạo đưa rau sao? Còn nhà ta nữa, vừa mới bắt đầu ở riêng, không riêng gạo, mà công việc đồng áng cũng đều do các cậu của ta giúp đỡ, về phần ông bà, nếu không có cha ta và cha ngươi cung cấp ngân lượng, thì nhà đại cô có thể ăn ở đó như vậy sao? Sao mà không dựa vào chứ?" Câu nói kế tiếp, Tử Tình là nhìn Thu Ngọc rồi mới nói.
Tử bình nghe xong, nhưng vẫn không nghĩ thông suốt, cũng may lúc này cơm tất niên dọn xong, cả nhà ngồi theo thứ tự, lão gia tử giơ ly rượu lên, nói: "Hôm nay thật đúng là có chuyện vui lớn, tuy rằng lão già ta không có tửu lượng gì, nhưng ta cũng nhất định uống hai chén. Thụy Khánh, ngươi không được uống nhiều, uống nhiều thì lại bắt nàng dâu ngươi chăm sóc ngươi." Tăng Thụy Khánh vui tươi hớn hở đáp ứng.
Toàn gia vô cùng náo nhiệt ăn cơm, Thẩm thị gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, uống một ngụm canh, vẫn không áp chế được, ngược lại nôn ra một trận, lúc này Tăng lão gia tử càng cao hứng: "Không nghĩ Tăng gia năm nay có việc vui liên tục, tốt, tốt, rất tốt." Lão gia tử liên tục nói ba chữ tốt, có thể thấy được là rất vui mừng.
Ai biết Điền thị lại cứ muốn không thoải mái, nói một câu: "Tốt cái gì mà tốt? Không muốn sinh thì luôn sinh, muốn sinh lại sinh không được."
Thu Ngọc than thở: "Ai không muốn sinh? Nhị tẩu đâu phải nghèo khổ như trước, bây giờ có nhiều bạc, nhà lớn cũng có, núi cũng mua, còn sợ nuôi không nổi sao? Với lại đại tẩu cũng mang thai rồi mà, ngươi còn cái gì không vừa lòng?"
Điền thị trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi một cái, nói: "Ngươi không biết gì thì im miệng, ta nói là nhà đại tỷ ngươi kìa, trong nhà nhiều đứa nhỏ, nuôi cũng không nổi, không muốn sinh lại có thai, nhị tẩu ngươi cũng không ít con, có bốn con trai, sinh nhiều như vậy làm náo loạn cả nhà, có cái gì tốt? Khi nào cưới nàng dâu, ngươi có biết phải mất bao nhiêu bạc không, Tử Phúc còn đi thi, chẳng lẽ tay không mà đi à? Nhị tỷ ngươi xuất giá gần một năm, ăn nhiều dược như vậy mà vẫn không có thai, không phải là muốn mà không có à?"
Tử Tình thấy Điền thị nói đến nói đi vẫn là lo lắng cho hai nữ nhi, cố ý cười hì hì nói với Điền thị: "Bà, nhà của ta tuyệt không làm loạn, bạc dùng để đại ca đi thi thì nương đã chuẩn bị được rồi, không riêng gì đại ca của ta, nhị ca ta năm sau cũng đi thị trấn đọc sách, tương lai bọn đệ đệ cũng đều ra ngoài đọc sách, trong nhà chỉ còn lại ta cùng nương, rất quạnh quẽ, nương ta muốn sinh muội muội để vui nhà vui cửa."
"Đúng vậy, nhà lão nhị bây giờ đã rất tốt, không cần lão bà ngươi quan tâm đâu, tôn tử của ta người nào cũng có tiền đồ (tương lai rộng mở)." Lão gia tử phụ họa một tiếng.
Điền thị trừng mắt nhìn Tử Tình: "Người lớn đang nói, con nít như ngươi chen mồm vào làm gì? Một chút gia giáo cũng không có. Ngươi nhìn ngươi đi, nhìn ca ca của ngươi đi, ngươi giống ai mà vô lễ thế hả?"
Lúc này Chu thị chậm rãi nói: "Nương so đo với một đứa trẻ làm gì? Tử Tình mới bao lớn? Nương không phải là lo lắng nhị muội không có con sao? Vậy thì bảo đại muội phu cho nhị muội phu một đứa nhỏ, năm ngoái không phải đại muội phu nói muốn đem Tứ mao cho chúng ta sao? Vây giờ vừa vặn cho nhà nhị muội, bằng không, chờ sinh thêm một đứa Ngũ Mao xuống rồi cho cũng được."
Tử Tình nghe xong, mừng thầm, xem ra lượng bạc không phải cho không, Chu thị cư nhiên phá lệ giải vây cho mình, xem ra bữa ăn hôm nay lại không bình tĩnh, Tử Tình hạ quyết tâm không mở miệng làm vật hi sinh nữa, chờ xem náo nhiệt đi.