Editor: TulaBachuNgoài ra, Tiểu Bạch không phải là nhân khẩu của thành phố Hồng Giang, cũng có thể là Dư Hồng Đào bắt cóc từ nơi khác đến đây định bán.
Dương Bồi: “Không sao, có bất cứ thông tin mới nào tôi sẽ thông báo cho anh.
”Sầm Bách lại hỏi: “Đúng rồi, có thể giúp tôi kiểm tra một chút nhà của Dư Hồng Đào ở phố Ninh Áp thuộc Sông Phần không? Lúc trước Chí Hổ có nhờ anh kiểm tra qua thông tin của hắn ta, lần này tôi muốn có thông tin của cả nhà hắn.
”Biết được địa chỉ cụ thể đường phố, khu vực nên rất dễ tìm, Dương Bồi vào kho dữ liệu, rất nhanh lấy ra một túi tài liệu có viết tên Dư Xung Sơn, lúc đưa cho anh còn dặn dò: “Trong cục chỉ có một bản này, xem xong nhớ nhanh chóng cầm trả lại cho tôi.
”Sầm Bách trả lời, “Được.
”Nói xong liền cầm túi tài liệu đi, đến văn phòng liền lấy ra lật mấy trang xem.
Hai năm trước, để thuận tiện cho việc quản lý, thành phố Hồng Giang ban hành quy định mới yêu cầu chủ hộ gia đình phải nộp ảnh nhận dạng cho cục công an, nếu không sẽ đến tận cửa xác nhận, cũng may là có điều luật mới này, mới không để cho Dư Hồng Đào giả danh người cha đã chết từ năm để lẩn trốn.
Năm trước, Dư Hồng Đào vừa mới cập nhật thông tin, bị chụp lại một bức ảnh, như vậy mới khiến Sầm Bách có cơ hội cung cấp tư liệu cho cục giao thông để chặn bắt hắn ta.
Thông tin viết rất ngắn gọn, chỉ là thông tin về các thành viên trong gia đình hắn ta, cha là Dư Xung Sơn, mẹ là Phương Lệ.
Sầm Bách xem xét tỉ mỉ, vẫn cảm thấy có chút kì lạ, nghĩ lại thông tin của gia đình mình, đối chiếu lại, cuối cùng phát hiện ra chỗ không đúng.
Gia đình họ bởi vì anh và Tô Tuyết Trinh đều là công nhân viên, phần cột công việc đều có viết đơn vị làm việc, mà phần này của nhà Dư Hồng Đào, Phương Lệ từ đầu đến cuối đều không có công việc.
Vậy thì sau khi Dư Xung Sơn chết, mẹ con bọn họ sống dựa vào cái gì chứ.
Sầm Bách đột nhiên có một phỏng đoán kinh hãi, khiến người ta rùng mình, đột ngột đứng lên, vội vàng chạy đến trại giam nơi Phương Lệ đang bị giam giữ, vội vội vàng vàng nhưng đáng tiếc anh vẫn đến chậm một bước, Từ Chí Hổ nhìn Phương Lệ nằm trên cáng đưa đến bệnh viên, giọng nói hoảng hốt: “Anh Sầm, bà ta bà ta…”“Cắn lưỡi tự sát rồi.
”Đối với buôn bán người, không đơn giản như bắt được tội phạm và kết án, cũng cần phải nỗ lực để giải cứu các nạn nhân bị bắt cóc, nhưng bước này thường là khó nhất, bởi vì không có kẻ buôn người nào ngu ngốc đến mức cho cảnh sát biết đã bắt cóc và bán bao nhiêu người và họ bán họ ở đâu? Điều này chắc chắn sẽ tăng hình phạt, nhưng cảnh sát sẽ không bỏ cuộc, và sẽ cố gắng khiến những kẻ buôn người lên tiếng bằng nhiều cách khác nhau, và nó là một trò chơi dai dẳng liên quan đến cả hai bên.
Sầm Bách tức giận muốn hét lên nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, anh nhanh chóng chạy theo xe đến bệnh viện, anh không thể để Phương Lệ chết như vậy được.
Thật là một thứ tình mẫu tử đáng chê cười!Có thể chết vì con mình, nhưng lại lấy đi đứa con của biết bao bà mẹ khác.
.