Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thôi, giờ có nói thế nào cũng chẳng thể thay đổi tư tưởng đã ăn sâu bén rễ trong đầu nàng, đành đợi khi nào cuộc
phân tranh này kết thúc, Thái tử điện hạ cũng chẳng còn sống được bao lâu, lúc ấy đón UU về nhà, có gia đình ở
bên, chỉ cần UU vui là được.
Thẩm Vân An rơi vào trạng thái giằng xé, mâu thuẫn đến tột độ, vừa tự trách mình không sớm phát hiện rằngmuội muội quá mức lạnh lùng, lý trí, hoàn toàn không có sự mơ mộng và lãng mạn của một nữ lang bình thường,vừa thầm thấy may mắn muội muội lý trí như vậy thì sẽ không bị tổn thương bởi bất kỳ gã đàn ông nào.
“UU, a huynh sẽ từ chối Tín vương điện hạ.” Thẩm Vân An khẽ thở dài.
“A huynh đừng buồn.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Thẩm Vân An, “Trên đời này, mỗi người có
mỗi ước nguyện và nhu cầu khác nhau, có thể hoàn thành ước nguyện và đạt được nhu cầu của mình đã là tốt lắm
rồi.”
Còn những thứ mình không mong muốn, hà tất cưỡng cầu?
“Là a huynh nông cạn.” Thẩm Vân An chợt nghĩ thông suốt, muội muội như vậy cũng tốt, chỉ cần hắn và phụ thân
vững vàng nơi đó, không ai có thể làm nàng tổn thương. “A huynh không nông cạn, chỉ là a huynh quả thương U
U, muốn U U có được mọi thứ tốt đẹp nhất trần đời mà thôi.” Thẩy hàng này của Thẩm Vân An giãn ra, không còn
vẻ u sầu, Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp. Tâm sự xong xuôi, Thẩm Vân An không còn quá
ưu sầu ly biệt, bắt đầu tranh thủ thời gian thu xếp nhân lực ở Kinh thành cho muội muội, đồng thời dẫn nàng đi du
ngoạn khắp các vùng ngoại ô.
Thấm thoắt đã đến Tết Trùng Dương, Thẩm Hi Hòa làm bánh ngũ sắc từ sáng sớm, chuẩn bị mấy vò rượu hoa cúc
tựủ, lại báo Tử Ngọc đưa một phần bánh và rượu cho Tạ Uẩn Hoài.
Hôm nay Thẩm Vân An mặc một bộ áo cổ bẻ màu xanh đen, cổ áo và tay áo thêu cây thù du, còn Thẩm Hi Hòa mặc
váy thắt ngang ngực màu xanh nhạt, áo choàng màu vàng cam cũng thêu hình thù du.
Thẩm Hi Hòa lấy hai nhành thù du, một nhành để Thẩm Vân An đeo trên tay, còn mình thì cho vào túi thơm đeo
bên hông.
Thẩm Vân An cẩn thận chọn một đóa hoa cúc trồng ngoài sân đang nở rộ, tự mình cài lên tóc Thẩm Hi Hòa.
Đeo thù du, cài hoa cúc trên tóc là phong tục truyền thống dịp Tết Trùng Dương. “A huynh thấy mấy ngày nay sắc
mặt UU rất khỏe khoắn, hay là chúng ta đi leo núi?” Thẩm Vân An chưa leo núi cùng Thẩm Hi Hòa bao giờ.
Sức khỏe Thẩm Hi Hòa không được tốt, ở Tây Bắc hẳn lại bận rộn công việc, mà dù hắn muốn cõng Thẩm Hi Hòa
lên núi thì nàng cũng không thích.
“Để thử xem sao.” Thẩm Hi Hòa cũng khá phấn khích.
Nàng có cảm giác sau một tháng uống Thoát Cốt Đan, dường như bản thân khỏe khoắn hơn, hàng ngày nàng hay
đi dạo vòng quanh viện tử sau bữa ăn, càng ngày càng đi được xa hơn trước.
Hôm nay là Tết Trùng Dương, có tục đăng cao, xung quanh đều là người đăng cao cầu phúc, ai nấy đều đeo thù
du, cài hoa cúc trên tóc. Vì thể lực Thẩm Hi Hòa không được tốt nên Thẩm Vân An chọn một ngọn núi thấp, dẫu
vậy người qua kẻ lại cũng tấp nập không dứt, khi đi đến chân núi, hai bên đường có một số người bày hàng bán túi
thơm làm từ thù du, rượu hoa cúc, vài món đồ thú vị.
() Một tục của Tết Trùng Dương, lên cao uống rượu cầu phúc.
Gió thu lồng lộng, cảnh sắc tươi đẹp còn hơn cả ngày xuân, khắp núi đồi ngát hương hoa cúc.
Rốt cuộc Thẩm Hi Hòa đã đánh giá quá cao thể lực của mình, mới đi được vài chục bước đã thở hổn hển, sắc mặt
trắng bệch, bờ môi tái nhợt.
“Chúng ta ngồi đây nghỉ một lát đi.” Phía trước có một ngôi đình, Thẩm Vân An thấy trong đó có người nhưng vẫn
còn chỗ trống.
Thẩm Hi Hòa không dám cậy mạnh, để Bích Ngọc đầu mình vào trong định ngồi, trong định toàn là nữ lang, Thẩm
Vân An không tiện vào theo, đành đứng bên ngoài, vừa lúc thấy trên núi có người thả diều, Thẩm Vân An từng đi
qua nhiều nơi nên biết miền Nam có tập tục thả diều dịp Tết Trùng Dương.
Hắn nghĩ không nên để Thẩm Hi Hòa tiếp tục leo núi, chi bằng tìm một con diều, hai người cùng chơi. “UU, muội
ngồi đây nghỉ ngơi nhé, a huynh đi mua diều.”
Hai người đi đăng cao không mang theo nhiều thị vệ và người hầu để tránh phiền nhiều người dân. Thẩm Vân An
không có ai để sai bảo, đành tự mình đi mua. Thẩm Hi Hòa chưa kịp đáp lời, Thẩm Vân An đã rảo bước đi xa.
Ngôi đình này xây dọc theo vách núi, nhìn quanh chỉ thấy núi non trùng điệp, sắc vàng đỏ giao hòa, mặt trời đã
khuất bóng, gió thu mát rượi.
Thẩm Hi Hòa ngồi chừng nửa nén hương mới có thể hô hấp đều đặn, tim thôi đập nhanh, nhưng từ trên cao đột
nhiên có hai con rắn độc lao đến, các nữ lang kinh hoàng hô hoán, Mặc Ngọc nhác thấy một bóng người lướt qua,
vội tung mình đuổi theo.
Bích Ngọc vội vàng che chắn trước mặt Thẩm Hi Hòa, một con rắn rơi ngay gần chỗ Thẩm Hi Hòa, củ chạm làm
con rắn giật mình, lao đến tấn công Thẩm Hi Hòa, Bích Ngọc thấy vậy xông lên, bắt ngay chóc con rắn đang lao đi
như tên bắn.
Đúng lúc này, trong đám nữ lang hớt hải chạy trốn, có một người rất gần chỗ Thẩm Hi Hòa, ngay khi nàng ta chạy
ngang qua người Thẩm Hi Hòa, một viên đá nhỏ thình lình bắn trúng đầu gối nàng ta, làm nàng ta ngã nhào sang
một bên, và phải Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa lảo đảo, ngã ngửa ra sau, Bích Ngọc may mắn tung người bắt lấy Thẩm Hi Hòa, tay kia bám vào lan
can gỗ bên ngoài định.
Trán Thẩm Hi Hòa và vào vách đá, trước mắt chợt tối sầm.
Mặc Ngọc đuổi theo đám người kia được một đoạn ngắn thì phát hiện bọn chúng có ý điệu hổ ly sơn, vội vàng
quay lại ngay lập tức, đúng lúc thấy một con rắn độc khác bò tới, chuẩn bị táp vào tay Bích Ngọc, bèn vung kiểm
chém con rắn làm đôi.
Mặc Ngọc kéo Bích Ngọc và Thẩm Hi Hòa lên.
“Nô tỳ bảo vệ không chu toàn, mong quận chúa tha tội.” Mặc Ngọc và Bích Ngọc cùng quỳ gối. Thẩm Hi Hòa phất
tay áo: “Địch trong tối, ta ngoài sáng, chuyện này chẳng thể trách các em được.”
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Ngọc là muốn bắt được kẻ chủ mưu để trút giận thay Thẩm Hi Hòa, nhờ vậy mà kẻ địch
ẩn nấp trên núi cũng bị xua đi, bằng không cả bọn bị vây ở đây, đối phương mà phóng ám khí thì chỉ có nước ngồi
chờ chết.
“UU!” Thẩm Vân An hối hả chạy tới, hắn nghe nói có bạo loạn nên mới quay về giữa chừng, thầy trán Thẩm Hi
Hòa có vết trầy sưng đỏ thì không khỏi đau lòng, mắt đỏ quạch lên, “Là lỗi của a huynh, a huynh không nên rời
khỏi muội.”
Chỉ cần nghĩ mình suýt nữa mất đi muội muội, Thẩm Vân An đã không thở nổi, nắm đấm siết răng rắc.
“A huynh đừng tự trách mình, hôm nay người đồng như kiến, chúng ta làm sao phát hiện mình đã sớm bị kẻ khác
để mắt chứ.” Thẩm Hi Hòa để Bích Ngọc xử lý vết thương trên trán cho mình, đồng thời an ủi Thẩm Vân An.
Bọn người kia đã theo dõi bọn họ ngay từ đầu, trừ khi nàng ở lì trong nhà không ra khỏi cửa, còn không thì sớm
muộn gì đối phương cũng tìm được cơ hội ra tay với nàng.
“Chúng ta về thôi.” Thẩm Vân An nghiêm mặt.
“Vâng.” Thẩm Hi Hòa nghe lời.
Nàng không sợ kẻ chủ mưu có kế hoạch dự phòng, nếu vậy vừa hay truy tìm hung thủ, có điều trên núi đông
người, nàng không thể vì dụ địch mà gây hại tính mạng người khác, làm liên lụy đến người vô tội.
Thẩm Vân An không màng gì khác, cứ thể cõng Thẩm Hi Hòa trên lưng rồi rảo bước xuống núi, Mặc Ngọc và Bích
Ngọc bảo vệ phía sau Thẩm Hi Hòa bất đắc dĩ, đành chiều ý bọn họ. Vừa xuống tới chân núi, bọn họ chợt nghe
tiếng Tiết Cẩn Kiều gọi: “Hi Hòa tỷ tỷ, đợi ta!”
Thẩm Hi Hòa ngước mắt lên, thấy hai hộ vệ cường tráng của Tiết Cẩn Kiều đang áp giải một người.
“Khụ khụ khụ..” Gã ta ho ra máu, “Ta…”
“Tuy Chiêu Ninh quận chúa không phải hoàng tộc nhưng cũng là quận chúa được bệ hạ khâm phong, vậy mà lại
tra tấn dân thường trước mắt bao người, không sợ khiến Tây Bắc vương mất mặt, khiến bệ hạ tổn hại thanh danh
hay sao?” Một giọng nữ hùng hồn chợt vang lên.
Đó là một nữ lang mặc áo cổ bẻ, đương thời, các nữ lang thường mặc y phục nam giới khi đi chơi bên ngoài cho
tiện, áo cổ bẻ là thông dụng nhất.
Nàng ta không giả nam, chỉ mặc y phục nam giới, trang điểm nhẹ, lông mày thanh mảnh được vẽ đậm, trông rất
khí thế. Thẩm Hi Hòa biết nàng ta, là phương Bách Nghiên, con gái của Thái Bộc tự khanh Khương Bát Thập, nghe
nói nàng ta cưỡi ngựa, bắn cung không thua gì nam nhi.
“Khương nữ lang vừa gặp ai vậy?” Thẩm Hi Hòa đột ngột hỏi.
Khương Bách Nghiên sửng sốt, không hiểu vì sao bỗng dưng Thẩm Hi Hòa lại hỏi thể. Nàng ta bất giác nhíu mày:
“Cô hỏi làm gì?”
“Nói cách khác, trước khi chương nữ lang đứng ra bênh vực lẽ phải, người cuối cùng cô gặp được, hoặc nghe được,
là ai?” Thẩm Hi Hòa bước tới trước, hỏi lại.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Khương Bách Nghiên thắc mắc.
“Hôm nay ta và gia huynh đi leo núi, đi được nửa đường thì có kẻ thả rắn toan lấy mạng ta, còn gây ảnh hưởng đến
không ít du khách.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh nói, “Gã này chính là kẻ thả rắn.”
“Vu khống… Đúng là vu khống.” Dù đang đau đớn nằm co quắp trên mặt đất, gã ta vẫn gân cổ phản bác. “Cô có
chứng cứ gì không?” Khương Bách Nghiên nhìn gã ta một chốc rồi hỏi Thẩm Hi Hòa. “Để phòng rắn cắn, trước khi
bắt rắn gã ta có bôi hùng hoàng lên tay.” Thẩm Hi Hòa ra hiệu Mạc Viễn kéo gã ta tới đây, trước đó nàng đã nhác
thấy vết bột hùng hoàng màu vàng trên tay gã nên mới bảo Mạc Viễn ra tay dù chưa điều tra gì.
Không phải nàng không tin Tiết Cẩn Kiều mà là người leo núi quá đông, khó tránh khỏi nhầm lẫn.
Những người bình thường đi leo núi ai lại bồi hùng hoàng trên tay bao giờ?
Xem ảnh