Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
CÁI CHẾT KỲ QUẶC
Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không ngờ Biện Tiên Di cứ thế mà chết trước mặt mình.
Biện Tiên Di – một nữ lang kiên cường dẻo dai, không bao giờ chịu cúi đầu, cho dù Biện gia phạm tội, phải vào
Dịch Đình, nàng ta vẫn cố gắng tìm đường thoát cho mình. Một người coi trọng sinh mạng của bản thân đến vậy
sao có thể nói chết là chết?
Thẩm Hi Hòa nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng Biện Tiên Di quả thật đã hướng tiêu ngọc vẫn.
Cung nữ theo hầu Biện Tiên Di phát hiện nàng ta đã chết thì rú lên, thể là các cung nữ từ khắp nơi ùa tới, chẳng
mấy chốc, hộ vệ trong cấm cung, nội thị, y công cũng chạy đến, sau đó là Vinh quý phi chịu trách nhiệm quản lý
hậu cung và Bình Lăng công chúa.
“Có chuyện gì?” Vinh quý phi hỏi.
Tình trạng của Biện Tiên Di quá thê thảm, nhìn gương mặt bê bết máu của nàng ta, ai nấy đều hoảng hốt, tưởng là
Thẩm Hi Hòa ra tay đầu độc, thành ra mọi người nơm nớp lo sợ mà không dám nói.
“Phương y công, vì sao Biện đại gia lại chết thảm thế này?” Vinh quý phi gặng hỏi vị y công vừa chạy tới. “Bẩm
nương nương, Biện đại gia đã uống phải thuốc độc, loại thuốc này được tinh luyện từ một loại nấm độc, chỉ trong
tích tắc sẽ khiến người ta thất khiếu chảy máu, nội tạng bị tổn thương, Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay.”Ý công
bẩm báo.
“Sao Biện đại gia lại trúng độc được? Trong cung sao lại có loại thuốc độc như thế này?” Vinh quý phi nhìn quanh,
ánh mắt sắc lẻm, ai nấy cảm như hển không dám lên tiếng. Cuối cùng, bà ta chú mục vào Thẩm Hi Hòa, sắc mặt có
phần hòa hoãn hơn, “Sao Chiêu Ninh quận chúa lại ở đây?”
“Quý phi nương nương, hôm nay con vào cũng tìm Biện đại gia hỏi vài câu, Biện đại gia đã uống thuốc độc tự sát
ngay trước mặt con.” Dứt lời, nàng nhìn vào cốc trà Biện Tiên Di đã uống, “Nếu con đoán không nhầm thì trong cốc
trà có độc.”
Được Vinh quý phi ra hiệu, Phương y công lập tức kiểm nghiệm cốc trà, quả nhiên trong đó có độc.
Thẩm Hi Hòa cứ ngỡ chỉ có cốc trà của Biện Tiên Di có độc còn của mình thì không, có vậy mới dễ vụ và cho mình,
thế mà trong cốc của nàng cũng có độc, kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy ấm trà có độc. Ấm trà là do Biện Tiên
Di tự mình đi pha, rất nhiều cung nhân trong phòng trà đều nhìn thấy, dọc đường từ phòng trà về đây thì luôn có
người đi cùng nàng ta, giúp nàng ta bưng điểm tâm mới làm hôm nay tới đây. Sau đó, Biện Tiên Di vẫn luôn đợi ở
đây cho đến khi có người đưa Thẩm Hi Hòa tới.
Thời gian Thẩm Hi Hòa đến chưa được nửa chung trà, không thể nào sai Biện Tiên Di đi đâu đó rồi tranh thủ hạ
độc vào nước trà được.
“Hình như Biện đại gia đã biết trước hôm nay quận chúa sẽ đến nên bảo nô tỳ ở ngoài đợi sẵn.” Cung nữ dẫn
đường cho Thẩm Hi Hòa thấp giọng nói. “Hôm nay Biện đại gia còn nói mấy câu lạ lắm.” Một cung nữ khác nói,
“Nàng ấy nói sau này sợ là không thể cùng chúng nô tỳ uống trà được nữa.”
“Hôm nay nô tỳ đến trà phòng đúng lúc thấy Biện đại gia pha trà, tay nghề pha trà của Biện đại gia rất cao siêu, xưa
nay lại rộng rãi, nô tỳ bèn mặt dày xin một cốc mà nàng ấy không cho, còn bảo Trà này không uống được đầu.” Lại
một cung nữ nữa lên tiếng.
Rất nhiều người phụ họa theo nàng ta.
Thể là chuyện đã sáng tỏ, Biện Tiên Di đã uống thuốc độc tự sát, nhưng vì sao nàng ta lại làm vậy? Liệu có phải bị
dồn vào đường cùng không? Vụ việc liên quan đến Thẩm Hi Hòa, Vinh quý phi không dám đoán bừa, đành báo
cho Hữu Ninh đế.
Hữu Ninh để cho gọi tất cả đến Minh Chính điện để tra hỏi nguyên do.
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Hi Hòa không tiện giấu giếm nữa, đành kể lại sơ lược: “Sức khỏe Chiêu Ninh
không tốt nên thường xuyên mời danh y điều trị, trong lúc chữa bệnh không thể kích động quá mức. Ngày Mười
một, đại phu đang chữa bệnh cho Chiêu Ninh, bỗng dưng có kẻ giả mạo làm hộ vệ của a huynh chạy vào trong
phủ, thét lớn rằng a huynh bị người ta phục kích…”
Sau đó, Thẩm Hi Hòa suýt mất mạng, kẻ này bị thống lĩnh hộ vệ của quận chúa phủ bắt được, bọn họ điều tra được
kẻ này đã uống một bầu Kiểm Nam Xuân, lại dựa trên đặc điểm cơ thể mà đoán ra thân phận của gã, cuối cùng lại
nhờ Thôi Thiếu khanh hỗ trợ điều tra thì tra được đến chỗ Biện Tiên Di.
Nghe xong, Hữu Ninh để triệu Thôi Tần Bách đến. Trước đó hai ngày, Thối Tấn Bách đã dâng sớ tấu rằng có kẻ
thuê tử tù hành hung người khác, cho nên Hữu Ninh để cũng biết ít nhiều. Thôi Tấn Bách đến, nói rằng kẻ giúp
Biện Tiên Di lừa Phó Tân đến nhà lao và chắp nối với Trương Trác đã nhận tội. Đúng là Biện Tiên Di có một bầu
Kiếm Nam Xuân thật, Trương Trác đã uống cạn bầu rượu này tại nhà kẻ si mê Biện Tiên Di rồi nghỉ lại đó một đêm.
Kẻ này thấy bầu rượu Kiếm Nam Xuân khá đẹp, lại là do Biện Tiên Di đưa cho bèn rửa sạch rồi cất đi, bây giờ
thành vật chứng. Hết thảy đã rõ ràng rành mạch, thoạt đầu Biện Tiên Di mưu hại Thẩm Hi Hòa, sau đó biết bị điều
tra ra nên sợ tội tự sát.
“Bệ hạ, việc này vẫn có điểm kỳ quặc.” Thẩm Hi Hòa không muốn dễ dàng kết án như vậy, “Chiêu Ninh và Biện
đại gia không có khúc mắc gì, động cơ nào khiến Biện đại gia muốn hại Chiêu Ninh?
Cung nữ nói rằng Biện đại gia đã đợi Chiêu Ninh từ sớm, nhưng phải đến sáng nay Chiêu Ninh mới điều tra được
chuyện này là do nàng ta gây ra, lúc Biện đại gia bắt đầu đợi thì Chiêu Ninh còn chưa tiến cung, làm thế nào nàng
ta nhanh chóng biết được chắc chắn hôm nay Chiêu Ninh sẽ vào cung tìm mình?
Nàng ta ở trong cung, làm sao mà biết người mình nhờ vả ở bên ngoài cũng đã bị phát hiện nhanh đến thế?
Nàng ta làm việc kín đáo và thận trọng, cớ sao lại bỏ sót một cái thóp lộ liễu thế kia?”
Dứt lời, Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua kẻ tự nhận là người si mê Biện Tiên Di, nàng không nhắc đến người theo
dõi ngoài quận chúa phủ nhưng đến kẻ đó còn bị diệt khẩu lẽ nào chỉ vì gã này si mê mình mà Biện Tiên Di tha
cho gã, chấp nhận có nguy cơ bị lộ?
Nàng ta mà quyết đoán diệt khẩu nốt gã này, dù Thẩm Hi Hòa có hoài nghi nhưng không có nhân chứng và vật
chứng thì làm sao phản ngay rằng nàng ta có tội được?
Nghe vậy, Hữu Ninh để cũng thấy đáng ngờ, vả lại Thẩm Hi Hòa là nạn nhân, ông ta bèn ra lệnh cho Thối Tấn
Bách: “Việc này giao cho Thôi Thiếu khanh điều tra nhé.”
“Thần tuân chỉ.” Thôi Tấn Bách khom người.
“Chiêu Ninh bị liên lụy rồi.” Hữu Ninh để trấn an Thẩm Hi Hòa, “Sau này mà gặp phải chuyện tương tự thì cứ vào
cung tìm trẫm, trẫm sẽ lấy lại công bằng cho con.”
“Chiêu Ninh đa tạ bệ hạ.”
Hữu Ninh để tự mình đỡ Thẩm Hi Hòa dậy: “Con vừa dạo qua Quỷ môn quan, không cần đa lễ, về phủ phải tĩnh
dưỡng cho tốt, thiếu thuốc gì thì cứ vào cung lấy.”
Thẩm Hi Hòa lại tạ ơn.
Hữu Ninh để chợt nói: “Chiêu Ninh mới tới Kinh mà đã nhiều lần bị người ta gây hấn, mưu hại, đây là sơ suất của
trẫm, để trẫm phái hai nữ quan đến hầu hạ con, sau này kẻ nào dám bất kính với con thì để hai người họ thay mặt
trẫm phạt bọn chúng.”
Thẩm Hi Hòa chớp mắt, bình thản mỉm cười đồng ý: “Được bệ hạ yêu mến, Chiêu Ninh vui mừng quá đỗi, sau này
có thể trông cậy vào hai vị nữ quan rồi.”
Thẩm Hi Hòa xuất cung, dẫn theo hai nữ quan chừng năm mươi tuổi, đều là hàng lão làng trong cung, hai người họ không phải cung nữ bình thường mà chỉ lo liệu những việc của chính cung Hoàng hậu.
Lai lịch của hai nữ quan làm nhiều người thấy khó hiểu, có người nói Hữu Ninh đế định để Thẩm Hi Hòa xung hỉ cho Tiêu Hoa Ung đang hôn mê bất tỉnh, thậm chí có kẻ còn bảo Hữu Ninh đế định đón Thẩm Hi Hòa vào cung với tư cách là Trung cung Hoàng hậu.
Thẩm Hi Hòa không để bụng đến tin đồn, nàng biết hai người này được Hữu Ninh đế phái đến để giám sát mình.
Việc nàng tra được manh mối về Kiếm Nam Xuân và nhờ Thôi Tấn Bách hỗ trợ điều tra chuyện trong lao đã khiến bệ hạ ngờ vực và cảnh giác.