Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
THÁI TỬ NHÂN TỪ
Tiêu Hoa Ung có ôn hòa không?
Hắn cũng thấy mình là người ôn hòa.
Hắn chỉ âm thầm báo cho chư vị đại thần biết tin quốc khố đã trống rỗng trước khi Đổng Tất Quyền xảy ra chuyện
mà thôi.
Nghe được tin này, đương nhiên là ai cũng hoảng hốt, ngay sau đó vụ việc Đổng Tất Quyền bị phơi bày, thể là
bọn họ hè nhau đòi thanh tra Hộ bộ. Hữu Ninh để nào dám để bọn họ lập tức thanh tra, đối chiếu sổ sách quốc khố
trong khi chưa chuẩn bị gì?
Ông ta không dám, cho dù cuối cùng ông ta thỏa hiệp, chịu tiến hành thanh tra thì trước đó cũng phải nghĩ cách
xóa sạch dấu vết của bản thân, nhưng cả triều đang căm phẫn, thậm chí những quan viên là người của bệ hạ
nhưng không biết chuyện cũng muốn tìm hiểu xem quốc khổ còn lại bao nhiêu.
Hữu Ninh để biết làm sao bây giờ?
Đương nhiên là bắt chước Tiêu Hoa Ung giả vờ ngất rồi.
“Điện hạ, mấy người Thôi cũng vẫn đang quỳ ngoài đại điện, xin bệ hạ cho phép thanh tra Hộ bộ.” Thiên Viên báo
cáo tin tức mà người phe mình nghe ngóng được. “Không việc gì phải vội, cứ để bọn họ giằng co với bệ hạ, Đổng
Tất Quyền vẫn chưa khai à?” Tiêu Hoa Ung bóc một quả lựu nếm thử, “Ngọt thanh ngon miệng, mai hải vài quả
ngon mắt đưa cho UU.”
Thiên Viên ngẩng đầu nhìn cây lựu trĩu quả đỏ rực cách đó không xa, vui vẻ nói: “Vâng ạ.” Sau đó, hắn lại nói tiếp:
“Đổng Tất Quyền bắt đầu lung lay, hai ngày nữa mà vẫn không gặp được bệ hạ thì sẽ khai ngay ấy mà.” “Ồ, bệ hạ
sẽ bệnh mấy ngày liền cho xem, nhưng đám Thôi Chinh không quỳ được lâu đầu, phải mau chóng bắt Đổng Tất
Quyền khai ra mới được.” Tiêu Hoa Ung ra lệnh. Đổng Tất Quyền bị giam trong thiên lao, không cho ai vào thăm,
Tiêu Hoa Ung cũng không vào được, người trong đó có quá nửa là thân tín của Hữu Ninh để, bọn họ chỉ có vài
người tai mắt, không dám hành động bất cẩn.
Đổng Tất Quyền đợi bệ hạ triệu kiến mình, lại được người của Tiêu Hoa Ung tường thuật chi tiết tình hình bên
ngoài.
“Đổng công, ông sớm cung khai thì mới có thể bảo vệ được Đổng gia.”
“Quý chủ nhân chưa từng xuất hiện, cũng chưa nói gì với ta, ta dựa vào đâu mà tin tưởng hắn?” Đổng Tất Quyền
ngồi im, sắc mặt vô cảm.
“Trước mắt, Đổng công còn cách nào khác để đánh liều một lần hay không?” Ngục tốt hỏi, “Đổng công nên biết bệ
hạ đã bị dồn vào đường cùng, không thể che chở cho ông được đầu, quốc khố thâm hụt, Hộ bộ tham ô, toàn bộ đều
là trách nhiệm của Đổng công đấy.”
Ngục tốt vừa dứt lời, Đổng Tất Quyền liên giật mình, không ngờ người này lại biết được mình làm việc cho bệ hạ.
“Đổng công, ông mà chịu khai thì chỉ mình ông phải chết, biết đâu chủ nhân của ta có thể bảo toàn người của Đổng
phủ.” Ngục tốt dụ dỗ, “Nếu không khai, vậy Đổng công thử ngẫm lại kết cục của Khang vương phủ đi.”
“Ngươi.” Trong lòng Đổng Tất Quyền dậy sóng, người này còn biết Khang vương cũng là người của bệ hạ!
Ngục tốt không để ý về biển sắc của ông ta, nói tiếp: “Lang quân của Khang vương phủ có thể sống lay lắt vì là
người trong hoàng thất, nhưng Đổng gia lại chẳng phải hoàng thân quốc thích gì.” Đổng Tất Quyền nghĩ đến Tam
Lang của Khang vương phủ, lòng dạ rối bời.
“Quý chủ nhân làm thế nào để bảo toàn Đồng phủ? Làm thế nào đảm bảo vệ con của ta được cơm no áo ấm trong
suốt quãng đời còn lại?” Đổng Tất Quyền hỏi.
“Vậy phải xem Đổng công có tin hay không.” Ngục tốt chỉ là người đưa tin, “Nếu ông tin thì còn hi vọng, còn
không tin thì cả nhà cùng bị chém đầu.” Nói rồi, hắn không nấn ná lâu kẻo bị nghi ngờ, nhanh chóng bỏ đi.
Hữu Ninh để đã cáo ốm được hai ngày, Thôi Chinh và Tiết Hoành dẫn đầu bả quan rời cung trước giờ giới nghiêm
ban đêm, sáng hôm sau lại vào cung quỳ gối cầu kiến Hữu Ninh đế.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng Tiểu Hoa Ung cũng lấy được thứ mình cần, hắn mở ra xem rồi đứng dậy: “Đi gặp bệ
hạ thôi.”
Thấy Thái tử điện hạ tiều tụy đi nhiều, sắc mặt trắng bệch, cả người gầy rộc, Lưu Tam Chỉ không dám ngăn cản, sợ
không gánh nổi trách nhiệm nếu Thái tử điện hạ cũng quỳ ngoài cửa.
Lưu Tam Chỉ đi vào trong điện bẩm báo, thế là Tiêu Hoa Ung trở thành vị hoàng tử đầu tiên được vào thăm.
“Thất Lang ngồi đi.” Hai mắt Hữu Ninh để thâm quầng, mép còn nổi nhọt. “Phụ hoàng… khụ khụ khụ…” Tiêu Hoa
Ung họ săng sặc, sau đó mới miễn cưỡng làm lễ rồi ngồi xuống, “Phụ hoàng, Hộ bộ… Rốt cuộc Hộ bộ đã xảy ra
chuyện gì?”
Hữu Ninh để mới nghe đến hai chữ “Hộ bộ” đã thấy đau đầu, đưa tay xoa Thái dương: “Hồ bộ bị thâm hụt, tiền
thuế năm năm qua không biết đã biến đi đâu, văn võ bá quan mà biết được chuyện này thì chẳng ai được yên nổi.”
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung kinh hoàng ho khan, họ đến đỏ cả mắt: “Đổng Tất Quyền… ông ta, ông ta thật to gan!”
“Là do phụ hoàng không biết nhìn người.” Hữu Ninh đế cúi đầu thở dài, tỏ ra tự trách.
“Phụ hoàng… nhi thần nghĩ… khụ khụ khụ… hẳn là các đại thần đã nghe được phong thanh…” Tiêu Hoa Ung khó
nhọc nói, “Cứ kéo dài thế này… sợ rằng chỉ khiến bọn họ càng thêm bất an…”
“Phụ hoàng có cách rồi, Thất Lang đừng lo lắng.” Nói rồi, Hữu Ninh để phân phó Lưu Tam Chỉ, “Tuyên Thôi
Chinh, Tiết Hoành, Đào Chuyên Hiến và Lục bộ Thượng thư.”
Hữu Ninh để dành hai ngày nay để kiểm kê Hộ bộ, đã có đổi sách, chỉ triệu kiến tám người.
Mấy ngày nay, tám người này đã bị lăn lộn một phen, Hữu Ninh để lại bình thản thông báo tình hình chi tiết của
Hội bộ cho bọn họ. Nghe xong, các vị đại thần xây xẩm mặt mày, tình hình tham nhũng ở Hộ bộ còn nghiêm trọng
hơn bọn họ nghĩ. Hữu Ninh để đã vẽ ra vài khoản mục không tồn tại ở các nơi khác nhằm cân bằng sổ sách.
“Vì trẫm không biết nhìn người nên mới ra nông nỗi, nhưng việc này không thể để lộ mảy may, bằng không đảm
man di bốn phương ắt sẽ thừa cơ gây chiến.” Hữu Ninh để đá vấn đề sang mấy vị đại thần, “Các khanh hãy thương
lượng đối sách đi.”
Cả đám ngớ người, cứ tưởng đang sống trong thời buổi dân giàu nước mạnh, không ngờ chỉ còn cái xác không.
Thôi Chinh hỏi: “Bệ hạ, đã có manh mối gì về số bạc bị tham ô chưa ạ?”
“Trẫm sẽ sai người tra khảo Đổng Tất Quyền.” Hữu Ninh để đáp, “Trước mắt phải nghĩ cách giấu giếm chuyện này
đã.”
Đúng vậy, chuyện này không thể bị phơi bày, bằng không cả đất nước sẽ rối loạn. “Bệ hạ, muốn giấu chuyện này
thì phải nhẹ tay với tổng gia.” Tiết Hoành nói.
Nghe vậy, sắc mặt Hữu Ninh để tái mét, các đại thần không biết nguyên cớ sâu xa trong đó, chỉ cho rằng bệ hạ đang
bực mình, vì đại cục, bệ hạ buộc phải tìm cách giải quyết hậu quả cho phường tham quan gan tày trời kia mà không
thể trừng trị cho hả giận, trong lòng sao thoải mái được.
Bọn họ không dám tùy tiện mở miệng, sợ rằng hôm nay mình mà nói giúp cho Đổng Tất Quyền để bệ hạ có thể
xuống nước, ngộ nhỡ sau này Đổng Tất Quyền bị vạch trần thêm tội danh khác, mình lại thành ra công dã tràng.
Tiêu Hoa Ung nhìn bọn họ, để Thiên Viên đỡ mình quỳ xuống: “Bệ hạ, tội của Đổng Thượng thư không đến mức
liên lụy vợ con, để ông ta một mình gánh chịu tội lỗi của mình là được… khụ khụ khụ..”
Tiêu Hoa Ung họ muốn rách phổi, Hữu Ninh để vội nhanh chân bước tới, tự mình đỡ hắn dậy.
Bờ vai hắn gầy guộc hơn hẳn trước kia.
Mấy người Thôi Chinh nhìn Tiêu Hoa Ung, vừa cảm thán, vừa tiếc nuối, Thái tử điện hạ có năng lực gánh vác, nhưng sức khỏe thì…
Cuối cùng, Đổng Tất Quyền bị phản qua mùa Thu sẽ xử trảm, các thượng thư của năm bộ còn lại cùng với Trung thư tỉnh và Thượng thư tỉnh bắt tay vào thanh tra Hộ bộ, đưa ra một con số thâm hụt, khi ấy bá quan mới yên tâm. Tuy khoản tham nhũng của Đồng Tất Quyền quá lớn nhưng nhờ có Thái tử xin tha nên vợ con của ông ta được miễn tuy cứu, Hữu Ninh đế chỉ tịch biên gia sản của Đồng gia, con cháu của Đổng Tất Quyền ba đời không được thi cử.
Bá quan biết chuyện đều khen Thái tử điện hạ nhân từ.