Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
XÁC ĐỊNH HUNG THỦ
“Lương chiêu dụng có thể nói chuyện với ta một lát được không?” Thẩm Hi Hòa mở miệng.
Lương chiều dung hơi ngạc nhiên, xưa nay Chiêu Ninh quận chúa chẳng bao giờ để mắt đến bọn họ, dẫu tình cờ
gặp nhau trong cung thì cũng chỉ cúi chào từ xa cho phái phép rồi đi ngay, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng
Tây?
Nghĩ vậy, Lương chiêu dung ngước mắt nhìn trời, sau đó mới giơ tay ra hiệu với đám cung nữ và nội thị.
Bà ta khép vạt khăn choàng, đi theo Thẩm Hi Hòa đến bên một rặng cây: “Quận chúa có chuyện gì muốn nói?”
Thẩm Hi Hòa xòe tay ra, trên cổ tay nàng là quả cầu huân hương kia: “Lương chiêu dung có nhận ra thứ này
không?” Quả cầu đong đưa trên tay Thẩm Hi Hòa, Lương chiêu dung nhìn vết xước chỗ đài sen, ánh mắt chột dạ:
“Ta không biết.”
“Chính miệng Lương nữ lang nói với ta rằng đây là quà nàng ấy tặng cho Lương chiêu dụng.” Thẩm Hi Hòa hỏi,
“Lương chiêu dung có muốn cùng ta đi gặp bệ hạ phân xử không?”
Gương mặt Lương chiêu dung thoáng biến sắc: “Là đồ của ta thì đã sao?” “Thứ này hại ta suýt mất mạng” Ánh mắt
Thẩm Hi Hòa lạnh bằng.
Lương chiêu dung giật lấy quả cầu, vứt mạnh xuống đất: “Quận chúa cử đùa, một vật tầm thường thế này sao có
thể hại quận chúa mất mạng được? Quận chúa nói là mưu hại, có chứng cử gì không? Từ đâu quận chúa có được
thứ này?”
Thẩm Hi Hòa bình tĩnh quan sát phản ứng của Lương chiều dung, đột ngột lên tiếng: “Chiêu Ninh là người cuối
cùng gặp Biện đại gia.”
Lương chiêu dụng như muốn ngừng thở, có điều bà ta đã sống trong thâm cung hơn hai mươi năm, từ lâu đã rèn
luyện được kỹ năng không để lộ cảm xúc thật của bản thân: “Quận chúa, ta là chiêu dụng hàm chính nhị phẩm của
bệ hạ, há có thể để người ngậm máu phun người?”
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nhìn bà ta, lại liếc quả cầu huân hương vỡ tan tành dưới đất, khóe môi khẽ nhếch, sau đó
lẳng lặng bỏ đi.
Thẩm Hi Hòa đi rồi, cung nữ hầu cận của Lương chiêu dung mới tiến lên. Nàng ta nhìn quả cầu dưới đất bèn nhặt
lên xem, thấy vết xước trên đó thì tái mặt: “Nương nương, quận chúa…”
“Nàng ta biết thì sao nào? Chẳng lẽ nàng ta dám ra tay với ta?” Lương chiêu dung điềm nhiên cười gần.
“Liệu quận chúa có gây khó dễ gì cho vương gia không ạ?” Cung nữ băn khoăn.
Lương chiêu dung phì cười: “Nàng ta giống mẫu thân mình, cực kỳ thanh cao, không thì nàng ta tự đến hỏi ta làm
gì?”
“Sao nương nương lại thừa nhận chứ?” Cung nữ cảm thấy có rất nhiều cách để đuổi khéo quận chúa.
Quận chúa chiến tích đầy mình, vụ nào nghe cũng rợn cả người, ngẫm lại mật thám của Khang vương phủ mà xem,
bị chặt tay chân thành nhân trệ rồi đưa về Khang vương phủ, khiến người ta không rét mà run.
“Ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ.” Lương chiêu dung lắc đầu, “Các ngươi nên cẩn thận.” Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa,
lúc nãy Bích Ngọc không đi cùng nàng thăm dò Lương chiêu dụng nên cất tiếng hỏi: “Quận chúa, là Lương chiêu
dung ạ?”
“Ừ.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói cụt ngân. Cho dù quả cầu này là do Lương Đan Phác tặng Lương chiêu dung,
Thẩm Hi Hòa cũng không ra tay với bà ta ngay lập tức, vì một khi nàng đã ra tay thì sẽ không chừa cho đối phương
một con đường sống. Tiêu Trường Du may mắn thoát được là nhờ trí thông minh và lòng can đảm của hắn.
Nàng không cho phép bản thân lạm sát người vô tội, nên mới tự mình tìm Lương chiều dung dò hỏi. Dù bà ta
không thẳng thừng thừa nhận nhưng thái độ của bà ta nói lên một điều, việc này là do bà ta gây ra, đã vậy, Thẩm
Hi Hòa sẽ không ngại ngần gì nữa.
Lương chiêu dụng cứ nghĩ bà ta ở trong cung thì nàng sẽ bó tay sao?
Quá đỗi ngây thơ!
Thẩm Hi Hòa đã muốn lấy mạng ai thì kẻ đó tuyệt đối không còn đường sống, trừ khi nàng đổi ý!
“Điện hạ, không ngờ lại là Lương chiêu dung!” Thiên Viên cũng ngạc nhiên.
Tiêu Hoa Ung nghe tin, đăm chiêu một lúc rồi chợt gật đầu: “Cùng hợp lý thôi?”
“Chẳng lẽ chỉ vì quận chúa đã trừng trị Lương gia nữ lang thôi sao?” Thiên Viện nghi hình như Lương chiêu dung
không thương yêu Lương nữ lang đến mức ấy. “Tất nhiên là không chỉ có thể.” Tiêu Hoa Ung có biết chút chuyện
xa xưa, “Trước khi xuất giá, Lương chiều dung và Đào thị – mẫu thân của U U, từng là bạn thân, cả hai cùng cảm mến Tây Bắc vương.”
Ánh mắt Thiên Viên sáng quắc, hắn rất thích hóng chuyện, đặc biệt là chuyện về khúc mắc tình cảm kiểu này, còn
đang trông mong điện hạ có thể kể chi tiết hơn thì bỗng thấy điện hạ nhìn mình bằng ánh mắt lành lạnh, như cười
như không, hắn lập tức rụt cổ.
Toi rồi, quên mất nhân vật chính trong câu chuyện tình cảm này là phụ mẫu của quận chúa.
Điện hạ tôn trọng quận chúa là thế, đương nhiên sẽ không kể chi tiết cho hắn nghe, Thiên Viên vội đánh trống lảng:
“Lương chiêu dụng ở trong cùng khó bề ra tay, quận chúa lại là người ân oán rõ ràng, điện hạ không giúp nàng ấy
sao?”
“Bà ta là kẻ muốn lấy mạng nàng, ta lấy tư cách gì mà hỗ trợ?” Tiêu Hoa Ung hỏi lại.
Thật tình hắn rất muốn ra mặt thay nàng, muốn vì hồng nhan mà nổi giận, cho dù có phải ra tay với thiếp thất của
phụ hoàng cũng không ngại, nhưng hắn nào dám?
Nếu hắn dám ra tay, ngày mai nàng sẽ dạy hẳn một bài học ngay!
“Ai…” Tiêu Hoa Ung khẽ thở dài, “Ngươi không hiểu cảm giác chua xót khi yêu phải một người quá thông minh
đầu.”?
Thiên Viên: “…”
Điện hạ, nếu ngài đừng cười tươi rói thế kia thì ta sẽ tin ngài ưu phiền thật! Tiêu Hoa Ung thôi cười, thật lòng thở
phào nhẹ nhõm: “May mà…”
Chuyện gì may thì Tiêu Hoa Ung không nói, nhưng thông qua những nhiệm vụ mà Tiêu Hoa Ung giao cho hắn
trong mấy ngày nay, Thiên Viên cũng có thể đoán được ít nhiều. Không biết có phải chuyện Vịnh Nhị nương tử đã
khiển điện hạ có bóng ma tâm lý hay không, điện hạ cứ lo việc quận chúa bị hãm hại có liên quan đến mình, thậm
chí còn điều tra thân tín của mình một lượt, có vài người biết được còn tưởng trong số bọn họ có mật thám, còn
thăm dò lẫn nhau một phen.
Bây giờ đã biết là do Lương chiêu dụng gây ra, điện hạ xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thủ phạm là thuộc hạ tâm phúc của điện hạ thì sau này điện hạ còn mặt mũi nào gặp quận chúa nữa? Địa vị
của quận chúa trong lòng điện hạ ngày một quan trọng, nàng mà có chuyện thì điện hạ cũng rối theo.
Thẩm Hi Hòa vừa về đến phủ thì nhận được một giỏ lựu do Đông cung đưa tới. Lựu của Đông cung to tròn, căng
mọng, nếu để Hồng Ngọc ép nước làm bánh hẳn sẽ rất ngon.
Lần này, người đưa quà không phải là Tào Thiên Viên mà là một nội thị của Đông cung: “Điện hạ nói quả lựu đỏ
rực đẹp mắt, quận chúa có thể ngắm giải sầu.”
Xem ra hắn đã biết chuyện xảy ra lúc nàng tiến cung bèn tặng nàng ít lựu cho nàng vui, đồng thời ngỏ ý nếu nàng
cần giúp việc gì thì cứ nói với hắn.
“Thay ta cảm ơn điện hạ.” Thẩm Hi Hòa nhận lấy gió lựu.
Nội thị không đi ngay mà ấp úng: “Điện hạ nói nếu quận chúa rảnh thì mong quận chúa có thể làm cho ít nhân
hoành thánh.”
Phần nhân lần trước nàng làm cho đã hết, còn hoành thánh do Đông cung làm thì Thái tử điện hạ lại chế hương vị
không giống.
“Ngươi về bẩm với điện hạ là lần sau vào cung ta sẽ tự mình đưa cho điện hạ.”
Thẩm Hi Hòa không vạch trần tâm cơ của Tiêu Hoa Ung, đối với những việc không ảnh hưởng đến đại cục, có qua có lại cũng tốt, nàng sẵn lòng…ừm, chiều hắn một hai lần. Nội thị đi rồi, Thẩm Hi Hòa gọi Tùy A Hỉ tới: “Ta thấy người khá hiểu biết về dược, lại giỏi điều chế độc dược, ngươi hãy giúp ta điều chế một loại thuốc độc chỉ có thể xâm nhập vào cơ thể thông qua vết thương hở, thời gian phát tác phải chậm.”
“Muốn giết người bằng độc mãn tính thì phải hạ độc liên tục trong thời gian dài.” Tùy A Hỉ nói.
“Không, ta muốn kẻ trúng độc phải chết sau dăm ba ngày kể từ ngày trúng độc.” Thẩm Hi Hòa yêu cầu.