Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 187

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Thật ra Tiêu Hoa Ung nghĩ không sai, bởi vì Thẩm Hi Hòa cân nhắc sau này nàng và hắn sẽ cùng chung chăn gối,

cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường, bằng không nàng sẽ không chủ động xin tứ hôn. Biện pháp lý tưởng

nhất của nàng là làm cho mọi chuyện rối tung lên, khiến Hữu Ninh Để buộc phải cân nhắc trước sau, cuối cùng

bất đắc dĩ để nàng gả cho Tiêu Hoa Ung, có vậy thì mức độ đề phòng của ông ta với bọn họ mới có thể hạ xuống

mức thấp nhất.

Những suy xét đến tình cảm Tiêu Hoa Ung dành cho mình, Thẩm Hi Hòa quyết định nhượng bộ, bày tỏ thành ý kết

duyên.

Nếu Tiếu Hoa Ung không có tình ý gì với Thẩm Hi Hòa, chắc chắn hắn cũng sẽ có cùng ý tưởng với nàng, hai người

họ sẽ hợp tác thật ăn ý, nhưng một khi có tình cảm thì mọi chuyện sẽ khác đi.

“Tổn vương trúng độc liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?” Thẩm Hi Hòa không muốn dây dưa với đề tài nhi

nữ tình trường nữa.

“Trong vòng một hai tháng mà không giải độc cũng không chết được, có điều sẽ có nhiều loại thực phẩm không

được ăn, bằng không sẽ kích thích độc tố. Khi độc tố bộc phát, lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, sống không

bằng chết.” Tiêu Hoa Ung trả lời cụ thể.

Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Thân mẫu ông ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tiêu Hoa Ung đáp: “ít thì dăm ba ngày,

nhiều chừng mười ngày.”

“Nói vậy thì cho dù có thể rời Kinh cũng chưa chắc Tốn vương đã đành lòng ra đi.” Huống chi hiện tại ông ta

không thể rời Kinh được, không riêng gì Tiêu Hoa Ung không muốn để ông ta trốn thoát, Hữu Ninh Đế đương

nhiên cũng không muốn dễ dàng thả ông ta.

“Nếu nàng muốn nhúng tay vào việc này thì phải coi chừng, Tổn vương không hồi kinh một mình đâu. Ông ta dẫn

theo bốn tên hộ vệ, gã nào cũng là cao thủ nhất đẳng.” Tiêu Hoa Ung căn dặn.

Hắn không có cách nào ngăn chặn Thẩm Hi Hòa, bảo Thẩm Hi Hòa hãy giao cho hắn. Những lời nàng vừa nói làm

hắn hiểu được Thẩm Hi Hòa không thích ỷ lại vào người khác. Nếu không đủ sức, nàng sẽ nhờ người giúp đỡ, bởi

nàng không phải hạng người tự cao tự đại. Nhưng nếu việc đó nằm trong khả năng của nàng, nàng sẽ bắt tay hành

động chứ không vui mừng vì được nhẹ gánh khi có người khác giúp đỡ.

Nàng ghét phải gửi gắm kỳ vọng vào người khác, phương diện này rất giống hằn.

“Ta biết rồi” Người này có thể thoát khỏi thiên la địa võng do Tiêu Hoa Ung giăng ra, đương nhiên không thể xem

thường, “Nếu ông ta vẫn chưa giải độc thành công thì cần dùng thuốc gì?”

Tiêu Hoa Ung không giấu giếm gì, Thẩm Hi Hòa cẩn thận ghi lại từng cái một, sau đó nói chuyện với Tiêu Hoa

Ung thêm một lát rồi về.

Ra khỏi Đông cung, nhớ lại lần trước xảy ra mâu thuẫn do bắt gặp Tiêu Trường Canh và hai vị công chúa Trường

Lăng, Dương Lăng, Thẩm Hi Hòa không đi lối cũ. Đang đi, nàng chợt nghe tiếng nhạc lễ tang.

“Là tiếng nhạc từ cung Tử công chúa đấy ạ. Bệ hạ xây một ngôi mộ gió cho Tử công chúa, các vị nương nương và công chúa đều đến phúng viếng” Trân Châu nói nhỏ.

Nàng ta vừa mới nghe nói chuyện này, bèn bỏ công đi nghe ngóng một phen.

Trường Lăng công chúa chết thảm không tìm được xác, Hữu Ninh Để có cho người phanh thây mãng xà nhưng

trong bụng nó toàn là thịt thối rữa, không thể tìm được Trường Lăng công chúa, sau đó tông miếu lại bị cháy, rồi

thì tin đồn Tổn vương sống lại lan truyền khắp nơi. Hữu Ninh Để bận rộn lu bù, không thể phát tang cho Trường

Lăng công chúa được.

Huống hồ trước đó đã có hai tang lễ liên tiếp của Lục điện hạ Tiêu Trường Du và Lương chiêu dụng, không tiện tổ

chức tang lễ long trọng thêm lần nữa, người trong cung chỉ lập bài vị cho Trường Lăng và đưa tiễn nàng ta một

đoạn đường, tránh cho nàng ta biến thành cô hồn dã quỷ.

Thẩm Hi Hòa không muốn gặp phải bọn họ, tuy rằng không ai tìm được chứng cứ cho thấy cái chết của Trường

Lăng công chúa có liên quan đến nàng, nhưng chuyện này rốt cuộc quá kỳ quặc, Trường Lăng công chúa vừa giở

trò hại nàng, không bao lâu sau đã trúng tà trầm mình xuống nước, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ. Bọn họ mà thấy

nàng đi ngang qua biết đâu lại đồn đại linh tinh, dù sao thì Hữu Ninh Để cũng chưa hạ chỉ, nàng cứ làm như không

biết vậy.

Thẩm Hi Hòa cố tình chọn một lối đi nhỏ kín đáo, không ngờ lại nghe có tiếng cãi vã: “Tam tỷ, Trường Lăng đã chết

rồi, tỷ thật sự không muốn chừa cho muội một con đường sống hay sao?”

Người vừa lên tiếng là Ngũ công chúa Dương Lăng, nàng ta đang tranh cãi với Tam công chúa An Lăng?

“Ngũ muội, muội xúi giục Trường Lăng khó dễ Chiêu Ninh nên mới gây ra cớ sự, làm Trường Lăng chết không

toàn thây, không tìm được xác, muội nên chuộc tội đi chứ?” “Muội không làm vậy, tỷ nghe nhầm rồi” Dương Lăng

công chúa chổi phăng. “Ồ? Nếu tỷ nghe nhầm, vậy sao muội lại cản không cho tỷ đi tìm phụ hoàng?” An Lăng

công chúa cười gằn.

“Tam tỷ Tỷ đừng tưởng muội không biết tỷ coi trọng một gã thư sinh nghèo, muốn được phụ hoàng tứ hôn nên

mới muốn tố cáo muội để lập công chứ gì? Ngày trước tỷ cũng thường so bì với Tử tỷ đó thôi?” Dương Lăng công

chúa rít lên chói tai, “Tỷ mà dám tố cáo quàng xiên, ta sẽ giết chết gã họ Mạnh kia trước!”

Thì ra hôm nay Dương Lăng công chúa đốt vàng mã cho Trường Lăng công chúa nhưng cứ bị gió dập tắt, lòng chột

dạ đâm ra sợ hãi, vả lại nghe nói trước lúc chết Trường Lăng nói có quỷ, thể là càng hãi hùng khiếp vía, lỡ miệng

nói ra chuyện mình đã xúi Trường Lăng gây sự với Thẩm Hi Hòa, vừa lúc bị Tam công chúa An Lăng nghe được.

Vốn dĩ Hữu Ninh Để định gả An Lăng công chúa cho Bộ Sơ Lâm, An Lăng công chúa cũng có chút tình ý, nhưng

sau khi chứng kiến cảnh Bộ Sơ Lâm bổ nhào lên người Thôi Tấn Bách mà hôn hít, mộng tưởng của An Lăng công

chúa liền vỡ tan tành.

Nhưng nàng ta đã mười bảy rồi, dù có là con gái của hoàng để đi nữa thì cũng vẫn lo chuyện hôn nhân. Công chúa

có thân phận cao quý, một khi gả vào nhà chồng, cả phu quân và cha mẹ chồng đều phải thỉnh an, phò mã không

được nạp thiếp, muốn vào phòng công chúa cũng phải được công chúa cho phép, các lang quân con nhà danh gia

vọng tộc vốn tính kiêu ngạo, không ai muốn cưới công chúa.

Mặt khác, một khi cưới công chúa thì có lập bao nhiêu công trạng cũng sẽ bị người ta xì xào răng phò mã chỉ biết

dựa hơi thê tử, các lang quân khí thải sao chịu được, thế nên công chúa rất khó tìm được lương duyên, Hoàng

thượng cũng sẽ thận trọng trong việc tử hôn, tránh cho công thần nguội lạnh cõi lòng.

Hơn nữa, lúc Tiên để còn tại vị, các công chúa phong lưu phóng đãng vô cùng, dù đã gả cho phò mã mà vẫn nuôi

trai lơ, phò mã chỉ biết nén giận, thành ra thanh danh của các công chúa rất kém, gần như không có lấy một người

con cháu nhà quan nguyện ý cầu hôn.

Những kẻ muốn cưới lại không có tư cách cầu hôn, vì mấy vị công chúa mà Vinh quý phi tổ chức yến tiệc không ít

lần, song mãi vẫn chẳng có tin tức gì, chỉ có con gái duy nhất của Vinh quý phi là Bình Lăng công chúa có một

người thanh mai trúc mã nhờ phúc của Tiêu Trường Khanh.

Mấy ngày trước, An Lăng công chúa cùng Bình Lăng công chúa xuất cung, đến vương trạch thăm huynh trưởng,

tình cờ gặp gỡ một vị thư sinh con nhà hàn vi, ngoại hình tuấn tú phi phàm, tài hoa hơn người, phong lưu phóng

khoáng. Nàng ta vừa gặp đã đem lòng cảm mến, ngặt nỗi thân phận đối phương quá thấp, trừ khi hắn có tên trên

bảng vàng, bằng không hai người họ tuyệt đối không có duyên phận.

Tuy An Lăng công chúa tin tưởng vào ánh mắt của mình, cho rằng đối phương nhất định sẽ thi đỗ, nhưng vẫn lo

ngộ nhỡ có sự cố gì nên muốn lên kế hoạch dự phòng, cố gắng lấy lòng Hữu Ninh Để để khi cần còn có can đảm

xin tứ hôn.

Vừa hay nàng ta bắt thóp được Dương Lăng công chúa, nghĩ bụng phụ hoàng vốn thương Trường Lăng, nếu biết Tứ muội vì bị Ngũ muội xúi giục nên mới rơi vào thảm cảnh ắt sẽ không dễ dàng tha thứ, mà nàng ta giúp Tứ muội làm rõ oan tình hẳn sữ được phụ hoàng thiên vị ít nhiều, nếu có thể khiến phụ hoàng dồn hết tình thương yêu vốn thuộc về Tứ muội chuyển sang cho mình…

Thẩm Hi hòa không dừng bước, đợi hai vị công chúa rời khỏi đó, Trân Châu mới nói: “Quận chúa và Ngũ công chúa xưa nay không qua lại, không có thù oán gì, sao nàng ta lại muốn khích Tử công chúa xung đột với quận chúa nhỉ?”

Ắt phải có lợi ích gì đó thì nàng ta mới làm vậy, mục đích của Ngũ công chúa là gì? Chẳng lẽ là ghen ghét Tứ công chúa được sủng ái, lại biết Thẩm Hi Hòa cũng không phải người hiền lành gì cho cam, bèn tìm cách đâm bị thóc thọc bị gạo để Tổ công chúa và Thẩm Hi Hòa xảy ra mâu thuẫn, còn nàng ta tọa sơn quan hổ đấu?

Nói vậy thì gượng ép quá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio