Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Chắc chắn Tạ Uẩn Hoài đã gặp nạn.
Hai người họ đã hẹn hôm nay Tạ Uẩn Hoài sẽ đến tái khám cho Thẩm Hi Hòa, cho dù hắn có việc đột xuất phải
rời Kinh thì cũng sẽ phải người đến thông báo với nàng một tiếng, chứ bỗng dưng biển mất tăm không nói một lời
thế này không phải tác phong của Tạ Uẩn Hoài.
Thẩm Hi Hòa tự mình đến chỗ ở của Tạ Uẩn Hoài, đó là một gian nhà tranh vách đất có rào tre bên ngoài, lối đi
quanh co từ cổng dẫn vào nhà được lát đá bóng loáng, hai bên trồng ít hoa cỏ. Trong sân cỏ dược liệu đang phơi,
bên trong xen lẫn một ít lá khô không biết có từ bao giờ. Thẩm Hi Hòa mở cửa ra, trong nhà gọn gàng ngăn nắp,
bàn ghế phủ một lớp bụi mỏng, trong bếp có không ít nguyên liệu nấu ăn, rau quả đã hư thối cả, còn gạo nếp bị
ngâm lâu quá đã lên mốc.
Xem ra đúng thật là Tạ Uẩn Hoài đã mất tích ba ngày nay, số nguyên liệu nấu ăn trong bếp hẳn được chuẩn bị để
nấu nướng ngày hôm đó mà chưa kịp làm đã phải đi gấp. Trong nhà không có dấu vết đánh nhau, hòm thuốc của
hắn cũng không thấy đầu, có lẽ hắn vội vàng đến nhà người khác khám bệnh.
“Tề đại phu có võ công không tồi, lại tinh thông y thuật, người bình thường không thể nào ám toán hắn được.”
Thẩm Hi Hòa cụp mắt, “Hắn sẽ không tùy tiện khám bệnh cho người không rõ lai lịch, suy ra người đến tìm hắn
ngay lúc hắn chuẩn bị nấu ăn là người quen, có vậy hắn mới đi cùng người đó…”
“Quận chúa, thuộc hạ đã hỏi thăm viên tướng lĩnh thủ thành, ba ngày trước hắn thấy Tề đại phu vào thành lúc giờ
Thần ba khắc, nhưng đi cùng ai thì hắn không rõ.” Mạc Viễn bẩm báo.
Anh tài đất kinh thành nhiều như mây, nhưng bản thân Tạ Uẩn Hoài vốn xuất chúng hơn người, lại là đại phu, vì
sống ngoài thành nên ngày nào cũng phải ra vào thành nhiều lần suốt mấy tháng nay, dần dài tướng sĩ thủ thành
không ai không biết hắn.
“Người nọ có đặc trưng gì không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Viên tướng thủ thành chỉ nhìn thoáng qua, nói người nọ ăn mặc giống người hầu nhà huấn quý.” Mạc Viễn đã hỏi
thăm cẩn thận nhưng chẳng hỏi được tin tức gì hữu ích.
Trong Kinh có nhiều danh gia vọng tộc, từ hoàng thất, huân quý đến thể gia, thanh lưu, mỗi nhà một sở thích riêng,
một năm bốn mùa, người hầu trong phủ được phát y phục giống nhau, hoàng thất thì đặc trung hơn, chủ yếu là nội
thị và thị vệ đeo đao.
Hầu hết tầng lớp huấn quý được ban tước nhờ chinh chiến có công, đa phần là con nhà võ, người hầu trong nhà
thường mặc áo tay bó, nhà thể gia thì người hầu hay mặc áo tay hẹp và cách ăn mặc cũng cầu kỳ hơn, còn người
hầu nhà thanh lưu thì ăn mặc khá mộc mạc.
Tướng sĩ thủ thành hàng ngày gặp đủ hạng người, dần dà trau dồi nên kỹ năng phán đoán lại lịch người khác.
“Phải người tìm hiểu xem, trong vòng năm ngày nay có nhà công hầu nào đang sốt ruột tìm đại phu không.” Thẩm
Hi Hòa nheo mắt. Khi nàng về đến quận chúa phủ, Mạc Viễn đã hỏi thăm được chuyện nàng muốn biết.
Kinh thành chỉ có bốn nhà công tước, năm nhà hầu tước và bảy nhà bá tước. Hỏi thăm thì biết trong số mười sáu
nhà này, có vài nhà mời đại phu nhưng không ai gấp gáp, cũng không thấy gửi thiệp đến Thái Ý viện.
Nhà huân quý mà có người bệnh nặng, lang trung bình thường bó tay đương nhiên sẽ mời y sự trong Thái Y viện,
nếu đến cả Thái Y viện cũng phải chào thua thì khi ấy chỉ còn nước có bệnh vái tứ phương, tìm đến các lang trung
dân gian.
“Ta biết là ai rồi.” Thẩm Hi Hòa nhìn về phía phố Sùng Nghĩa, Tạ quốc công phủ nằm ở đó. “Người giam giữ Tề
đại phu là Tạ quốc công ư?” Bích Ngọc ngạc nhiên, “Liệu Tạ quốc công có gây khó dễ cho Tề đại phu không đây?”
Thẩm Hi Hòa im lặng đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế, mặt mày đăm chiêu: “Hắn thông minh là thế, nếu Tạ
quốc công làm khó hằn, đương nhiên hắn sẽ không đến Tạ quốc công phu.”
“Hay là Tề đại phu không rõ tình hình nên bị Tạ quốc công ám toán?” Hồng Ngọc rất lo cho Tạ Uẩn Hoài, nếu
không có hắn, Thẩm Hi Hòa sẽ không thể lành bệnh.
Thẩm Hi Hòa lắc đầu.
Lần này Tạ Uẩn Hoài về Kinh là vì muốn đòi lại lẽ phải cho mẫu thân quá cố, tất nhiên sẽ theo dõi sát sao tình hình
của Tạ quốc công phu, không thể nào dễ dàng mắc bẫy Tạ quốc công được.
Chuyện năm đó Tạ quốc công làm rất kín kẽ, Tạ Uẩn Hoài không tài nào tìm được chứng cứ, nếu Tạ quốc công
muốn giết Tạ Uẩn Hoài thì chẳng cần đợi đến hôm nay, huống hồ Tạ Uẩn Hoài về Kinh đã lâu, nếu ông ta muốn
giết hắn thì việc gì phải lần lữa đến tận bây giờ.
“Chắc chắn là hắn tình nguyện đi đến Tạ quốc công phủ, lại còn mang theo hòm thuốc…” Thẩm Hi Hòa cảm thấy
việc này thật mâu thuẫn.
Tạ Uẩn Hoài có thể đồng ý cứu chữa cho Viên gia nữ lang, nhưng tuyệt đối sẽ không chữa cho người Tạ gia, mà
cũng không thể là đi đầu độc được, bằng không ngày sau người Tạ gia trúng độc mà chết thì người đầu tiên bị tình
nghi sẽ là hắn. Hắn mang theo hòm thuốc mà đi, rõ ràng là đi khám bệnh.
Một điều gì đó vụt lướt qua tâm trí Thẩm Hi Hòa rồi biến mất, nhưng nàng không kịp nằm bắt.
Thẩm Hi Hòa nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, Trân Châu đưa cho nàng một lá thư “Quận chúa, có tin từ Độc Hoạt
Lâu.”
Thẩm Hi Hòa mở ra xem, đột ngột đứng phắt dậy.
Có người đi mua các dược liệu Tổn vương cần, lại còn mua lượng lớn. Bọn họ chọn vài tiệm thuốc, mua nhiều đơn
thuốc khác nhau, mỗi đơn có một trong số các vị thuốc đó. Những người này cũng mất dấu một lượt, Thẩm Hi Hòa
xem qua những nơi mất dầu bọn họ, có vài nơi thoạt trông có vẻ rất xa phổ Sung Nghĩa song thực chất lại rất gần.
Thẩm Hi Hòa phác họa bản đồ khu vực xung quanh Tạ quốc công phủ trong đầu, phát hiện nơi mất dầu những
người này đều rất gần Tạ quốc công phủ.
“Ta biết rồi, Tề đại phu bị Tạ quốc công đưa đến phủ để chữa bệnh cho người khác!” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa tối lại,
nàng đi xuống bếp, bảo bọn Hồng Ngọc hỗ trợ làm một phần bánh xốp bạch quả.
Lấy ý tưởng từ trà bạch quả của Tiêu Hoa Ung, nàng gợi ý cho Hồng Ngọc, nàng ta mày mò làm ra một loại bánh
xốp bạch quả.
Thẩm Hi Hòa nếm thử thấy hương vị không tồi, quyết định đem cho Tiêu Hoa Ung một ít. “Hồng Ngọc, em đem
bánh xốp bạch quả đến Đông cung, nhất định phải tự mình nói với Thái tử điện hạ chuyện Tổn vương đang ẩn nấp
trong Tạ quốc công phủ.” Thẩm Hi Hòa thấp giọng dặn dò.
Tạ Uẩn Hoài đang nằm trong tay Tổn vương, Thẩm Hi Hòa không thể không thận trọng.
Dặn dò Hồng Ngọc xong, Thẩm Hi Hòa báo Bích Ngọc đi gửi bởi thiếp cho Tạ quốc công phu nhân viên thị, sau đó
tự mình trang điểm lại.
“Bẩm quận chúa, Tạ quốc công phu nhân nói gần đây không được khỏe, không tiện đón tiếp quận chúa, đợi khi
nào khỏe hẳn sẽ gửi thiệp mời quận chúa đến chơi để tiện bề xin lỗi.” Bích Ngọc nhanh chóng quay về, còn dẫn
theo đại nha hoàn của Viên thị.
Thẩm Hi Hòa cười nhạt: “Ta gửi bởi thiếp chẳng qua là muốn cho bà ta chút thể diện mà thôi.”
Nàng chẳng buồn liếc nhìn nha hoàn của Viện thị, ôm theo Đoản Mệnh lên xe ngựa, đi thẳng đến Tạ quốc công phủ.
Cổng chính Tạ quốc công phủ bị gõ vang, thấy người đến là Thẩm Hi Hòa, đương nhiên người hầu không dám để nàng đợi lâu, nàng vừa vào trong phủ, Đoản mệnh liền nhảy xuống.
“Bích Ngọc, Mặc Ngọc, đừng để nó chạy lung tung.” Thẩm Hi Hòa bệng cốc trà lên, nhẹ nhàng mở nắp ra, hờ hững dặn dò bọn họ.
Bích Ngọc và Mặc Ngọc hiểu ý chạy theo Đoản Mệnh. Dù con mèo của quận chúa trông thật xấu xí nhưng người hầu trong Tạ quốc công phủ cũng không dám mạnh tay, lại thêm tính tình hung hăng ngang bướng của nó, thấy người lạ là lại cào cấu. Thẩm Hi Hòa chưa từng cắt tỉa móng vuốt cho nó, cũng không nuôi nhốt như cách các quý nữ khác nuôi mèo mà thường để nó ra ngoài kiếm ăn, tránh cho nó bị mất bản năng săn mồi, thế nên chỉ cần bị nó cào một cú ắt sẽ rách da chảy máu.