Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim Tiêu Trường Doanh, tựa như có một cây chày sắt nên mạnh vào tim hắn,
khiến hắn đau đớn đến mức đầu váng mắt hoa.
“Quận chúa không thấy vừa rồi.” Tiêu Trường Doanh không giấu được sự rầu rĩ trong giọng nói. Thẩm Hi Hòa
biết hắn muốn nói gì, ý nói sức khỏe Tiêu Hoa Ung kém đến nỗi không gắng gượng nổi một buổi lễ đội mũ, ai
cũng biết rồi sẽ chết yểu.
“Điện hạ, ta biết rõ Thái tử điện hạ là người thế nào.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt đáp.
Tiêu Trường Doanh cảm thấy nghi hoặc, trong cơn đau đớn, hắn vẫn chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa một cách khó
hiểu: “Nàng không để bụng?”
Thẩm Hi Hòa chỉ cười không đáp, lẳng lặng làm lễ cáo lui.
Thấy Tiêu Trường Doanh đuổi theo Thẩm Hi Hòa ra ngoài, Tiêu Trường Khanh cũng đi theo, chỉ đứng nhìn từ xa
chứ không nghe trộm, hắn sợ ngộ nhỡ Tiêu Trường Doanh xúc động, có hành vi không phù hợp, trong khi hôm nay
là lễ đội mũ của Thái tử, văn võ bá quan đều chú mục.
Mãi đến khi Thẩm Hi Hòa đi rồi, hắn mới đi tới vỗ vai Tiêu Trường Doanh: “A đệ, nếu buông được thì nên buông
đi.”
Chiêu Ninh quận chúa đã thể hiện tâm ý, Thái tử điện hạ đặc biệt mời nàng dự lễ cũng là công khai bày tỏ nỗi lòng.
Tiêu Trường Doanh như người mất hồn, mặc cho Tiêu Trường Khanh đưa về Tín vương phủ, sau đó dốc bầu rượu
tu ừng ực: “A huynh, để nghĩ mình không buông được…”
Từ lúc Thẩm Hi Hòa thẳng thừng từ chối hắn, hắn đã thử dùng sự bận rộn để bản thân mỏi mệt, không gặp nàng,
cũng không chạm vào những thứ có liên quan đến nàng, không để mình được rảnh rỗi, dần dài có lẽ hắn sẽ quên
được nàng.
Chẳng phải chỉ là một nữ lang thôi sao? Nàng có gì đặc biệt? Chẳng lẽ hắn không thể nào quên?
Tiêu Trường Doanh tự khuyên mình như vậy, trải qua nhiều ngày không có sự hiện diện của nàng, hắn cứ ngỡ
mình đã buông bỏ được.
Lúc nghe tin nàng gặp nạn ở bãi săn, hắn hớt hải đi tìm, còn từ chối nhiệm vụ tiêu diệt mãng xà phụ hoàng giao
cho, lấy cớ đang bệnh nặng, mặc cho người khác trêu rằng hắn sợ rắn nên mới trốn, nhưng cuối cùng hắn vẫn
không tìm được nàng.
Hắn tự nhủ hai người không có duyên.
Hắn muốn mình quên đi, nhưng khi thấy nàng xuất hiện trong lễ hội mũ của Thái tử, hắn mới biết mình chẳng qua
chỉ lừa mình dối người, cái gọi là buông bỏ thực chất là trốn tránh không dám đối mặt.
Hóa ra, trong tim hắn vẫn luôn chôn giấu hình ảnh một người, khắc cốt ghi tâm, không thể xóa nhòa.
Muốn quên nàng, muốn buông bỏ thì chỉ có cách vứt bỏ trái tim này.
“Không buông bỏ được cũng phải học cách buông bỏ.” Tiêu Trường Khanh lau chùi chiếc huân gốm của mình,
không ngẩng đầu lên.
“A huynh thích Ngũ tẩu từ khi nào?” Tiêu Trường Doanh chưa từng đề cập tới Cố Thanh Chi trước mặt ca ca, lúc
Cố Thanh Chi còn sống tuyệt không có, còn sau khi nàng chết thì đây là lần đầu tiên chính thức nhắc đến.
Trước kia hẳn không biết thế nào là yêu, luôn cho rằng hùng tâm tráng chí của ca ca đã bị Cố Thanh Chi mài mòn,
nếu ca ca chưa từng gặp người phụ nữ này thì tốt biết mấy. Giờ hắn mới hiểu ra, có những cuộc gặp gỡ dù ngắn
ngủi trong chớp mắt nhưng lại kéo dài cả nghìn năm, khắc cốt ghi tâm, nếu không gặp được người ấy, đời này chỉ
là giấc mộng phù du, nuối tiếc cả đời. Tiêu Trường Khanh ngừng tay, chậm rãi giơ tay lên, nhìn cây phù dung đang
dập dờn trong gió, suy nghĩ cũng theo đóa hoa kiều diễm trôi xa.
Thích từ khi nào?
Từ khi hắn đứng trên lầu cao, thoáng nhìn thấy nàng trong làn mưa bụi, nàng mặc một bộ tố sa đứng trong gió, vẻ
mặt hờ hững xa cách.
Hay là khi cửa phên chậm chạp kéo ra, nàng cầm đèn lồng xuất hiện, suối tóc óng ả buông lơi, cặp mắt long lanh
như mặt nước hồ thu, mặt mày rạng ngời như vầng trăng sáng. Trước đó, hắn từng gặp nàng nhiều lần, lúc nào
nàng cũng lạnh lùng băng giá, hắn rất hiếu kỳ, không biết nàng có bao giờ cười hay không.
Mãi đến một hôm, hắn thấy nàng cưỡi ngựa chạy đến, áo đỏ phất phơ trong gió, nàng ngoài đầu nở nụ cười, hào
quang xung quanh nàng biến vạn vật làm nền, khi ấy hắn mới biết nụ cười của nàng đẹp xiết bao, từ đó trong tim
hắn luôn có bóng hình nàng.
Gương mặt Tiêu Trường Khanh tràn đầy vẻ dịu dàng, bờ môi thoáng hiện ý cười: “Đệ hỏi huynh khi nào ư, huynh
cũng không rõ nữa.”
“Trước khi tẩu ấy từ hôn đúng không?” Tiêu Trường Doanh đổi cách hỏi khác.
“Ừ.” Tiêu Trường Khanh gật đầu.
“Lúc ấy a huynh có khó chịu không?” Tiêu Trường Doanh lại hỏi.
“Có chứ.” Tiêu Trường Khanh cụp mắt, “Huynh nhớ thương nàng da diết nhưng lại không muốn nghe nhắc đến
tên nàng, càng không muốn nghe người ta nhắc đến tên nàng gắn liền với một cái tên khác. Lần nào huynh cũng
phải dốc sức kiềm chế không để bản thân kích động quá mức.”
“Vì sao huynh không bày tỏ tâm ý cho Ngũ tẩu biết?”
Tiêu Trường Khanh cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đó là mong muốn đơn phương của huynh, có bày tỏ cũng chỉ gây
trò cười mà thôi ”
Trong mắt người khác, hắn là người của hoàng thất, là người có thân phận cao quý, nhưng Tạ Uẩn Hoài cũng là
anh tài xuất thân quyền quý đấy thôi? Hắn dựa vào đầu mà báo nàng từ hôn rồi gả cho hắn? Chưa kể nàng không
hề biết có một kẻ si tình ngu dại đang mong nhớ mình ngày đêm tại một góc nàng không thấy được.
“Nếu lúc ấy… Tạ Uẩn Hoài không từ hôn, a huynh chỉ biết trơ mắt nhìn tẩu ấy lấy chồng thôi sao?” Tiêu Trường
Doanh lặng lẽ siết chặt nắm đấm, cả người căng cứng. “Chứ không thì sao?” Tiêu Trường Khanh nhìn đệ đệ, ánh
mắt không còn xúc động mà ẩn chứa vẻ sắc bén, tựa hồ có thể xuyên thấu lòng người, “Ta từng mong…”
Tiêu Trường Khanh hít một hơi sâu, ngước mắt nhìn sắc trời ảm đạm: “Mong cho Tạ Uẩn Hoài đột ngột qua đời,
thể là ta bèn điều tra về Tạ gia, ta còn biết chuyện Tạ quốc công có quan hệ mờ ám với Viên thị trước cả Tạ Uẩn
Hoài, thậm chí ta còn lập ra một kế hoạch chặt chẽ để Tạ Uẩn Hoài chết thảm, sau đó vạch trần chuyện Tạ quốc
công và Viên thị để biến bọn họ thành kẻ thế tội.”
Tiêu Trường Doanh nhìn huynh trưởng đăm đăm: “Sao huynh lại từ bỏ?”
“Một hôm ta đến chùa Pháp Hoa dâng hương, nghe nàng nói chuyện với Tứ tấu, bảo rằng nàng không muốn gả
vào hoàng gia.” Tiêu Trường Khanh bất giác siết chặt nắm tay, đến nay hắn còn nhớ rõ câu nói ấy của nàng.
Đối với nàng mà nói, làm dâu hoàng gia là bước đường cùng, một khi gả vào hoàng gia, nàng sẽ chỉ sống được dăm
ba năm.
Lời người xưa vang vọng bên tai, tay Tiêu Trường Khanh run rẩy. Khi ấy hắn cứ tưởng nàng không thích sống
chung với cảnh lừa gạt lẫn nhau trong hoàng gia, không ngờ ý nàng lại là vận mệnh của Cố gia. Nàng có tầm nhìn
xa hơn hắn, nàng biết nếu gả vào hoàng gia chẳng khác nào đặt nửa bước chân xuống hoàng tuyền.
“Chỉ vì thế thôi sao?” Tiêu Trường Doanh sửng sốt.
“Chỉ vì như thế.” Tiêu Trường Khanh gật đầu, “Nếu nàng không nguyện ý mà ta lại ép buộc, phu thê ắt sẽ bất hòa.”
Tiêu Trường Doanh mấp máy môi, cố nhịn không nói rốt cuộc phu thê hai người vẫn bất hòa.
A huynh vì Ngũ tẩu mà buông tay, nào ngờ Tạ Uẩn Hoài lại đoạn tuyệt tình phụ tử với Tạ Kích vì mối quan hệ của
ông ta với viên thị, hôn sự giữa hai nhà Cổ, Tạ cũng tiêu tan dù không phải do một bên qua đời.
Năm ấy Tiêu Trường Doanh còn nhỏ, nhưng cũng biết có rất nhiều người muốn cưới Cổ Thanh Chi.
Về sau, a huynh nài nỉ phụ hoàng nên mới cưới được mỹ nhân về nhà.
“A huynh…muốn đệ không tranh không đoạt đúng không?” Tiêu Trường Doanh hiểu vì sao Tiêu Trường Khanh lại nói chuyện này với mình.
“Đệ khác với huynh, Thanh Thanh không có quyền chọn phu quân, có lẽ nàng ấy cũng không coi trọng hôn ước. Chiêu Ninh quận chúa lại có quyền lựa chọn, Thái tử điện hạ chính là lựa chọn của nàng ấy, mà nàng ấy là rất coi trọng cuộc hôn nhân này.”