Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thiên Viên sợ Tiêu Hoa Ung lấy gối về thời: “Điện hạ không dùng, nhỡ quận chúa biết được chỉ e sẽ hiểu lầm điện
hạ không thích.”
Tiêu Hoa Ung nghĩ cũng phải, không thể để UU hiểu lầm được, bèn đặt chiếc gối lại chỗ cũ, thôi thì khi dùng nhớ
nâng niu chút.
Hắn lại tươi cười nằm xuống, cảm thấy giường ngủ của mình chưa bao giờ dễ chịu như bây giờ, có điều nhìn
khung cảnh sáng choang bên ngoài cửa sổ, nụ cười của hắn nhạt đi: “Sao hôm nay mãi chưa tối thế này?” Thiên
Viên: “…”
“Hay là điện hạ nghỉ ngơi một lát?” Thiên Viên đề nghị, “Thuộc hạ đốt hương tịch hàn cho điện hạ nhé?”
Hương tịch hàn mà Độc Hoạt Lâu bán đã được Tiêu Hoa Ung bao trọn, dù vậy Thẩm Hi Hòa vẫn cung ứng bình
thường theo kế hoạch ban đầu, đủ cho một mình Tiêu Hoa Ung dùng.
Vào mùa Xuân, Hạ, đầu Thu, độc tố trong người hắn còn ổn, nhưng đến cuối Thu, đặc biệt là trời Đông giá rét, độc
tố sẽ phát tác mạnh mẽ, khiến hắn sợ lạnh vô cùng.
Hương Tịch Hàn của Thẩm Hi Hòa hiệu quả hơn các loại hương hắn tìm được nhiều, ấm áp dễ chịu, đặc biệt phù
hợp với hắn.
“Ừ.” Tiêu Hoa Ung gật đầu, vẻ mất tự nhiên.
Hắn đánh một giấc từ trưa đến tận khi trăng treo trên đầu ngọn liễu, bị Thiên Viên đánh thức để dùng bữa tối. Tiêu
Hoa Ung xua tay từ chổi rồi năm tiếp, vừa ngả lưng đã nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa dẫn Tùy A Hỉ vào cung tìm Tiêu Hoa Ung, thấy hắn đang phấn khởi nấu trà, một loại trà
đặc biệt thơm nồng mùi sữa. “Điện hạ lại có trà mới đấy à?” Thẩm Hi Hòa phát hiện Tiêu Hoa Ung thật sự thích trà,
chí ít lần nào nàng đến cũng được Tiêu Hoa Ung chiêu đãi một loại trà mới mẻ nào đó.
“Ta học được loại trà này từ người Thổ Phồn, bọn họ thích pha sữa bò vào trà, lại thêm chút muối, uống cũng được
lắm.” Tiêu Hoa Ung nấu xong, rót cho Thẩm Hi Hòa một cốc.
Hôm nay không chỉ có trà Thổ Phồn mà còn có điểm tâm Thổ Phồn, Thẩm Hi Hòa nếm thử, cảm thấy khá đặc biệt,
còn thích hơn cả trà.
“Điện hạ, trước hết để A Hỉ chữa mắt cho điện hạ đã.” Thẩm Hi Hòa vào cung là vì chuyện này.
Tùy A HỈ không thể đơn độc vào cung vả lại cũng không thể châm cứu bằng ngòi nợc hàng ngày được mà phải
cách năm ngày một lần, nếu quả thường xuyên thì nọc ong sẽ gây hại cho sức khỏe Tiêu Hoa
Ung.
Việc chữa trị mất khoảng một canh giờ, Thẩm Hi Hòa bèn rời khỏi Đông cung, đi đến cung của Dương Lăng công
chúa.
Trời thu trở lạnh, Dương Lăng công chúa bị phong hàn nên đang nằm nghỉ trong tâm điện. Thẩm Hi Hòa cầu kiến,
bị nàng ta từ chối, nhưng Thẩm Hi Hòa không cho nàng ta cơ hội, cứ thế xông thẳng vào trong.
“Chiêu Ninh, người ngày càng làm càn!” Thấy Thẩm Hi Hòa xông vào, Dương Lăng công chúa giận dữ gắt gỏng.
“Công chúa, Chiêu Ninh còn có thể làm càn hơn nữa cơ, công chúa có muốn biết không?” Thẩm Hi Hòa ngồi xuống
một chiếc ghế tựa có tay vịn, chỉnh tay áo rồi chắp tay trên đùi. “Ngươi.” Dương Lăng công chúa giận đỏ cả mặt, ho
sử sụ.
“Công chúa, trước khi chết Tử công chúa có nói đôi lời, Chiêu Ninh thấy rất khó hiểu.” Thẩm Hi Hòa làm ngơ tiếng
ho của nàng ta mà nói, “Nàng ấy nói…” Thẩm Hi Hòa ngân nga kéo dài, nói đầy ẩn ý, “Dương Lăng hại ta rồi…”
Dương Lăng công chúa mới dịu lại đôi chút, nghe vậy càng ho kịch liệt, nước mắt ứa ra, cung nữ lập tức hô hoán
truyền thái y.
Thẩm Hi Hòa không ngăn cản, đứng dậy đi đến sau lưng Dương Lăng công chúa, cung nữ toan ngăn cản nhưng lại
bị Bích Ngọc và Trân Châu kéo lại, Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng vỗ lưng Dương Lăng công chúa.
Nàng mỉm cười gian xảo với Dương Lăng: “Công chúa đoán xem Vì sao ta biết được di ngôn của Trường Lăng công
chúa?”
Có nhiều thứ càng nghĩ càng sợ, cái chết của Trường Lăng công chúa quá kỳ quặc, dù không ít người đoán là do
Thẩm Hi Hòa trả thù nhưng khi ấy Thẩm Hi Hòa cũng đang mất tích, trở về mới biết gáy bị sưng to, mấy vị y sự
của Thái y thự đều kết luận như thể, rõ ràng không thể tỉnh được.
Không có Thẩm Hi Hòa phân phó, người hầu của nàng nào dám ra tay với công chúa chứ?
Bởi vậy, không ai dám đồn Thẩm Hi Hòa là hung thủ hại chết Trường Lăng công chúa, vậy mà giờ Thẩm Hi Hòa lại
nói mình đã nghe được di ngôn của Trường Lăng trước lúc lâm chung, như vậy khác nào nói cho Dương Lăng công
chúa biết mình chính là người hại chết Trường Lăng công chúa!
Từng cái vỗ nhẹ sau lưng như phát ra khí lạnh, khiến nàng ta phải rùng mình.
Cảm nhận được nỗi sợ của Dương Lăng công chúa, Thẩm Hi Hòa nhích lại và nói kề bên tai nàng ta: “Công chúa, bị
mãng xà nuốt chửng chưa phải kiểu chết tàn nhẫn nhất mà Chiêu Ninh nghĩ ra được đầu.”
“A..” Dương Lăng công chúa đang họ cũng phải nhảy dựng lên, gọi cung nữ tới.
“Quận chúa, sao cô có thể phạm thượng, đe dọa công chúa như thế chứ?” Đại cung nữ trừng mắt nhìn Thẩm Hi
Hòa, che chở Dương Lăng công chúa sau lưng.
“Trân Châu.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh gọi.
Trân Châu nhanh chóng bước tới, tóm lấy cung nữ kia, tát nàng ta một bạt tai.
“Ta thấy công chúa không ngừng ho khan, lòng lo lắng nên mới vuốt lưng cho công chúa, vậy mà người dám chỉ
trích ta đe dọa công chúa ư?” Thẩm Hi Hòa nhìn cung nữ bị đánh ngã lăn ra đất, “Các ngươi không biết hầu hạ
công chúa, công chúa tốt bụng không mắng các ngươi, để ta thay mặt công chúa giáo huấn các ngươi một lần.”
Nói rồi, nàng tủm tỉm nhìn Dương Lăng công chúa đang á khẩu: “Chiêu Ninh dài tay một lần, công chúa sẽ không
để bụng chứ?”
Gương mặt nàng xinh đẹp như hoa phù dung, vốn dĩ chẳng cần trang điểm hay trang sức gì mà vẫn lộng lẫy, nhan
sắc thanh lệ thoát tục, nụ cười dịu dàng mà lạnh nhạt, tất cả những thứ đó trong mắt Dương Lăng chẳng khác nào
quỷ dạ xoa, những chỗ trên lưng bị Thẩm Hi Hòa chạm vào lạnh ngắt, làm nàng ta vừa hãi vừa sợ.
Sao Thẩm Hi Hòa dám, sao nàng dám! Sao nàng dám ra tay với công chúa cơ chứ? Lại còn làm hết sức kín kẽ nữa!
Nhưng giờ nàng ta có hô hoán thì cũng chẳng có chứng cứ gì, Thẩm Hi Hòa cũng không phải người bình thường, ai
dám tùy tiện khép tội cho nàng mà không có chứng cứ
Bên ngoài chợt có tiếng bước chân, Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta: “Công chúa nghỉ ngơi cho khỏe nhé, thời gian còn
dài, hôm khác Chiêu Ninh lại đến thăm.”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa dẫn Trân Châu đi khỏi đó, vừa lúc đi lướt qua Hoàng Thái y thừa.
Dạo này nàng vẫn đang đợi Dương Lăng và kẻ đứng sau lưng nàng ta liên hệ, nhưng Dương Lăng công chúa vẫn luôn trốn trong tâm cũng không ra ngoài, cũng không liên hệ với ai, không biết là vì đã đạt được mục đích, không dám tiếp tục trêu vào Thẩm Hi Hòa, hay là không tìm được cơ hội ra tay, mà cũng có thể cái chết của Trường Lăng công chúa đã khiến nàng ta run sợ.
Thẩm Hi hòa không dám chắc người đó có phải Chiêu vương hay không, dù hiềm nghĩ của hắn là lớn nhất, nhưng nàng sẽ không tùy tiện ra tay.
Nếu Dương Lăng công chúa không chịu rời hang, nàng sẽ khua cỏ để dọa cho Dương Lăng công chúa tự chui ra ngoài.