Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 208

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Ra khỏi tẩm cung của Dương Lăng công chúa, thời gian hãy còn sớm, trên đường quay về Đông cung, Thẩm Hi Hòa gặp được Tam công chúa An Lăng và Lục công chúa Bình Lăng, mắt An Lăng công chúa đỏ hoe, Bình Lăng

công chúa đang an ủi nàng ta.

Hai bên gặp nhau chỉ làm lễ chào hỏi chứ không nói chuyện, từ sau vụ việc Trường Lăng công chúa, các công chúa

đều e sợ nàng, mỗi lần tổ chức yến tiệc chỉ gửi thiệp mời cho có lệ chứ chẳng mong nàng đến dự.

Trừ Tiết Cần Kiều ra, quý nữ Kinh thành ai cũng tránh nàng như tránh tà.

Quay lại Đông cung, Thẩm Hi Hòa chuyên tâm ngắm cảnh, Đông cung trồng rất nhiều hoa cỏ, Tiêu Hoa Ung có

thú điền viên, các loại hoa thơm cỏ lạ được hắn chăm chút trông rất đẹp mắt, Thẩm Hi Hòa đặc biệt yêu thích.

Nàng cũng thích trồng hoa, nhưng vì vào Kinh quá vội nên dù có tiền thì trong quận chúa phủ cũng chẳng có được

bao nhiều danh phẩm, có điều chỉ vài năm nữa nàng sẽ xuất giá, nghĩ vậy nên nàng quyết định không bỏ công quá

nhiều làm gì.

“Mùa Hè, trong viện này trăm hoa đua nở, bướm lượn vờn quanh, cảnh sắc cũng khá đẹp.” Tiêu Hoa Ung đi đến

sau lưng Thẩm Hi Hòa không biết từ lúc nào.

Thẩm Hi Hòa ngoái đầu lại, thấy quanh mắt Tiêu Hoa Ung cũng có những chấm đen li ti hệt như lần trước, dù đã

thấy một lần nhưng nàng vẫn buồn cười: “Điện hạ có thấy thị giác được cải thiện không?”

“Sau khi bị mù màu, mắt ta hay bị máu, sau lần châm cứu trước thì đỡ hơn nhiều.” Tiêu Hoa Ung đáp tỉ mỉ.

Vậy là có hiệu quả, Thẩm Hi Hòa cũng yên tâm: “Một thời gian nữa chắc sẽ khỏi hẳn.”

“Cảm ơn U U đã quan tâm.” Tiêu Hoa Ung cười ôn hòa. Thẩm Hi Hòa nói: “Điện hạ đã tìm được manh mối gì về

chất độc trong người chưa?”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Hi Hòa mà không lên tiếng.

Thẩm Hi Hòa cũng không giục hắn, chỉ nghĩ Tiêu Hoa Ung đang cân nhắc có nên nói chuyện cơ mật này cho nàng

hay không. Nàng không định thăm dò, chẳng qua tiện thể hỏi thăm mà thôi. Dù Tiêu Hoa Ung có trả lời hay không

thì nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Tiểu Hoa Ung lại nghĩ đến Đoản Mệnh, nhất thời không biết nên nói thế nào. Lặng thinh một lát hắn mới đáp: “Bên

cạnh ta có một vị thần y dân gian, có lẽ quận chúa cũng từng nghe danh, là Lệnh Hồ Chẳng Lệnh Hồ tiên sinh. Mấy

năm nay, ta được Lệnh Hồ tiên sinh chăm sóc, vì chất độc trong người ta mà tiên sinh đã bôn ba khắp nơi, nhưng

vẫn không tìm được nguồn gốc chất độc này ”

Đương nhiên Thẩm Hi Hòa từng nghe danh Lệnh Hồ Chửng, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An vì nàng mà tìm

kiếm danh y khắp chốn, có điều Bạch Đầu Ông sống ẩn cư, Lệnh Hồ Chửng lại nói đang có người bệnh, thì ra

người đó là Tiêu Hoa Ung.

Người tài thường có quy tắc riêng. Quy tắc của Lệnh Hồ Chửng là chừng nào trong tay mình còn người bệnh chưa

được chữa khỏi thì tuyệt đối không nhận người bệnh khác nếu như bệnh tình của người này đòi hỏi phải chuyên

tâm chữa trị, chỉ chữa cho những trường hợp đơn giản. Đây là phương châm của Lệnh Hồ gia, thể hiện trách nhiệm

đối với người bệnh.

Tuy Thẩm Nhạc Sơn nóng lòng cứu con gái nhưng cũng không ép buộc người ta phá vỡ quy tắc của bản thân.

“A Hỉ tinh thông độc thuật, hắn sẽ hết sức chữa trị cho điện hạ.” Thẩm Hi Hòa không giỏi an ủi người khác, chỉ biết

nói lời chân thành. Tiêu Hoa Ung chợt ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời như vầng dương chói lọi: “U U

muốn lệnh cho A Hỉ trị độc cho ta ư?”

Thẩm Hi Hòa không biết vì sao hắn lại kích động như vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Quả thật, vì Tiêu Hoa Ung yểu mệnh, lại là đích tử nên Thẩm Hi Hòa mới chọn hắn, chứ các hoàng tử khác có yểu

mệnh thì nàng cũng sẽ không chọn, bởi về mặt lễ pháp, chỉ có đích tôn mới có tư cách cạnh tranh cùng các thúc bà

thứ xuất, mới có thể được các đại thần ủng hộ, đặc biệt là thế gia.

So với một vị hoàng tử đã thành niên khó bề khống chế, lại có các thế lực phức tạp đứng sau lưng, đương nhiên các

đại thần sẽ thiên về hoàng tôn tuổi nhỏ không có chỗ dựa, lại mang danh chính thống.

Những nàng đang chịu ơn cứu mạng của Tiêu Hoa Ung, nàng muốn trả ơn, muốn tận tâm tận lực giải độc cho hắn,

Dù không giải được thì nàng cũng đã làm đúng theo lẽ sống của mình. Ít nhất thì khi đó nàng và Tiêu Hoa Ung

không ai nợ ai, sau này ai nấy tự lực cánh sinh, đương nhiên nếu có thể bên nhau đến lúc bạc đầu là tốt nhất.

Dẫu cuối cùng hai bên có rút kiểm giao tranh cũng không sao, để xem ai sẽ thống trị thiên hạ này.

Tiêu Hoa Ung không bận tâm Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì, chỉ biết trong thời khắc này, lý do Thẩm Hi Hòa muốn gả

cho hắn không phải vì hắn đoản mệnh nữa. Ý nghĩ này tựa như một ngọn lửa lan tràn trong tim hằn, khiến cả

người hắn nóng rực.

“UU yên tâm, nhất định ta sẽ dốc sức giải độc.” Tiêu Hoa Ung siết chặt nắm đấm sau ống tay áo, kiềm chế sự hưng

phấn đang trào dâng như nước lũ trong lòng mình.

Thẩm Hi Hòa không hiểu sao Tiêu Hoa Ung bỗng dưng phấn khởi như vậy, trước kia nàng cứ nghĩ Tiêu Hoa Ung

là người trầm tĩnh, nhưng từ khi bày tỏ với nàng, hắn thường có những cử chỉ ấu trĩ.

Điều này khiến Thẩm Hi Hòa hơi khó chịu, tính năng vốn điềm tĩnh, không thích qua lại với người bốc đồng, dù

không có ý khinh thường nhưng nàng cảm thấy qua lại với người như vậy rất mệt mỏi.

Dần dà, nàng phát hiện Tiêu Hoa Ung có xu hướng ấu trĩ hóa.

Tuy Thẩm Hi Hòa không biểu lộ gì nhưng Tiêu Hoa Ung vẫn nhạy bén nhận ra Thẩm Hi Hòa không còn thoải mái

như lúc ban đầu, hắn cẩn thận ngẫm lại, lẽ nào mình đã vui vẻ quá đà?

Tiêu Hoa Ung hằng giọng, quay về dáng vẻ ôn tồn lễ độ như trước: “UU mới đến Tổ Phương điện à?”

“Ừ.” Nàng đường hoàng đi đến Tổ Phương điện, đương nhiên không đạt được người trong cung, Tiêu Hoa Ung

biết cũng là bình thường.

“Dương Lăng bất kính với nàng sao?” Tiêu Hoa Ung rất hiểu Thẩm Hi Hòa.

Nàng không thích qua lại với các nữ lang nhà thể gia hoặc huấn quý, càng không thích kết giao với nữ lang hoàng

thất, tính tình quạnh quẽ, thích được yên tĩnh. Nếu không có việc gì, nàng sẽ không chủ động tìm đến bất kỳ một

nữ lang nào, dù người đó có là công chúa đi nữa.

Thẩm Hi Hòa không có giao tình gì với các công chúa, bây giờ bỗng dưng tìm gặp, hắn không phải là đáp lễ, nhất là

khi nàng đến chưa được bao lâu thì Tổ Phương điện đã gọi thái y. Nghĩ đến thủ đoạn đối phó Trường Lăng của

hắn, Thẩm Hi Hòa bình thản đáp: “Ta có thắc mắc nên tìm công chúa để được giải đáp ấy mà.”

Nàng tỏ rõ thái độ không muốn hắn can thiệp vào, Tiêu Hoa Ung cũng không gặn hỏi: “Ta dẫn UU tham quan nơi

khác nhé.”

Thẩm Hi Hòa rất hài lòng với sự thông minh khéo léo của Tiêu Hoa Ung, hắn dễ dàng thấu hiểu tâm tự người khác,

đồng thời tin tưởng và tôn trọng nàng.

Nàng tin Tiêu Hoa Ung đã không gặn hỏi nguyên do thì cũng sẽ không qua mặt mà can thiệp vào việc của nàng.

Như vậy là tôn trọng sự riêng tư của nàng, tin tưởng vào năng lực của nàng. Lúc còn ở Tây Bắc, Thẩm Hi Hòa không thích đám lang quân vì lấy lòng mình mà việc gì cũng muốn làm thay, chỉ mong nàng không có tay chân đầu óc. Thẩm Hi Hòa không nán lại lâu, thật ra ngày kế lễ đội mũ của Hoàng Thái tử cũng có nhiều việc cần làm, chẳng qua vì hắn mới phát bệnh hôm qua nên hết thảy đều được giản lược, nhưng dù giản lược đến mấy thì vẫn có nhiều lễ cần đích thân ra mặt.

“Quận chúa, nô tỳ mới hỏi thăm được, sang năm qua Tết, Thổ Phồn sẽ vào Kinh cầu thân.” Lên xe ngựa, Trân Châu nói nhỏ.

Thấy tâm trạng hai vị công chúa có vẻ bất thường, Trân Châu bèn tìm cách điều tra nguyên nhân, tránh bị vạ lây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio