Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Lòng người rất kỳ lạ, có thể hẹp như lỗ kim, cũng có thể sâu hun hút như một cái hang không đáy.
Quả thật, lần này chỉ cần nàng nói một câu là Lý Cạnh có thể biến từ tội nhân thành công thần, hoàn toàn không có
sơ hở, cũng không ảnh hưởng gì đến ai, thậm chí còn giữ gìn thể diện của Lý gia, không sợ Lý thị và Tam biểu
huynh có khúc mắc.
Nhưng nếu dễ dàng cho qua như vậy, Lý Cạnh biết hối cải thì tốt, nhưng ngộ nhỡ hắn ngày càng xằng bậy thì sao?
Người một nhà sợ nhất là bất công, lần này anh vợ của Tam biểu huynh phạm tội nhưng lại được nàng và tiểu cữu
che lấp cho qua, về sau, nếu thế tộc của Đại biểu huynh, Nhị biểu huynh, Tử biểu huynh… cũng phạm tội, vậy tiểu
cữu cũng phải cho qua hay sao?
Nếu không cho qua, vợ con của các biểu huynh sẽ nghĩ thế nào? Nếu tất cả đều được bao che, nàng sẽ thành hạng
người gì?
Nàng sẽ thành kẻ dung túng cho bọn họ hoành hành ngang ngược, xem thường luật pháp!
Lần này nàng bỏ qua lỗi lầm nhỏ của bọn họ, lần sau bọn họ sẽ càng to gan hơn, cứ thể không chừng có ngày bọn
họ sẽ gây ra đại họa.
Tiêu Hoa Ung chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn Thẩm Hi Hòa đầy trìu mến.
“Sao điện hạ lại nhìn ta như thế?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
“Ta đang tự hỏi Tây Bắc vương đã dạy dỗ UU thế nào để nàng có được tầm nhìn xa trông rộng như vậy.” Tiêu Hoa
Ung tò mò. Thẩm Nhạc Sơn là người hào hùng nghĩa hiệp, không quá tinh tế, Thẩm Vân An thoạt trông cũng
không phải người lòng dạ sâu xa, vậy mà nữ lang được hai người họ nuôi dạy từ bé lại có tầm nhìn xa đến thế.
Thật ra, nhiều người không phải là không đủ thông minh hoặc không biết nhìn xa trông rộng, nhưng tâm tư và thể
diện đã ngăn không cho họ suy tính sâu xa, một khi bản thân có dính líu vào, tầm mắt họ sẽ bị che đậy.
Kể cả hắn cũng không phải ngoại lệ, gặp phải chuyện gì liên quan đến người mình để ý, những thứ mang tên công
bằng, chính nghĩa, nhân đức đều chỉ là gió thoảng mây bay.
Thẩm Hi Hòa lại không giống thế, nàng luôn có thể thấu triệt mọi chuyện, hoàn toàn chẳng có tư tâm, dù là chuyện
của mình hay của người khác.
Thẩm Hi Hòa hiểu ý Tiêu Hoa Ung, khẽ bật cười: “Có lẽ… vì Lý Cạnh chưa đủ quan trọng?”
Nào ai không có tư tâm chứ?
Thẩm Hi Hòa cũng là người, cũng có thiên vị, chẳng qua những người có thể được nàng thiên vị không nhiều, nên
hầu hết mọi lúc nàng đều có thể xử lý sự việc một cách công bằng và lý trí.
“Ta cũng muốn…” Ý cười đong đầy trong mắt Tiêu Hoa Ung, “Được UU thiên vị.”
Có những người không dễ dàng rung động, nhưng một khi đã rung động thì sẽ chung tình hết mực, chẳng hạn như
hắn.
Có những người không dễ dàng thiên vị, nhưng một khi đã thiên vị thì sẽ thiên vị đến cùng, tựa như nàng.
Ai được nàng thiên vị quả là người hạnh phúc nhất trần đời.
“Muộn rồi, điện hạ mau đi nghỉ đi.” Thẩm Hi Hòa không muốn tạt nước lạnh cho hắn, tốt xấu gì hắn cũng là ân
nhân của nàng, là người nàng đã lựa chọn sẽ kết nghĩa phu thê. “Ta nghe UU.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, mắt chớp
chớp, “Quanh đây không có khách điếm, ta vốn thể hàn, không ngủ ngoài xe ngựa được.”
Ngụ ý của hắn rất rõ ràng, hắn muốn ở đây ngủ bù, ngôi nhà này chỉ có hai phòng, một phòng là nơi ở của Hồng
Ngọc và Mặc Ngọc, không thể để Thái tử điện hạ ngủ trong gian phòng dành cho tỳ nữ được.
Hắn muốn ngủ trên chiếc giường nàng từng ngủ. Nếu đêm nay hoa quỳnh nở, mai là đi ngay, Thẩm Hi Hòa sẽ tùy
ý hắn, nhưng nàng không chắc liệu ngày mai mình còn cần đến chiếc giường này hay không, đương nhiên sao có
thể tùy tiện nhường cho hắn: “Ta đã bảo Mạc Viễn tìm phòng, chăn đệm đều được thay mới, còn chấm hương tịch
hàn, mời điện hạ.”
Tiêu Hoa Ung cố tình thở dài thườn thượt ra chiều thất vọng rồi mới chậm rãi đứng dậy đi theo Mạc Viễn ra khỏi
phòng.
“Trước mặt quận chúa, điện hạ cứ như một đứa bé đòi ăn kẹo ấy.” Hồng Ngọc không khỏi bật cười. Trân Châu liếc
Hồng Ngọc, tuy nói vậy không được ổn, nhưng nàng ta cũng thấy thế.
Trước kia, nàng ta cũng thường xuyên cùng Hồng Ngọc đọc thoại bản, xem qua những chuyện tình lâm ly bi đát, cứ
ngỡ tình yêu phải là những câu chuyện chấn động đất trời. Giờ đây, gặp được Thái tử điện hạ, Trân Châu mới biết
một người đàn ông sẽ đối xử thế nào với người trong lòng.
Trong mắt Thái tử điện hạ có một góc dành cho quận chúa, chỉ khi thấy được nàng mới có thể sáng lên.
Đêm đến, Thẩm Hi Hòa đi canh hoa quỳnh, Tiêu Hoa Ung cũng đi theo cho vui, Thẩm Hi Hòa chuẩn bị cho hắn
một chiếc lò hương để hắn ôm sưởi ấm. Hai người cứ thế ngồi đợi, Tiêu Hoa Ung không ngừng tán gẫu với Thẩm
Hi Hòa, đầu tiên là kể lại những mẩu chuyện thú vị lúc mình còn bé, thỉnh thoảng lại hỏi Thẩm Hi Hòa một câu.
Thoạt đầu Thẩm Hi Hòa chưa nhận ra, bất giác bị Tiêu Hoa Ung dò hỏi không ít chuyện thuở nhỏ, nàng mới phát
hiện hắn đang nghĩ cách tìm hiểu quá khứ của mình, muốn hiểu hơn về mình.
“Điện hạ định xử lý vụ án trộm mộ thế nào?” Thẩm Hi Hòa không muốn nói với hắn về chuyện ngày xưa, đành đổi
đề tài.
Tiêu Hoa Ung cũng biết điều ngừng lại: “Việc này có ảnh hưởng nghiêm trọng, không nên làm lớn chuyện, sau khi
điều tra được kẻ chủ mưu, ta sẽ trừng phạt hắn theo một tội danh tương đương.”
Căn cứ theo lời khai của bọn tay sai, năm nay là năm bọn chúng hoạt động mạnh mẽ nhất, nếu công khai vụ án này,
để dân chúng biết được có nhiều lăng mộ bị trộm như vậy chỉ e sẽ xảy ra nổi loạn. Việc này ai nghe qua cũng oán
trách, khó có thể nhẫn nhịn cho qua, không phải chỉ cần bắt trói thủ phạm là xong.
Niềm tin của dân chúng vào trị an của triều đình, vào năng lực của quan viên địa phương sẽ bị lung lay mạnh mẽ.
Đã vậy, bọn chúng chủ yếu đào trộm lăng mộ nhà hào phủ và danh gia vọng tộc, mạng lưới quan hệ rắc rối, chỉ cần
sở sấy là sẽ thành quân bức dân phán, rung chuyển cả đất nước.
“Ta biết làm vậy là bất công với khổ chủ bị trộm mộ, nhưng chỉ có thể làm thế.” Tiêu Hoa Ung giải thích thêm.
“Việc điện hạ làm lần này khiến Chiêu Ninh phải bồi phục.” Thẩm Hi Hòa chân thành nói.
Đây quả là một cơ hội tốt để đả kích Hữu Ninh để.
Dưới sự cai trị của Hữu Ninh để mà lại xảy ra những vụ án nghiêm trọng, có sức ảnh hưởng lớn, đây chắc chắn là
vết nhơ không cách nào xóa nhòa trong thời kỳ chấp chính. Thật ra, muốn xoa dịu nỗi oán hận của dân chúng khá
đơn giản, chỉ cần Hữu Ninh để viết chiếu lên án bản thân, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Không chừng, Tiêu Hoa Ung còn có thể châm ngòi thổi gió để Hữu Ninh để phải thoái vị.
“Quả thật, nếu bệ hạ thoái vị hoặc viết chiều lên án chính mình thì có thể xoa dịu cơn oán hận của dân, nhưng lòng
dân khó giữ, một khi dân chúng bất mãn với triều đình thì cũng sẽ có ý chống đối quan viên địa phương, quân và
dân nảy sinh xung đột chính là nguồn cơn mối họa của đất nước.” Tiêu Hoa Ung không muốn đối phó với Hữu
Ninh để bằng thủ đoạn ấy.
Tiêu Hoa Ung không muốn làm lớn chuyện nhưng có người lại muốn.
Trong đêm hắn ngồi canh hoa quỳnh cùng Thẩm Hi Hòa, tại Kinh thành, hoàng băng chợt phát nổ. Chỉ trong một
đêm, tin đồn có kẻ cho nổ hoàng lăng để trộm mộ lan khắp Kinh thành, Hữu Ninh để chặn không kịp, tin đồn
nhanh chóng lan rộng như ngọn lửa rực chảy giữa thảo nguyên.
Tiêu Trường Doanh giận dữ xông vào Tín vương phủ: “A huynh, huynh điên rồi!” Sao huynh dám cho nổ hoàng
lãng!”
“Thái tử điện hạ có thể phóng hỏa tông miếu, ta cho nữ hoàng băng thì nào có là gì?” Tiêu Trường Khanh vẫn điềm tĩnh ung dung.
Tiêu Trường Doanh phẫn nộ, quắc mắt nhìn Tiêu Trường Khanh: “Có phải huynh là kẻ chủ mưu đứng sau lưng vụ án trộm mộ không?”
Không biết là ai đồn rằng có một đám trộm mộ gan to tày đình, gây án khắp nơi, đến cả hoàng lăng cũng không tha, làm cho nơi nơi nhốn nháo.
“Huynh chỉ cho nổ hoàng băng thôi.” Tiêu Trường Khanh nhếch môi: “Kẻ địch của huynh chỉ có bệ hạ.”