Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Vu thứ sử giận đến mức đau tim, mắt trừng lớn như thể muốn lồi ra ngoài: “Nói bậy!”
“Vụ thứ sử à, thuốc còn chưa được kiểm nghiệm, việc gì phải kích động đến thế?” Thẩm Hi Hòa hoang mang nhìn
ông ta, “Xem ra Vụ thứ sử biết thứ đó là gì nhỉ?”
Là gì? Là gì thì trong lòng cô rõ nhất!
Vụ thử sử chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Hi Hòa.
Giờ thì ông ta đã biết Bộ Sơ Lâm tự uống thuốc độc, thuốc độc là do Thẩm Hi Hòa đưa, trong lúc giao đấu, hộ vệ
của Thẩm Hi Hòa thừa cơ nhét lọ thuốc vào người thuộc hạ của ông ta, lại cố tình làm lọ thuốc rơi ra ngoài trước
mặt quận thủ và quận ủy.
Thể là trước mắt bao người, ai cũng thấy được thuộc hạ của ông ta giấu thuốc độc trong người, hiệu quả tương tự
như cái bẫy bọn họ giăng ra với Bộ Sơ Lâm lúc trước!
“Quận chúa có biết hãm hại mệnh quan triều đình sẽ bị tội gì không?” Vụ thứ sử quắc mắt nhìn Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa quay sang nhìn ông ta, chậm rãi cất tiếng hỏi ngược lại: “Vụ thử sử có biết vu oan cho vương hầu
tướng lĩnh là tội gì không?”
Một thiếu nữ thướt tha yêu kiều là thế nhưng lại vững vàng như núi, uy nghi bệ vệ, khí thế của Vụ thứ sử bỗng
chùng xuống.
Ông ta còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Hi Hòa đã cười khẽ: “Vụ thứ sử muốn nói là ta hãm hại ông? Ông có chứng cứ
gì không? Hay là Vụ thứ sử muốn nói lọ thuốc độc này là do ta nhét vào người tâm phúc của ông?”
Lẽ nào không phải?
“Vụ thứ sử không thấy hoang đường sao?” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lộ vẻ giễu cợt, “Ta mới đến đây được nửa canh
giờ, chưa từng gặp riêng ông bao giờ, lúc nào cũng có Đường quận thủ ở bên, lọ thuốc này lại rơi từ trong người
tâm phúc của ông, quận thủ và quận ủy đều thấy rõ mồn một. Vụ thử sử à, ông có muốn kêu oan thì cũng phải nói
sao cho hợp lý.”
Vụ thứ sử giận dữ siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, Thẩm Hi Hòa không nhìn ông ta mà nhìn sang Đường Quyến:
“Đường quận thủ, chuyện này xảy ra tại phủ nha của ông, tuy rằng Vụ thứ sử là cấp trên của ông, nhưng thiên tử
phạm pháp tội như thứ dân, hay là ông cứ bắt Vụ thử sử trước đã rồi lại bẩm tấu bệ hạ. Vụ thứ sử luôn mồm vu cáo
ta, đương nhiên ta cũng sẽ ở lại đây không đi đâu cả, để bệ hạ cắt cử người điều tra rõ ràng đi.”
Được lắm, vị quận chúa này đã có một lý do chính đáng để ở lại rồi.
Đường Quyến nghị nàng lớn mật đến mức dám để thuộc hạ vu oan giá họa cho Vụ thứ sử ngay trước mắt bao
người, lại còn có nhân chứng, cảm thấy nàng có dũng có mưu, làm việc chu toàn kín kẽ, sau này tốt nhất không nên
đắc tội.
“Quận chúa nói phải, ta và quận ủy chính mắt nhìn thấy lọ thuốc này rơi ra từ trong người thuộc hạ của Vụ thử sử,
nhưng đây có phải là loại thuốc độc Bộ thể tử trúng phải hay không thì còn phải kiểm tra xem thế nào.” Đường
Quyến thận trọng lên tiếng, không có sơ hở gì, lại hết sức khách quan không thiên vị ai.
Quận ủy muốn nói mình không thấy, nhưng việc này rành rành trước mắt, trừ khi ông ta bị mù, đành gượng gạo
lên tiếng: “Việc này khá đáng ngờ, Vụ thứ sử đâu có động cơ gì để đầu độc Bộ thể tử.”
“Sao Quận ủy biết Vu thử sử không có động cơ? Quận ủy có chứng cứ gì không?” Thẩm Hi Hòa chậm rãi hỏi, “Nếu
có, mời quận ủy lấy ra để tránh tạo thành hiểu lầm, khiến Vụ thứ sử vô duyên vô cớ bị oan.”
“Hạ quan…” Quận ủy á khẩu, đành hỏi, “Vì sao quận chúa lại cho rằng Vu thứ sử có hiềm nghi đầu độc Bộ thể tử?”
“Quận ủy nói chuyện khó hiểu thật đấy?” Thẩm Hi Hòa nhìn ông ta với vẻ dò xét, “Quận ủy là quan võ, chức trách
là trị an, đánh giặc, không nên nhúng tay vào mấy chuyện điều tra phá án, truy tìm hung thủ thế này mới phải.”
Thẩm Hi Hòa châm chọc quận ủy một câu rồi nói tiếp: “Bộ thể tử trúng độc, trước khi hôn mê đã nói người đầu độc
mình là Vụ thứ sử, đã vậy thuộc hạ của Vụ thứ sử còn mang theo một lọ thuốc rất có khả năng là thuốc độc. Chẳng
lẽ từng này chưa đủ để tạm giữ điều tra? Sao lại thành ta cho rằng Vu thứ sử là người đầu độc? Ta chỉ liệt kê các
tình tiết đáng ngờ mà thôi.”
Sắc mặt quận ủy thoắt xanh thoắt trắng.
Trời cao Hoàng đế xa, quả thật ông ta chỉ muốn dùng vũ lực trấn áp, tuy Đường Quyến tỏ vẻ trung lập nhưng thực
chất lại nghiêng về phía Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa lại dẫn theo không ít thủ vệ võ nghệ cao cường, còn có thị vệ
do Hữu Ninh để phái tới, muốn cưỡng chế là chuyện không tưởng.
Quận ủy phải người tìm lang trung đến, Đường Quyển thì dùng lang trung của phủ nha, hai vị lang trung cùng
nhau kiểm tra, lại bắt một con chuột làm thí nghiệm, vị lang trung của phủ nha khẳng định chắc nịch: “Loại thuốc
độc Bộ thể tử trúng phải đúng là loại này.”
Vị lang trung do quận ủy mời tới cũng không dám phản bác, sợ Thẩm Hi Hòa mời thêm vài lang trung khác đến
kiểm nghiệm, ông ta làm vậy chẳng phải là tự đạp đổ danh tiếng của mình hay sao? Nhưng ông ta cũng hiểu ý
quận ủy, đành trả lời lập lờ: “Hình như là loại độc này.” Đã thế này, Đường Quyển đành làm lễ với Vụ thứ sử “Vụ
thứ sử, mong ngài chịu thiệt, đợi bệ hạ phán xử”
Vụ thứ sử lạnh lùng nhìn Thẩm Hi Hòa, nàng vẫn bình tĩnh vuốt ve tay áo.
Đây không phải địa bàn của ông ta, ông ta đến đây chính là chui đầu vào rọ.
Cái bẫy dành cho Bộ Sơ Lâm chỉ mới được quyết định ngày hôm kia, đêm qua mới thực thi, sáng nay Bộ Sơ Lâm
mới bị bắt, nữ lang thoạt trông có vẻ nhu nhược trước mặt ông ta hắn chỉ mới biết chuyện sau khi vào thành, vậy
mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nàng đã có thể bày ra một cái bẫy chết người nhằm vào ông ta.
Lúc này, gã thuộc ha bị Mạc Viễn đánh ngất xỉu đã tỉnh lại, gã ta chỉ vào Mạc Viễn nói rằng lọ thuốc kia là do Mạc
Viễn nhét vào người mình nhận lúc hai người giao đầu, nhưng lại không có bằng chứng. Đúng như Thẩm Hi Hòa
đã nói, từ đầu đến cuối nàng chưa hề nói Vụ thử sử là hung thủ, mà nàng cũng đã nói sẽ ở lại đây đợi bệ hạ phải
người đến điều tra.
“Phủ quận thủ không còn giao tranh gì nữa, quận ủy còn ở lại đây làm gì, hay là quận ủy rảnh rỗi lắm?” Thấy
Đường Quyển đã đưa Vu thử sử vào buồng giam, Thẩm Hi Hòa quay sang quận ủy, cười nhạt với ông
ta
Thẩm Hi Hoa quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc, nụ cười này của nàng phải nói là phong hoa tột độ, quận ủy cũng
yêu thích cái đẹp như bao người đàn ông khác, nhưng không hiểu sao nụ cười của nàng lại khiến ông ta lạnh cả
sống lưng, chỉ có thể im lặng làm lễ cáo lui với Thẩm Hi Hòa rồi dẫn thuộc hạ rút lui dù không cam tâm.
Thấy Thẩm Hi Hòa dễ dàng xoay chuyển tình thể như vậy, Đường Quyến hết sức kính nể: “Quận chúa, Vụ thử sử
là họ hàng với thê tử của Chiêu vương điện hạ đấy.”
Đương nhiên Thẩm Hi Hòa biết chuyện này, Đường Quyến nhắc nhở không phải vì sợ Thẩm Hi Hòa không biết mà là muốn nhắc nàng không thể so sánh điều gì, triều đình phải ai đến đây mới là quan trọng. “Đường quận chủ cứ yên tâm, đương nhiên trong Kinh sẽ có người báo cho Chiêu vương điện hạ biết chuyện này.:” Thẩm Hi Hòa cụp mắt: “Ta muốn vào nhà lao nói với Vụ thứ sử vài câu.”
“Mời quận chúa.” Đường Quyển nhường đường.
Thẩm Hi Hòa bước vào nhà lao, mặt mày Vụ thứ sử tái mét, nhìn Thẩm Hi Hòa như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Trân Châu đem đến một chiếc ghế tựa, Thẩm Hi Hòa ngồi xuống bên ngoài buồng giam: “Sao sắc mặt Vụ thứ sử khó coi vậy? Chẳng qua ta chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi mà. Lúc Vu thứ sử gài bẫy bộ thế tử chẳng lẽ không nghĩ có ngày mình cũng sẽ bị người ta gài bẫy hay sao?”
Thẩm Hi Hòa không hiểu nổi vì sao những người thích bày mưu hãm hại người khác lại không thể chấp nhận sự thật được làm vua thua làm giặc. Bọn họ làm như chỉ mình mới có quyền hãm hại người khác, một khi bị người ta hãm hại thì lại tỏ vẻ oán trời trách đất, căm hận đối phương thấu xương.