Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Đương nhiên, thân phận của Vụ Tạo là thật, ông ta biết nếu mình dám lừa Thẩm Hi Hòa và Tiêu Trường Mân, hai
người họ đã có thể đổi trắng thay đen để giữ gìn Vụ gia thì cũng có thể dồn Vụ gia vào chỗ chết.
“Không tìm được manh mối gì về đồng phạm của Lý thị à?” Thẩm Hi Hòa không tiện nhúng tay điều tra đại sự
trên triều, tránh cho Hữu Ninh để nghi ngờ rồi theo dõi nàng gắt gao lại không hay, thế nên nàng mới đến hỏi
Tiêu Hoa Ung.
“Rất gọn gàng, không có dấu vết gì” Tiêu Hoa Ung không khỏi khen ngợi.
Thẩm Hi Hòa trầm ngâm chốc lát: “Đã vậy thì chỉ còn một cách”
Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười, thật ra trong lòng hắn đã có kết luận, có lẽ Tiêu Trường Mẫn chưa từng nghĩ đến
điều này mà chỉ biết theo dõi lão Tam, nhưng hắn muốn biết Thẩm Hi Hòa có nghĩ giống mình không: “Là cách
gì?”
“Đại vương phi sống trong nội trạch, lại là hậu duệ của hoàng tộc Lý thị, cho dù có giỏi ngụy trang, lừa gạt được
vài người, nhưng nếu nàng ta có động tĩnh gì thì bệ hạ sẽ biết ngay, chắc chắn nàng ta không chi phổi được ai.”
Thẩm Hi Hòa phân tích: “Vụ việc nghiêm trọng thế này, nếu không phải tâm phúc thì nàng ta tuyệt đối không dám
sai khiến. Theo ta thấy, người lôi kéo Vụ Tạo vào cuộc không phải thuộc hạ của nàng ta, có điều sau khi biến Vu
Tạo thành quân cờ của mình, hắn bọn họ phải cho Vụ Tạo biết ông ta sẽ bán mạng vì ai thì Vụ Tạo mới bằng lòng
nhập bọn được. Thế là Đại vương phi bèn gặp mặt Vụ Tạo, để Vụ Tạo tin rằng kẻ chủ mưu chính là Đại vương.
Có lẽ vai trò duy nhất của Đại vương phi trong vụ án này chỉ có thế, đó là đóng vai kẻ chủ mưu trên danh nghĩa,
che giấu cho đồng phạm của mình”
Chắc chắn Vụ Tạo phải xác định kẻ chủ mưu là Đại vương thì mới dám đi theo làm việc, bằng không dù bị đe dọa
hay bị gài bẫy đi nữa thì ông ta cũng tuyệt đối không nghe theo. Mấy năm nay, Đại vương không hề cố tình che
giấu tài năng, thực lực của hắn không đủ làm ra chuyện tày trời nhường ấy, vả lại sau khi vụ án trộm mộ bị phơi
bày, Đại vương vẫn dửng dưng như thường ngày, có thể thấy hắn không hề biết việc này.
Lý Yến Yến không có người nào có thể sai phải được, vậy mà sau khi vụ việc bị lộ, Đại vương trở thành đối tượng
tình nghi, người ta vẫn không tìm được chứng cứ gì, tuy cũng có người hoài nghi Lý Yến Yến nhưng cũng không
điều tra được manh mối liên quan đến nàng ta.
Có thể thấy Lý Yến Yến chỉ là đòn tung hỏa mủ nên nàng ta mới dám to gan đến thế.
Dù ai cũng hoài nghi Lý Yến Yến nhưng lại không có chứng cứ, không làm gì được nàng ta, còn đảm tay chân bị bắt
của Vụ Tạo thì đều do đồng phạm của Lý Yến Yến lấy danh nghĩa nàng ta để sắp xếp cho Vu Tạo, khiến Vu Tạo
không khỏi bội phục thể lực của Đại vương, từ đó hết lòng cống hiến.
Tiêu Hoa Ung bật cười vui vẻ: “UU và ta đúng là có thần giao cách cảm.”
Thẩm Hi Hòa không buồn để ý đến cách dùng từ đầy mờ ám của Tiêu Hoa Ung, sắc mặt vẫn thản nhiên như
thường, cũng không sửa lời hắn. Nàng mà so đo thì hắn sẽ càng được nước lấn tới, không chừng còn nói ra nhiều
câu trắng trợn hơn nữa, chẳng qua là ỷ vào việc nàng đã quyết định gả cho hắn mà thôi.
“Điện hạ có đoán được ai là đồng phạm với Đại vương phi không” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy vị hoàng tử” Tiêu Hoa Ung vẫn cười tươi rói, “Lão Nhị, lão Tam vô tội; lão Tử
đang ở hoàng lãng, có điểm đáng ngờ, mấy năm nay hắn đã âm thầm gầy dựng được một thể lực không thể xem
thường, lão Ngũ cho nổ hoàng lãng, có thể nói là người vạch trần vụ này, có thể thấy hắn không phải kẻ chủ mưu.
Tiểu Cửu và lão Ngũ là huynh đệ cùng mẹ, nếu việc này do Tiểu Cửu bày ra, lão Ngũ sẽ không vạch trần mà còn
giúp Tiểu Cửu che giấu, vậy chỉ còn lại một người.”
Các hoàng tử còn lại, Lục hoàng tử đã “chết” Thập nhị hoàng tử chưa có thành tựu gì, vả lại hiện hắn đã thành tấm
bia của Tiêu Hoa Ung, có thể loại trừ, vậy chỉ còn lại Bát hoàng tử Tiêu Trường Ngạn đang ở tận An Nam mà thôi.
Chuyện Thẩm Hi Hòa lo lắng nhất đã xảy ra, so với Tứ hoàng tử Tiêu Trường Thiến, nàng nghiêng về Tiêu Trường
Ngạn hơn, nhất là đám người bị thích chữ trên mặt kia rất có khả năng xuất phát từ chỗ Tiêu Trường Ngạn.
Thôi Tấn Bách có quan hệ khá thân cận với Bùi gia, nhà ngoại Tiêu Trường Ngạn, ngoài ra phải kể đến Tiêu Phủ
Hành cùng lớn lên bên Tiêu Trường Ngạn.
Lúc trước nàng bảo Bộ Sơ Lâm quần lấy Thôi Tấn Bách, ngoài mục đích giúp Bộ Sơ Lâm giải quyết vấn đề, thật ra
còn muốn thăm dò Thôi Tấn Bách, không ngờ tin đồn về hai người họ lại xôn xao đến thể, quan hệ cũng trở nên
thân thiết, sau này ai vì chủ nấy, nếu xảy ra xung đột về lợi ích, Bộ Sơ Lâm biết làm thế nào đây.
“UU đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Hoa Ung bỗng cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Hi Hòa đang dao động.
Thẩm Hi Hòa vốn định nhắc Tiêu Hoa Ung coi chừng Thôi Tần Bách, lại sợ Tiêu Hoa Ung nghe theo lời mình nhắc
nhở rồi gây khó dễ Thôi Tấn Bách, nên nàng phải hỏi ý Bộ Sơ Lâm xem thế nào: “Chuyện riêng thôi.”
Thẩm Hi Hòa chợt nghĩ đến Hoa Phú Hải, người kia từng đóng giả cả Thôi Tần Bách và Hoa Phú Hải, nểu Thôi Tần
Bách là người của Tiêu Trường Ngạn có nghĩa Hoa Phú Hải cũng thế, nhưng nếu đã có một thuộc hạ giàu nứt đố
đổ vách như Hoa Phú Hải, việc gì Tiêu Trường Ngạn phải trộm mộ để vơ vét của cải nữa chứ?
Cho dù cần làm vậy, Tiêu Trường Ngạn cũng không đến mức phải tiêu thụ tang vật bằng con đường này. Hắn chỉ
cần bảo Hoa Phú Hải dong buồm ra khơi một chuyến, vậy chẳng phải là thần không biết quỷ không hay ư?
Thôi Tấn Bách không thể là người của Tiêu Trường Ngạn được, vậy thì hắn tiếp cận người Bùi gia là có ý đồ!
Thẩm Hi Hòa chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoa Ung chăm chủ: “Điện hạ cảm thấy Tứ hoàng tử và Cảnh vương điện
hạ ai đáng nghi hơn?”
Đây là lần đầu Tiêu Hoa Ung không nhận ra ngụ ý dò xét của Thẩm Hi Hòa, hắn nói: “Hẳn là UU nghi ngờ Bát đệ.”
“Chẳng lẽ điện hạ hoài nghi người đó là Tứ hoàng tử ư?” Thẩm Hi Hòa quan sát sắc mặt Tiêu Hoa Ung, không thấy
vẻ gì là giả vờ.
“Những gì Tây Bắc vương biết về huynh đệ chúng ta chẳng qua là phải người điều tra rồi phân tích cho U U nghe,
chúng ta là vãn bối, chưa từng tiếp xúc với Tây Bắc vương nên có lẽ Tây Bắc vượng không rõ cách làm người của
Bát đệ” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng nói, “Bát đệ có dũng có mưu, trong số các huynh đệ, hắn và Tiểu Cửu am hiểu
binh pháp nhất, là tướng tài hiếm có. Bát đệ từng xông pha trận mạc, tằm máu sa trường, từng chứng kiến nhiều
tướng sĩ thân thiết gục ngã, da ngựa bọc thây, có khi còn không tìm được thi hài từ chiến trường để đưa về an táng.
Hẳn sẽ không làm vậy, vì hắn biết nếu có ngày phần mộ những người này bị đào bới thì bản thân sẽ đau thương
đến nhường nào.”
Thẩm Hi Hòa nhận thấy Tiêu Hoa Ung có phần tán thưởng Tiêu Trường Ngạn.
“Lão Tử thì lại khác, dã tâm của hắn đã bại lộ, không thể ở lại Kinh thành tiếp tục ngụy trang, đành phải tìm có giải quyết vấn đề nan
giải của bệ hạ, tuy hắn đã bị biến thành thứ dân đi canh gác hoàng lăng, nhưng hắn đã trù tính hơn mười năm nay, sẽ không dễ gì hết
hi vọng” Tiêu Hoa Ung nghiêm túc nói, “Nếu không có lực lượng, làm sao hắn chịu ngủ đông như vậy được?”
Tiêu Hoa Ung phân tích đầu ra đấy, Thẩm Hi Hòa thấy rất có lý, hắn không cố ý lừa nàng, quả thật nàng không thể chắc chắn về con
người Tiêu Trường Ngạn, vì từ năm mười lăm tuổi đến nay, hắn vẫn luôn ở An Nam chưa từng về Kinh.
“Ngoài ra.” Tiêu Hoa Ung nhắc nhở Thẩm Hi Hòa về một chi tiết nhỏ, “Hôm ấy, Lý thị có tham dự tiệc sinh nhật Diệp thị, thật ra hai
người họ vốn không thân, Lý thị cũng không thích tham dự yến tiệc trong cung.”
Đúng rồi, Lý Yến Yến không thích người Tiêu gia, đến tiệc ngắm hoa cúc của Vinh quý phi nàng ta còn không đi, vậy mà lại đến dự
tiệc sinh nhật Diệp Văn Đường. Thẩm Hi Hòa cứ tưởng nàng ta đến dự vì thấy buổi tiệc này không có trưởng bối nên sẽ được tự do tự
tại, giờ ngầm lại, xem ra là vì nàng ta và Định vượng hợp mưu với nhau.