Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 278

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Các hộ vệ của Thẩm Nhạc Sơn vội vây quanh ông, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Thẩm Nhạc Sơn ngồi trên lưng ngựa, siết chặt dây cương, nheo mắt nhìn bóng dáng ẩn hiện giữa màn sương.

Hình bóng mơ hồ kia dần rõ hơn, gương mặt tuấn tú của người nọ chỉ e trên đời không còn ai sánh bằng.

Thấy được người tới là ai, Thẩm Nhạc Sơn bèn xua tay ra hiệu cho các hộ vệ lui ra, đợi Tiêu Hoa Ung đến gần thì

chắp tay làm lễ: “Thái tử điện hạ” Các hộ vệ nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhảy xuống ngựa làm lễ: “Tham kiển

Thái tử điện hạ” “Chư vị tướng quân không cần đa lễ” Tiêu Hoa Ung chắp tay đáp lễ, sau đó nhìn sang Thẩm

Nhạc Sơn, “Vương gia, Ung đến đây để hộ tống vương gia một đoạn đường”

“Chúng chỉ là một đám chuột nhắt, cần gì phiền điện hạ đích thân đến đây?” Thẩm Nhạc Sơn tỏ vẻ ngờ vực. “Lúc

vương gia vào Kinh từng nói muốn kiểm tra võ nghệ của Ung, hôm nay Ung đến đây là để thực hiện lời hứa hôm

ấy” Tiêu Hoa Ung mỉm cười, khiêm tốn đáp lại.

Hôm ấy Thẩm Nhạc Sơn vào cung diện kiến Hữu Ninh để, lúc rời cung được Tiêu Hoa Ung đưa tiễn, quả thật hai

người có hẹn hôm nào cũng luận bàn võ nghệ, có điều Tiêu Hoa Ung là Đông cung thái tử, không thể tùy tiện rời

cung, Thẩm Nhạc Sơn thì bận bầu bạn với con gái, thế nên ước hẹn này mãi vẫn không thực hiện được.

“Tốt lắm, để ta xem thử thân thủ của điện hạ có đủ tư cách làm con rể ta hay không!” Thẩm Nhạc Sơn đồng ý, sau

đó quay đầu ngựa trông theo con đường khúc khuỷu trước mặt, “Điện hạ chọn đường bên trái hay bên phải?”

“Vương gia…”

Thuộc hạ toan can ngăn nhưng lại bị Thẩm Nhạc Sơn xua tay. Ông nhìn sang Tiêu Hoa Ung, ánh mắt sáng ngời,

khóe môi khẽ nhếch như cười như không.

Tiêu Hoa Ung giục ngựa chạy tới mấy bước, vừa hay đứng ngang hàng bên trái Thẩm Nhạc Sơn: “Nghe theo ý trời

vậy”

Nói rồi, hắn nắm chặt dây cương, quay sang nhìn Thẩm Nhạc Sơn, đúng lúc Thẩm Nhạc Sơn cũng nhìn hắn, trong

mắt hai người là ý chí chiến đấu hừng hực. Cả hai cùng thét to một tiếng, vung roi quất ngựa. Hai con ngựa đồng

loạt lao đi về phía hai bên khe núi, làm tuyết bị xới tung.

Bốn bề mênh mông tuyết trắng, hai tấm áo choàng đen tung bay phần phật trong gió, mạnh mẽ tựa cánh ưng trên

trời cao. Hai người xông thẳng về phía trước, lác đác có tên bắn tới, một mũi, hai mũi, rồi ba

mũi..

Tên bay mỗi lúc một dày, hết đợt này đến đợt khác, ngày càng gần hơn. Tiêu Hoa Ung cúi rạp người, một tay nắm

chặt dây cương, một chân móc lấy yên ngựa, cả người dân sát bụng ngựa, gần như sượt qua vách đá.

Thẩm Nhạc Sơn rút trường đao ra, hai chân bám chặt bàn đạp, buông lỏng dây cương, thanh trường đao xoay tít

trong tay, ngăn chặn toàn bộ mũi tên, con ngựa vẫn phi như bay.

Một cơn mưa tên lại ập đến, Thẩm Nhạc Sơn ngả người về phía sau, áp sát lưng ngựa, thanh trường đạo trong tay

vẫn không ngừng xoay tròn vun vút.

Đúng lúc này, vách đá hai bên có đá tảng lăn xuống ầm ầm, ánh mắt Tiêu Hoa Ung tối lại, xoay người ngồi thẳng

trên lưng ngựa. Hắn nghiêng đầu né tránh mấy mũi tên, ghìm cương cho ngựa chạy theo đường chéo, vừa tránh tên

bắn, vừa tránh đá tảng.

Thẩm Nhạc Sơn theo sát đằng sau, nhìn Tiêu Hoa Ung khéo léo phối hợp cùng ngựa, nhanh nhạy phán đoán hướng

rơi của đá tảng, lần nào cũng tránh được, ánh mắt ông lộ vẻ tán thưởng.

Tiêu Hoa Ung rút sáo xương ra thổi, đám chim ưng đang chao lượn trên không lập tức lao xuống, nhắm ngay vào

kẻ địch đang mai phục, khiến bọn chúng hoảng loạn như ong vỡ tổ. Tiêu Hoa Ung vung roi ngựa: “Giá!”

Con ngựa bị đau tung vó như bay, Tiêu Hoa Ung nhìn chằm chằm phía trước, viên tướng lĩnh phụ trách trận địa

mai phục lần này của Đột Quyết là Tam vương tử Mục Nỗ Cáp, gã ta phản ứng rất nhanh, lập tức ra hiệu cho một

phần đội cung thủ nhắm bắn lũ chim ưng, phần còn lại thì tiếp tục bắn về phía Tiêu Hoa Ung, nhóm phụ trách lăn

đá cũng không ngơi tay.

Mục Nỗ Cáp kéo cung, nhắm vào Tiêu Hoa Ung. Bốn mắt nhìn nhau, vào khoảnh khắc bắn tên, gã ta lại chếch sang

hướng khác. Tiêu Hoa Ung bị động tác giả của gã đánh lừa, cứ ngỡ gã nhắm bắn mình nên xoay người né tránh,

không ngờ gã lại bắn tên vào u tuyết trên vách đá. Tuyết bắt đầu lở từng mảng, lăn dọc theo vách đá, hình thành

một quả cầu tuyết thật to.

Tiêu Hoa Ung vội cho ngựa nhảy lên, thoát được trong đường tơ kẽ tóc. Vó ngựa vừa chạm đất, Mục Nỗ Cáp lại giở

trò cũ, tiếp tục nhắm bắn Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung không dám chậm lại, sợ bị trúng tên hoặc bị đá tảng đập

trúng.

Một khi đoán nhầm ý định của Mục Nỗ Cáp, Tiêu Hoa Ung sẽ trúng một đòn trí mạng. Nếu hắn tránh tên trong khi

tên được nhằm vào các u tuyết trên vách đá, rất có thể hắn sẽ không kịp né tránh lần thứ hai, nhưng nếu không

tránh mà Mục Nổ Cáp lại thật sự nhằm bắn vào hắn, hắn sẽ không tránh khỏi trọng thương.

Tiêu Hoa Ung ung dung mỉm cười, thoạt tiên, hắn và ghìm cương né tránh những quả cầu tuyết đang lăn xuống, để

Mục Nỗ Cáp bất giác bắn tên về phía hắn, ngay khoảnh khắc mũi tên rời khỏi dây cung, Tiêu Hoa Ung liền nhảy

lên, thành công tránh được một đòn hiểm.

Thấy mình mắc mưu Tiêu Hoa Ung, Mục Nỗ Cáp chán nản ra mặt: “Người Hán thật gian xảo!”

Ngay khi Mục Nỗ Cáp bắn tên, tên thủ hạ đắc lực của gã cũng lắp tên, kéo cung, ba mũi tên cùng bắn về phía Tiêu

Hoa Ung vừa nhảy lên, Mục Nỗ Cáp cũng nhắm bắn đến vị trí mà gã đoán Tiêu Hoa Ung sẽ dịch chuyển để tránh

ba mũi tên kia. Mục Nỗ Cáp cười gian xảo, buông tay khỏi dây cung.

Tiêu Hoa Ung vừa mới tránh được mũi tên đầu tiên của Mục Nỗ Cáp, còn chưa rơi xuống lưng ngựa trở lại thì ba

mũi tên đã bay vút đến, hắn lộn mình ngay giữa không trung, rút thanh nhuyễn kiểm giắt bên hông ra cắm vào

vách đá đúng lúc này mũi tên thứ hai của Mục Nỗ Cáp xé gió bay tới

Tiêu Hoa Ung quay đầu lại, thấy mũi tên sắp bắn trúng mình trong nháy mắt, một mũi tên khác chợt bay đến, đâm

ngay vào mũi tên của Mục Nỗ Cáp khiến nó chệch hướng. Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười, nhìn lướt chung quanh

để đánh giá tình hình, sau đó đạp lên vách đá lấy đà rồi tung mình về phía con ngựa đang phi nước đại: “Vương

gia, yểm hộ ta!”

Tiêu Hoa Ung nhào lộn vài vòng để tránh tên, đồng thời huýt sáo một tiếng, con ngựa chạy về phía hắn, Tiêu Hoa Ung lãn một vòng

trên lưng ngựa, gio chân móc vào bàn đạp để khỏi rơi xuống đất, một tay với lấy cây cung giắt trên mình ngựa, tay kia ra sức kéo dây

cương, cuối cùng cũng ngồi vững trên lưng ngựa.

Hắn rút tên, giưrơng cung, nhằm chuẩn rồi bắn liên tiếp hai mũi tên về phía Mục Nỗ Cáp và tên thủ hạ.

Chỗ ẩn nấp của Mục Nỗ Cáp khá chật hẹp, lại nằm ngay ria vach đá, cả hai bất giác lùi ra sau. Mũi tên của Tiêu Hoa Ung xé gió bay

tới trong chớp mắt, Mục Nỗ Cáp giơ đao cản trước ngực, mũi tên xuyên qua lưỡi đao, đầu mũi tên cắm vào da thịt, tuy không sâu

nhưng lực bắn mạnh đến mức làm Mục Nỗ Cáp ngã ngửa ra sau.

Tên thủ hạ của Mục Nỗ Cáp không chính xác được như gã, không thể cản được mũi tên của Tiêu Hoa Ung, bị tên xuyên từ trước ngực

ra sau lưng, tử vong ngay tại chỗ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio