Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thẩm Hi Hòa gật đầu, lẳng lặng nhìn Tiêu Hoa Ung.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoa Ung không thể đoán được suy nghĩ của một người, hắn đành nói tiếp: “Về Kinh rồi,
ta thấy Kinh đô thật buồn tẻ, ai cũng nằm trong lòng bàn tay mình, chỉ có nàng là ngoại lệ. Thế là ta muốn gặp
nàng, muốn hiểu nàng hơn, thấy nàng luôn điềm tĩnh, thông minh khôn khéo, ta bất giác chìm đắm sâu hơn, đến
lúc giật mình nhận ra thì ta đã sẵn lòng liều mình vì nàng rồi.”
Tiêu Hoa Ung phát hiện mình không thể buông bỏ tình cảm dành cho Thẩm Hi Hòa từ lúc nào?
Là khi leo núi tuyết để hái tuyết liên, lúc ấy dẫu không dám chắc có thể bình yên quay về, hắn vẫn không muốn từ
bỏ, và thế là hắn biết bóng hình Thẩm Hi Hòa đã khắc ghi trong lòng mình từ lúc nào chẳng hay, cho dù trước đó
hắn nghĩ mình chỉ rung động với nàng mà thôi.
Trước khi đi hái tuyết liên, hắn có phần hờ hững với nàng, nhưng sau đó thì có thể nói là nỗ lực hết mình để có
được tình cảm của nàng.
Thẩm Hi Hòa không ngốc, cây Thiên Sơn tuyết liên đó do thuộc hạ của Hoa Phú Hải đưa tới. Ngẫm lại, lúc ấy Tiêu
Hoa Ung lấy cớ thu hồi số lượng thực nộp thuế vụ thu bị cướp để rời Kinh, trong khi việc này vốn chẳng cần đích
thân hắn ra mặt, mạng lưới nhân lực trong tay hắn đủ sức lo liệu.
“Điện hạ nghe Tề đại phu nói ta cần dùng Thiên Sơn tuyết liên nên mới giả vờ bệnh, còn phao tin mình cần dùng
Thiên Sơn tuyết liên chữa bệnh” Thẩm Hi Hòa không rành y lý nên khi hỏi Tùy A Hỉ và Trân Châu về bệnh tình
của Tiêu Hoa Ung thì không hỏi hắn có cần dùng Thiên Sơn tuyết liên hay không.
Hôm qua hỏi đến mới biết bệnh tình của hắn hoàn toàn không cần dùng tới Thiên Sơn tuyết liên, vì nàng nên hắn
mới khiến cho người trong cung đổ xô đi tìm.
“Tuyết liên thường mọc trên núi cao, tuyết liên thượng phẩm cỡ này có lẽ chỉ có trên đỉnh núi tuyết.” Thẩm Hi Hòa
không phải một nữ lang thiếu hiểu biết, suốt ngày chỉ quanh quẩn chốn khuê phòng, tuy chưa từng leo núi tuyết
nhưng đã đọc nhiều cuốn du ký, trong sách viết rằng núi cao khó leo, càng lên cao càng khó hô hấp.
Thẩm Hi Hòa chợt nhớ lại lần đầu hai người họ gặp nhau, Tiêu Hoa Ung cũng trèo lên vách đá cheo leo để hái Tiên
Nhân Thao, có lẽ chỉ mình hắn dám mạo hiểm trèo lên những nơi có địa hình hiểm trở như thế.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn đăm đăm: “Cũng bởi vì thế mà chất độc trong người điện hạ phát tác, khiển điện hạ bị
mù màu”
Chuyện đã đến nước này, Tiêu Hoa Ung đành nói thật: “UU, ta đã muốn thú thật với nàng kể từ lúc trở về sau
chuyến đi hái tuyết liên, nhưng ta biết nàng băn khoăn chuyện gì nên mãi không dám nói. Lúc nàng thấy được
quân cờ kia, ta phân vân hết sức, rốt cuộc vẫn không đủ can đảm, vẫn tiếp tục giấu giếm.
Ngày hôm kia, khi biết nàng có khứu giác nhạy bén hơn người, dù là cùng loại hương liệu mà cách pha chế bất
đồng cũng có thể phân biệt, ta biết mình sẽ bại lộ ngay khi nàng thấy được cặp chuỗi hạt kia. Lúc
ấy ta định thú nhận tất cả với nàng, nhưng nghĩ khó khăn lắm nàng mới dịu dàng với ta hơn một chút, ta lại không
dám..”
Hẳn là Thái tử, một vị Thái tử tài trí phi thường lại giỏi che giấu năng lực của bản thân, đến Hoàng thượng hắn
cũng không sợ, ấy thế mà lại sợ nàng đến nỗi không dám thừa nhận những lớp vỏ bọc của mình, sợ nàng biết được
thì sẽ chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn nữa.
“Những chuyện sau đó thế nào thì nàng đã biết rồi đấy” Tiêu Hoa Ung nhắm mắt lại, tựa như một người tử tù
đang đợi phán quyết.
Thẩm Hi Hòa nhìn hắn, một cơn gió rét thổi qua, luồn qua mái tóc cả hai.
“Điện hạ, Chiêu Ninh rất biết ơn điện hạ đã năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ, nguyện dốc hết sức mình đền đáp
công ơn này.” Một lúc lâu sau, Thẩm Hi Hòa mới lạnh nhạt cất tiếng, “Nhưng Chiêu Ninh buộc phải cô phụ tấm
chân tình của điện hạ, mong điện hạ phối hợp với Chiêu Ninh hủy hôn ước, làm vậy cũng là vì lợi ích sau này.”
“Nàng nói gì cơ?” Thật ra Tiêu Hoa Ung đã đoán trước Thẩm Hi Hòa sẽ phản ứng thế này, nhưng khi nghe nàng
nói ra những lời ấy, hắn vẫn cảm thấy đau đớn như thể trái tim mình vừa bị muôn vạn mũi tên xuyên qua.
“Điện hạ, nếu chúng ta kết tóc làm phu thê thì cũng chỉ có thể làm một đối phu thê đồng sáng dị mộng, Chiêu Ninh
sẽ đề phòng điện hạ từng giây từng phút.” Thẩm Hi Hòa lên tiếng, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, “Chiêu
Ninh không muốn phải mệt mỏi như vậy.”
“Cả ngày đề phòng ta ư?” Tiêu Hoa Ung bật cười thành tiếng, tiếng cười sao mà đau thương, “Chung quy nàng vẫn
không tin ta.”
“Không, hiện tại Chiêu Ninh tin điện hạ.” Thẩm Hi Hòa nói, “Chiêu Ninh cũng có trái tim chử, Chiêu Ninh tin vào
tấm chân tình của điện hạ.”
“Nếu đã tin ta, sao nàng còn đối xử với ta như vậy?” Tiêu Hoa Ung chất vấn, mắt đỏ ngầu. D
“Điện hạ thấy khúc “Phượng cầu hoàng có cảm động không?” Thẩm Hi Hòa chợt hỏi.
Tiêu Hoa Ung ngẩn người, thông minh như hắn tất nhiên là hiểu ra ngay, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.
Thẩm Hi Hòa nhìn thẳng về phía trước: “Người đời thường nói khúc “Phượng cầu hoàng’ lưu truyền muôn đời,
thậm chí còn có không ít lang quân đàn khúc này để mua vui cho mỹ nhân, nhưng bọn họ đã quên, kết cục của mối
tình đẹp đẽ trong Phượng cầu hoàng là Bạch đầu ngâm.”
() “Phượng cầu hoàng” là một nhạc khúc do Tư Mã Tương Như sáng tác. Tương truyền Tư Mã Tương Như đã vừa
đàn vừa hát khúc nhạc này để tỏ tình với tài nữ Trác Văn Quân, khiến nàng Văn Quân động lòng, chấp nhận bỏ
trốn cùng mình. Về sau, Tương Như lên Kinh làm quan, đắm chìm trong vinh hoa phú quý, dần quên người vợ nơi
quê nhà. Văn Quân hay tin chồng định nạp thiếp bèn làm bài thơ “Bạch đầu ngâm” bày tỏ nỗi đau đớn khi chồng
thay lòng đổi dạ và ngỏ ý cắt đứt tình nghĩa từ đây. Nhận được thư, Tương Như cảm động, vội quay về gặp vợ.
Để sáng tác nên một nhạc khúc chân thành da diết như”Phượng cầu hoàng”, hắn tình cảm của người nọ là thật
lòng, nhưng nếu người nọ không thay lòng đổi dạ thì đã không có bài thơ “Bạch đầu ngâm“.
“Ta sẽ không…” Tiêu Hoa Ung muốn biện minh cho bản thân.
Thẩm Hi Hòa lắc đầu: “Điện hạ, không phải là ta không tin điện hạ sẽ một lòng một dạ, nhưng ta không thể tin.
Nếu ta chỉ có một mình, tứ cố vô thân, sau lưng không có Thẩm gia, nhất định ta sẽ đắm chìm trong bể tình cùng
điện hạ, tận hưởng niềm vui trước mắt, không bận tâm kết cục có thể nào, có vậy mới không uổng công được sinh
ra trên đời. Ta cũng muốn được vô tư vô lo, nhưng ta nào có tư cách đó.
Ta được phụ thân và huynh trưởng nâng niu chiều chuộng từ bé, hai người họ luôn hết lòng ủng hộ ta, lẽ nào hai
người họ sẽ tin điện hạ sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa?
Không, bọn họ không tin, chẳng qua vì ta muốn gả cho điện hạ, bọn họ thương ta nên mới tin ta. Nếu có ngày điện
hạ thay lòng, ta chấp nhận trả giá đắt vì không biết nhìn người, dẫu có chết không toàn thây cũng là do ta gieo gió
gặt bão, nhưng còn bọn họ thì sao?
Mắt Tiêu Hoa Ung cay cay, hắn bình tĩnh nhìn bóng hình mà mình thương nhớ đêm ngày. Dù là người đọc rộng
hiểu nhiều, khéo ăn khéo nói, giờ phút này hắn lại không phản bác được lấy một câu. “Điện hạ, ta sinh ra ở Tây Bắc,
bách tính Tây Bắc kính yêu ta vì ta là con gái của phụ thân. Biết sức khỏe ta không tốt, hàng xóm láng giềng sẵn
lòng vì ta mà không đốt pháo dịp Tết, thậm chí có lần, một ông lão lời qua tiếng lại với thế tử, ông ấy nói “Bà lớn
tiếng thế nhỡ quấy nhiều đến quận chúa thì sao, thể là hai người ngưng cãi vã.
Điện hạ thấy đấy, bọn họ đối xử với ta tốt biết mấy? Nếu ta trao tim mình không đúng chỗ, khiến bọn họ rơi vào cảnh nước sôi lửa
bỏng, một lần nữa gặp cảnh lầm than, ta có chết cũng không nhắm mắt.” Thầm Hi Hòa chưa từng dốc hết gan ruột, giải bày tâm tư với
bất cứ ai khác như lần này, Tiêu Hoa Ung là người đầu tiên, bởi nàng tôn trọng tình cảm chân thành của hắn.
“Vậy nên nàng không sợ trở thành kẻ địch của ta đúng không?” Tiêu Hoa Ung gắng lắm mới bình tĩnh được.
“Vì sao ta muốn hủy hôn, thứ nhất là không muốn đổi gạt điện hạ, thứ hai là cảm động trước tình cảm của điện hạ, thứ ba, ta tự biết
mình không phải đối thủ của điện hạ.” Thẩm Hi Hòa khẽ cười, vẻ mặt điềm tĩnh, “Nếu đối đầu với điện hạ, có thua thì ta cũng dốc hết
toàn lực rồi, không phụ lòng yêu thương và kỳ vọng của phụ thân và huynh trưởng dành cho mình. Ta đă sống đáng mặt với chính
mình, có thể bình thản đón nhận cái chết.”
Nhưng nếu nàng thành hôn với hắn thì lại khác. Nàng sẽ phải đề phòng hắn từng giây từng phút, lãng phí thời gian của bàn thân, còn
ảnh hưởng đến phán đoán của phụ thân và huynh trưởng. Chi vì nàng là thế từ của hắn mà Tây Bắc có thể bị tổn thất, sự anh minh cả
đời phụ thân và huynh trưởng bị hủy hoại trong phút chốc.