Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thiên Viên giật mình, cả người run rẩy, trong triều ai cũng biết Thái tử điện hạ yểu mệnh mà chẳng nói ra.
Các hoàng tử khác một mực ngóng trông Tiêu Hoa Ung hoảng thệ, sau đó tranh nhau vị trí Đông cung và thiên hạ
này, ngoài ra còn có quận chúa. “Chỉ mới nghĩ có kẻ đang ấp ủ ý định này…” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung chợt tôi, “Là
cô lại muốn… muốn giết sạch bọn chúng.”
Lăng Thiên Viên sởn gai ốc, hắn biết điện hạ không nói đùa, vội lên tiếng: “Điện hạ, ngài phải tin quận chúa, quận
chúa tuyệt đối không phải người như vậy.”
Quận chúa quả thật không phải người như vậy, thậm chí ban đầu nàng còn không muốn thành thần, nếu được có
lẽ quận chúa chỉ muốn sống bên Tây Bắc vương và thế tử suốt quãng đời còn lại, người như nàng mà thủ tiết thì sẽ
thủ tiết cả đời.
Sắc mặt Tiêu Hoa Ung dịu lại, im lặng không lên tiếng, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Sân thi đấu đang hết sức ồn ào náo nhiệt. Lúc này, Dương Lăng công chúa đã ra khỏi cung, mặt mày lạnh lẽo, trong
đầu chỉ nghĩ về chuyện mình vừa nghe được. Nàng ta vốn chẳng làm gì quá giới hạn, lần đó với Mục Nỗ Cáp cũng
là do Thẩm Hi Hòa gài bẫy. Thế rồi nàng ta không dung có thai, còn bị Hữu Ninh để ép phá thai, nhưng đúng là cả
tháng nay nàng ta không có nguyệt sự, sau khi uống thuốc lại ra máu, Dương Lăng công chúa nghĩ mãi không tìm
được vấn đề nằm ở đầu, giờ mới hiểu ra có lẽ mình lại bị Thẩm Hi Hòa tính kể.
Mục đích của Thẩm Hi Hòa là khiển Dương Lăng công chúa không thể thoát khỏi vòng khống chế của mình, Mục
Nỗ Cáp mà biết được chuyện này thế nào cũng nói sự tình ngày ấy là do nàng ta lập mưu, có thể sẽ không cưới
nàng ta nữa. Nay ai cũng đã biết chuyện nàng ta và Mục Nỗ Cáp, nàng ta không gả cho hắn thì còn biết gả cho ai?
Người có xuất thân thấp kém không thể bảo vệ nàng ta được, đến Lương Chiêu dung còn bị Thẩm Hi Hòa giết nữa
là! Nàng ta nhất định phải tìm được bằng chứng cho thấy mình bị Thẩm Hi Hòa hãm hại, sau đó vạch mặt Thẩm Hi
Hòa với phụ hoàng, đó là đường sống duy nhất của nàng ta!
Dương Lăng công chúa chất vấn vị thái y đã khám nhầm cho mình, từ đó biết được nơi bán loại thuốc kia. Nàng ta
định phải người đi mua nhưng lại sợ người hầu của mình đã bị Thẩm Hi Hòa mua chuộc, lúc trước nàng ta xảy ra
chuyện với Mục Nỗ Cáp cũng là vì thế,
Có điều cung nữ kia đã tự sát, Dương Lăng công chúa đành phải bó tay, phải người điều tra nguyên quán của cung
nữ kia mới biết gia đình người này xảy ra biến cố, Thẩm Hi Hòa cho nàng ta được chọn, mạng đổi mạng.
Có tiền lệ như thế, Dương Lăng công chúa không dám sai sử ai. Nàng ta cho rằng thái y không dám lừa mình, bởi lẽ
đã nắm được chứng cử ông ta khám nhầm cho mình! Nếu ông ta dám nói dối, nàng ta sẽ trình
chứng cứ cho phụ hoàng, việc này liên quan đến tính mạng, viên thái y kia tuyệt đối không dám lừa gạt.
Nhưng Dương Lăng công chúa đâu ngờ chuyện này nàng ta có đi mà không có về. Nàng ta vừa bước vào y quán
mà Thẩm Hi Hòa sắp đặt sẵn, không lâu sau, Mục Nỗ Cáp cũng đi vào.
Mục Nỗ Cáp bị đuổi khỏi sân, tâm trạng đang rất tồi tệ, đã vậy tùy tùng còn ồn ào không dứt. Hắn không thể để ai
khác biết được bệnh tình của mình, bằng không bọn họ sẽ không đi theo hắn nữa, một vương tử không thể có con
thì lấy đâu ra tư cách tranh giành vương vị.
Mục Nỗ Cáp ra lệnh cho tùy tùng không được đi theo, một mình lang thang trên phố. Hắn đang cố suy nghĩ xem
mình bị người ta ám hại lúc nào, kẻ đã chơi mình một vố đau là ai, bỗng nghe một lang trung lang bạt đang nhỏ
giọng thầm thì với người khác.
Thì ra ông ta đang bán thuốc tráng dương, Mục Nỗ Cáp toan bỏ đi thì nghe người mua thuốc ấp úng hỏi có thuốc
gì chữa được chứng bất lực hay không. Lão làng trung trêu chọc người kia vài câu, sau đó chém đẹp một khoản tiền
lớn rồi bảo người kia đi theo mình. Ma xui quỷ khiến, Mục Nỗ Cáp cũng đi theo bọn họ, thấy hai người bước vào
một y quán.
Mục Nỗ Cáp do dự một lát rồi bước vào trong, lang trung hỏi hẳn cần gì, hắn lại không nói nên lời. Lang trung
tưởng hắn không hiểu tiếng Hán, bèn bảo hắn đợi một lát để mình đi tìm phiên dịch. Mục Nỗ Cáp ngăn ông ta lại,
không muốn làm lớn chuyện,
Hai người giằng có một lát, lang trung tưởng hắn tới gây sự, đang định đuổi ra ngoài. Đúng lúc này, người ban nãy
hỏi mua thuốc đi ra, mặt mày hớn hở, tay cầm gói thuốc. Mục Nỗ Cáp bèn chỉ vào người này và nói: “Ta muốn mua
thuốc giống hắn.”
Lang trung tươi cười ra vẻ đã hiểu, còn lơ đễnh nhìn lướt qua hạ thân của Mục Nỗ Cáp. Hắn điên tiết lên, nhưng
còn chưa kịp nổi cơn thì lang trung đã mời vào gian trong: “Mời khách nhấn vào trong khám bệnh, ta không thể kê
đơn lung tung được, dù triệu chứng giống nhau thì chưa hẳn đã là cùng một căn bệnh.”
Mục Nỗ Cáp đi theo vào gian trong, lang trung bảo hắn ngồi đợi một lát để mình đi tìm lang trung chuyên trị bệnh
này.
Mục Nỗ Cáp ngồi trong phòng, lò hương bên cạnh tỏa khỏi lượn lờ, lúc này trong lòng Mục Nỗ Cáp tràn ngập
mong chờ có thể chữa khỏi bệnh nên không để ý, thậm chí hắn còn thấy mùi hương này thật thanh mát, không khỏi
hít hà một phen.
Chẳng mấy chốc, Mục Nỗ Cáp thấy cả người bủn rủn, biết mình lại bị ám toán, hắn lập tức đứng phắt dậy, lấy ra một cái còi, nhưng chưa kịp đưa lên miệng thổi thì cánh tay đã buông thõng, ngã nhào xuống đất.
Trước khi ngất đi, hắn nghĩ cả hai lần mình mắc bẫy đều liên quan đến huân hương…
“Quận chúa nói loại hương này có tác dụng không lâu, cần cho hắn ta thêm ít thuốc mê.” Mạc Viễn dặn dò, lang
trung bèn bưng thuốc mê chuẩn bị sẵn đến, đổ vào miệng Mục Nỗ Cáp.
“Tướng quân yên tâm, ta dùng liều lượng nhiều hơn người bình thường một chút, chắc phải nửa canh giờ nữa hắn
ta mới tỉnh được.” Làm xong, lang trung nói. “Tiến hành theo kế hoạch của quận chúa.” Mạc Viễn gật đầu rồi vác
Mục Nỗ Cáp lên vai. Người canh gác ngoài cửa sau truyền ám hiệu, Mạc Viễn xác định không có ai rồi mới hối hả
ra ngoài qua lối đó, người đi sau hắn thì vác Dương Lăng công chúa.
Khi trận mã cầu gần kết thúc, một người mặt mày tái mét hối hả chạy tới, thì thầm gì đó với Lưu Tam Chỉ. Sắc mặt
Lưu Tam Chỉ vụt trở nên nghiêm trọng, ông ta thấp thỏm đi đến chỗ Hữu Ninh để. Hữu Ninh đế nghe xong cũng
sa sầm mặt, sau đó đứng phắt dậy.
Đúng lúc này, trên sân đấu, Vương Nhị Lang bị đối thủ dồn đến vị trí đối diện chỗ ngồi của Tiêu Hoa Ung. Thấy
Hữu Ninh để đứng dậy, mọi người đồng loạt chú mục vào ông ta. Hữu Ninh để lạnh lùng ra lệnh cho ngừng trận
đấu.
Trên sân có người không chú ý, vẫn tiếp tục chuyển cầu cho Vương Nhị Lang. Thấy cầu bay tới, Vương Nhị Lang
vô thức vung gậy, quả cầu liên bay về phía Tiêu Hoa Ung, đám đông hốt hoảng kêu lên.
Hữu Ninh để đang định rời đi, thấy vậy thì khựng lại. Thẩm Hi Hòa cũng không ngồi yên được nữa mà đứng dậy.
Quả cầu bay đến gần Tiêu Hoa Ung thì bị Thiên Viên vung chướng bổ làm đôi. Mọi người chưa kịp thở phào, một
đám bột trắng bỗng phát tán từ quả cầu vỡ tung, bao trùm lấy Tiêu Hoa Ung. Hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Hắn lại ngất xiu nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa cạn lời.
Nàng bỗng phát hiện Tiêu Hoa Ung mà ngất xiu thì cũng giống như nàng dùng hương liệu vậy, chẳng phải chuyện gì tốt lành, chắc
chắn là đang bày mưu tính kế hãm hại ai đó.
Thầm Hi Hòa nhìn theo phía quả cầu bay tới, thấy có người ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Người này hơi lạ mặt, nàng bèn hỏi Trân Châu: “Người đó là ai?”