Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thẩm Hi Hòa nghe mà tức cả ngực, nhưng lại thấy hắn nói cũng có lý, nhất thời muốn nổi giận cũng không được,
chỉ có thể đứng đờ ra đó.
| Tuy Tiêu Hoa Ung không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh Thẩm Hi Hòa
như lạnh đi, hắn vội xuống nước: “Ta… chẳng qua ta chỉ muốn nàng đối tốt với ta hơn một chút.”
Thấy hắn tỏ vẻ rầu rĩ, Thẩm Hi Hòa không khỏi nghĩ người này làm thế nào mà lần nào cũng tô vẽ nàng như một
gã đàn ông bạc tình thế nhỉ?
Đã vậy hắn còn có một loạt lý lẽ ngụy biện nữa chứ. “Ta bị thương nặng thể này mà U U còn lạnh nhạt với ta như
vậy. Trước kia U U thường tới Đông cung, nếu bảo U U không có tình cảm gì với ta thì người ngoài làm sao tin
được. Lần này ta bị thương nặng đến thế mà UU lại thờ ơ, bọn họ sẽ nghi ngờ liệu ta có bị thương thật hay không”
Thẩm Hi Hòa: “..”
Như thế này có phải là tự làm tự chịu không nhỉ? Trước kia nàng hay lui tới Đông cung, giờ việc đó lại thành cái cớ
để hắn đòi hỏi. Lúc đó chính nàng quyết định qua lại với hắn, chứ không thì có lẽ nàng sẽ hoài nghi Tiêu Hoa Ung
đã sắp đặt mọi chuyện ngay từ đầu mất!
“Điện hạ muốn gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi bằng giọng cảnh cáo.
Tiêu Hoa Ung cảm nhận được giọng điệu nàng đã lạnh băng, cũng không dám làm quá trớn, đành thăm dò xem
giới hạn chịu đựng của Thẩm Hi Hòa là đầu: “Ta muốn ăn hoành thánh U U làm”
Nấu một bữa thì nàng còn chấp nhận được, Thẩm Hi Hòa vừa mới quay lưng đi đã nghe hắn nói: “UU à, phòng
bếp của Vĩnh Yên điện đồng người, lộn xộn lắm, người ta chỉ cần liếc mắt là biết nàng có chuyên tâm hay không
đấy”
Thẩm Hi Hòa: “.”
Hắn sợ nàng nấu một bát mì cục qua loa chứ gì?
() Nguyên văn “diện ngật đáp”: Một loại mì được nặn bằng tay thành từng đoạn ngắn và thô, ăn kèm nước dùng,
cà chua, cải thảo, cách làm khá đơn giản.
Xem ra hắn không biết nàng có yêu cầu rất cao đối với ẩm thực. Khi ở bên ngoài, nàng có thể không kén chọn và
điều kiện có hạn, nhưng nếu đã tự tay nàng nấu thì dù chỉ là một bát mì cục cũng phải đầy đủ sắc, hương, vị.
Tiêu Hoa Ung không gạt Thẩm Hi Hòa, quả thật phòng bếp của Vĩnh Yên điện khá phức tạp, vì mấy năm nay Thái
hậu không ở trong cung. Có điều bà là Thái hậu, là đích mẫu của Hoàng thượng nên không ai dám tính kế, Thái
hậu cũng lười thanh trừng nội bộ, bèn mặc cho bọn họ đấu đá lẫn nhau còn mình được yên thân, kẻo có người đoán
mò bà không thích ai rồi lại giở trò.
Nguyên liệu nấu ăn trong bếp rất phong phú, Thẩm Hi Hòa xem xét rồi chọn ra mấy thứ cần dùng, bảo nội thị và
cung nữ sơ chế, lại phân phó gã nội thị phụ trách chế biến các món mì nhào bột, còn mình thì chuẩn bị nhân.
Bản thân nàng cũng muốn ăn hoành thánh, bèn làm hai mươi bốn loại hoành thánh tương ứng với hai mươi bốn
tiết trong năm, mỗi loại có nhân và cách gọi khác nhau.
Lúc gói hoành thánh, Thẩm Hi Hòa đã nguôi giận, nghĩ bụng hắn đường đường là Hoàng Thái tử mà lại hao tâm
tổn trí đến thể chỉ vì một bữa ăn cũng chẳng dễ dàng gì, bởi vậy nàng càng chuyên chú nấu nướng, còn chuẩn bị
cho Thái hậu một phần.
Đầu bếp trong cung cũng biết làm, nhưng chứng kiến tay nghề của Thẩm Hi Hòa, thành phẩm cái nào cái nấy tròn
trịa đẹp đẽ thì cũng phải tấm tắc khen ngợi. Vĩnh Yên điện lắm tai nhiều mắt, thành thử Thẩm Hi Hòa còn nấu xong
mà tin Chiêu Ninh quận chúa dày công chuẩn bị món mì hoành thánh hai mươi bốn tiết đã được chắp cánh bay
khắp mọi xó xỉnh trong cung.
Hữu Ninh đế vừa xử lý chính vụ xong xuôi, đang hỏi về tiến triển điều tra vụ án mạng của Dương Lăng công chúa
và vụ Tiêu Hoa Ung trúng độc thì nghe được tin này. Ông ta dứt khoát tạm gác lại hai vụ án còn đang bế tắc vì
không có manh mối rồi dẫn theo Lưu Tam Chỉ đến Vĩnh Yên điện.
“Hôm nay nhờ có Thất Lang mà Hoàng thượng và ta được nếm thử tay nghề của Chiêu Ninh đây” Thái hậu trêu
ghẹo.
Thẩm Hi Hòa làm cả thảy bốn phần đề phòng có gì ngoài ý muốn, quả nhiên là có chuyện ngoài ý muốn thật.
Các viên hoành thánh đủ màu đủ kiểu, mỗi loại lại có nhân khác nhau, khiến người ta vừa ăn vừa tò mò, háo hức
muốn biết bên trong mỗi cái là nhân gì, Thái hậu và Hữu Ninh đế khen ngợi không ngớt miệng.
Thái tử lại không được ổn cho lắm, mắt hắn không nhìn được, gã nội thị hầu hạ hắn lại không được ăn ý, thường
đưa thìa quá xa hoặc quá gần, lúc nào cũng bị rơi vãi. Hữu Ninh đế nhìn mà nhíu mày.
Thẩm Hi Hòa không biết có phải Tiêu Hoa Ung cố tình giả vờ cho Hữu Ninh đế xem hay không, chỉ lẳng lặng ăn
phần mình.
Khi Tiêu Hoa Ung lại làm rơi một viên hoành thánh vào bát, Hữu Ninh đế sa sầm mặt: “Các ngươi hầu hạ kiểu gì
vậy hả? Có mỗi việc hầu hạ chủ tử cũng làm không xong thì còn cần các ngươi làm gì nữa?”
Thấy Hoàng thượng giận dữ, thị vệ, nội thị và cung nữ đồng loạt quỳ gối, ai nấy im thin thít.
“Phụ hoàng bớt giận” Tiêu Hoa Ung vội nói, giọng vẫn còn mệt mỏi, “Là do nhi thần đột nhiên không thấy đường
nên bọn họ chưa quen, đều do nhi thần cả, phụ hoàng đừng trách bọn họ.
Tiêu Hoa Ung đã nói vậy, Hữu Ninh đế đành khoát tay cho bọn họ lui ra, nhưng rồi lại ngoái đầu quan sát, dường
như muốn chọn một người khác hầu hạ Tiêu Hoa Ung.
Thấy thế, Thẩm Hi Hòa bèn đứng dậy: “Để đó cho con đi ạ”
Nàng vốn khánh ăn, chỉ vài miếng đã no, một bát nhỏ là xong bữa.
Tiêu Hoa Ung lập tức nhếch môi, Thẩm Hi Hòa bắt gặp, biết ngay là hắn cố ý mà!
Thẩm Hi Hòa vừa bắt tay vào việc, Tiêu Hoa Ung lập tức phối hợp ăn ý, không rơi một miếng nào. Thái hậu bèn
cười nói: “Đúng là Chiêu Ninh khéo chăm, mấy ngày tới ta giao Thất Lang cho Chiêu Ninh nhé” Thẩm Hi Hòa: “…”
Vậy là sắp tới ngày nào nàng cũng phải đến Đông cung chăm sóc Tiêu Hoa Ung? Cũng đầu thế nào để một người
mù lần mò đi qua bên này được.
“Được Thái hậu tin cậy, Chiêu Ninh nào dám lơ là.” Thẩm Hi Hòa đành vâng lời.
Nhác thấy Tiêu Hoa Ung cười tươi hơn, Thẩm Hi Hòa bèn lườm hắn, nhưng vẫn tiếp tục đút cho hắn ăn hết bát mì.
Thái hậu đã nói lời nhờ vả, sau khi ăn xong, Tiêu Hoa Ung mặt dày đòi Thẩm Hi Hòa đưa mình về Đông cung.
Dọc đường đi, Thiên Viên và nội thì không cách nào dìu hắn được. Hắn lúc thì trẹo chân, lúc thì bước hụt cầu
thang, khiến người ta trông mà khiếp vía. Sau một cú trượt chân loạng choạng, Tiêu Hoa Ung bèn nói: “UU, nàng
dìu ta được không? Bọn họ chẳng cẩn thận gì cả.”
Thiên Viên:“..”
Hắn rất cẩn thận mà, điện hạ quá khó chiều thì có!
Rõ ràng Tiêu Hoa Ung cố ý, đến cả Hồng Ngọc và Trân Châu cũng nhận ra, cả hai phải cố lắm mới nén cười được.
Thẩm Hi Hòa bước tới dìu hắn, Tiêu Hoa Ung nắm lấy tay nàng, miệng cười tươi rói.
Vừa đặt chân vào Đông cung, Thẩm Hi Hòa liền đẩy hắn ra, sau đó giật bằng vải trên mắt hắn xuống: “Thuốc có tốt
đến mấy mà bồi quá lâu cũng sẽ có hại cho mắt”
“Trên đời này còn ai dám tự nhận diễn trò tốt hơn điện
Thẩm Hi Hòa cười nhạo, “Bởi vậy nên ta không dám tin vào tình
Đột ngột bị chói, Tiêu Hoa Ung vẫn tươi cười: “U U đừng giận, ta chi diễn trò cho người ngoài xem thôi. Cũng phải để bọn họ tin ta
đã mù thật chứ. Mấy ngày nữa là xong rồi.”
Nói đoạn, hắn ưỡn ngực, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi ta diễn tốt không?”
cảm của điện hạ đấy”
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung vẫn cười: “UU nói sai rồi, diễn trò phải quan sát bằng mắt, còn tình cảm lại cần được cảm nhận bằng trái
tim. U U chưa làm vậy đúng không?”