Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Lần này Chiêu Ninh đến đây là vì chuyện của An Lăng công chúa” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị lên tiếng, “Kể từ vụ
Biện đại gia, trong cung không ngừng có người mưu hại Chiêu Ninh. Cái chết của hai vị công chúa Trường Lăng
và Dương Lăng lại quá kỳ quặc, Chiêu Ninh nghi ngờ cái chết của hai vị công chúa có liên quan đến người kia,
nghĩ vậy lại thấy hoảng sợ, thế nên mới đến tìm bệ hạ. Chiêu Ninh sợ người kia đã thấy được mình cãi nhau với
An Lăng công chúa thì sẽ tìm cách lợi dụng công chúa.
Bệ hạ đã mất đi hai người con gái, nếu đều liên quan đến Chiêu Ninh thì Chiêu Ninh thấy vô cùng áy náy”
Nghe vậy, ánh mắt Hữu Ninh đế lạnh đi, ông ta cảm thấy Thẩm Hi Hòa nói rất có lý. Cái chết của Trường Lăng có
quá nhiều điều kỳ dị, cái chết của Dương Lăng tuy hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng ông ta luôn có cảm giác có
người thao túng sau màn.
Có điều người mà ông ta hoài nghi là Thẩm Hi Hòa, ngay trước khi Thẩm Hi Hòa đến đây, Hữu Ninh đế còn đang
bàn luận với Lưu Tam Chỉ về việc này. Cả Trường Lăng và Dương Lăng đều có mâu thuẫn với Thẩm Hi Hòa trước
khi chết, ông ta không tin hai vụ việc đều không liên quan gì đến nàng.
Không ngờ Thẩm Hi Hòa lại lập luận rằng có người lợi dụng các công chúa để đối phó với mình, về sau sự tình bại
lộ bèn giết người diệt khẩu.
Hữu Ninh đế không khỏi liên tưởng đến Lương Chiêu dụng. Lương Chiêu dung có một bí mật là thích xem múa,
thường mời Biện Tiên Di đến mua vui, thỉnh thoảng còn bàn luận về ca múa cả ngày. Mấy năm nay Đại vương phi
không có con cái, Lương Chiêu dung vẫn luôn nghĩ cách giúp Đại vương phủ lắm con nhiều cháu, thậm chí từng
cân nhắc lựa chọn Biện Tiên Di.
Có phải lần đó Biện Tiên Di mưu hại Thẩm Hi Hòa là vì bị Lương Chiêu dung sai khiến hay không? Rồi Lương
Chiêu dung cũng giống Trường Lăng, vì vụ việc bại lộ nên bị diệt khẩu?
Chẳng lẽ trong hoàng cung của ông ta lại có kẻ to gan đến thế, dám giết hại công chúa và một phi tần?
“Chiêu Ninh, con muốn trẫm phải người giám sát An Lăng để bắt được kẻ chủ mưu mà con vừa nói chứ gì?” Hữu
Ninh đế hỏi. Thẩm Hi Hòa ngần ngừ chốc lát rồi nói: “Bệ hạ, Chiêu Ninh muốn bệ hạ bảo vệ An Lăng công chúa”
“Bảo vệ An Lăng ư?” Hữu Ninh đế nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm.
“Cả Trường Lăng công chúa lẫn Dương Lăng công chúa đều có mâu thuẫn với Chiêu Ninh trước khi gặp nạn. Lần
này mà không có vương tử Đột Quyết dính líu vào cái chết của Dương Lăng công chúa thì chỉ e sẽ có không ít
người nghi ngờ Chiêu Ninh” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu có vài phần bất đắc dĩ, “An Lăng công
chúa mới cãi nhau với Chiêu Ninh một trận,
nếu nàng ấy cũng bị ám hại, Chiêu Ninh sẽ hết đường chối cãi.”
Phải, nếu An Lăng công chúa cũng gặp bất trắc gì, cho dù không có chứng cứ thì Thẩm Hi Hòa cũng không thể rửa
sạch oan khuất. Nếu nàng không thể chứng tỏ bản thân trong sạch, Hữu Ninh đế sẽ trừng phạt ít nhiều, đây cũng là
nguyên nhân Thẩm Hi Hòa không ra tay với An Lăng công chúa.
Người ngoài có thể bị Mục Nỗ Cáp lừa, chứ Hữu Ninh đế thì tuyệt đối không tùy tiện tin tưởng. Đối với Tiêu Hoa
Ung, Hữu Ninh đế chỉ điều tra chuyện gì đã xảy ra chứ không phải là nghi ngờ gì hắn. Thế nhưng sau khi đến
Minh Chính điện, Thẩm Hi Hòa lại phát hiện Hữu Ninh đế đang nghi ngờ mình.
Bây giờ có một cách vất vả một lần nhưng được yên ổn lâu dài, đó là lợi dụng An Lăng công chúa để dụ kẻ chủ mưu lộ diện, có vậy Hữu Ninh đế và An Lăng công chúa mới tin cái chết của Trường Lăng công chúa và Dương
Lăng công chúa hoàn toàn không liên quan đến nàng, có vậy An Lăng công chúa mới không ngu ngốc dính líu vào,
khiến Thẩm Hi Hòa không thể không ra tay.
Vậy người kia có ra tay không đây?
Thẩm Hi Hòa tin chắc là có!
Người kia muốn lấy mạng nàng, sở dĩ đến giờ lần nào cũng phải mượn tay người khác và vẫn chưa thành công là
vì hộ vệ của nàng đều là binh sĩ tinh nhuệ của Tây Bắc, ai nấy thân thủ cao cường, có thể bảo vệ nàng chặt chẽ.
Nếu binh sĩ bị triệt hồi, người kia sẽ không cần mượn tay người khác nữa, làm vậy còn phải thu dọn tàn cuộc, chi
bằng tự ra tay thì hơn.
Đây là cơ hội nghìn năm có một, sao hắn ta có thể bỏ lỡ được?
Miễn là hắn ta chưa từ bỏ ý định giết nàng thì chắc chắn hắn ta sẽ ra tay!
“Trẫm biết con lo cho An Lăng, trẫm rất hiểu” Hữu Ninh đế gật đầu, “Trẫm sẽ hạ lệnh cho Tú Y sử âm thầm bảo vệ
An Lăng”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hi Hòa mới hòa hoãn, nàng khom lưng làm lễ với Hữu Ninh đế: “Chiêu Ninh xin lạy tạ bệ
hạ”
Việc chính đã nói hết, Thẩm Hi Hòa không nán lại điện Minh Chính làm mất thời gian của Hữu Ninh đế nữa, Hữu
Ninh đế cũng bận nên đồng ý cho nàng cáo lui.
Đợi Thẩm Hi Hòa đi rồi, Hữu Ninh đế quay sang hỏi Lưu Tam Chỉ: “Ngươi thấy chuyện này có thú vị không?”
Người ông ta đang hoài nghi lại đường hoàng đến tìm ông ta nói mình là người khả nghi nhất, đồng thời nhận định
có người âm thầm hãm hại mình, còn lo lắng cho an nguy của An Lăng công chúa.
“Bệ hạ, quận chúa không thể tự biên tự diễn, dựng nên một kẻ chủ mưu rồi để kẻ này tự chui đầu vào rọ để rửa
sạch hiểm nghi của bản thân được” Lưu Tam Chỉ nói.
Nếu Thẩm Hi Hòa đoán được Hữu Ninh đế đang nghi ngờ mình, có thể thấy Thẩm Hi Hòa có lòng dạ sâu xa khó
lường, mà đã vậy thì Thẩm Hi Hòa sẽ không đi một nước cờ hiểm chỉ để Hữu Ninh đế xua tan lòng ngờ vực, làm
vậy là xem nhẹ Hữu Ninh đế.
Còn nếu Thẩm Hi Hòa không đoán được Hữu Ninh đế đang nghi ngờ mình thì chẳng việc gì phải vẽ vời thêm cho
sinh chuyện làm gì.
Thế nên Lưu Tam Chỉ mới tin lời Thẩm Hi Hòa rằng có kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.
“Trẫm cũng tin” Hữu Ninh đế nói, “Trẫm tin có kẻ đó thật, nhưng cái chết của Trường Lăng và Dương Lăng có
phải do kẻ đó gây ra hay không thì tạm thời chưa thể kết luận được”
Để xem sau khi bị bắt, kẻ đó sẽ đem lại cho ông ta niềm ngạc nhiên lớn lao cỡ nào.
“Bệ hạ..” Lưu Tam Chỉ chợt nói, “quận chúa rất thông minh”
Thẩm Hi Hòa tìm Hữu Ninh đế chứng tỏ nàng tin người muốn hại mình không phải Hữu Ninh đế. Phải biết rằng
Hữu Ninh đế cũng là người có khả năng muốn lấy mạng nàng.
“Trẫm còn chưa mất tính người đến mức vì giết một người mà lấy mạng hai đứa con gái”
Thân là đế vương, dù có kiêng kỵ Thẩm Nhạc Sơn đến mấy, nếu Hữu Ninh đế muốn giết Thẩm Hi Hòa thì cũng có
cách khiến Thẩm Nhạc Sơn phải ngậm bồ hòn, việc gì phải dùng tính mạng con gái để đối phó với Thẩm Hi Hòa?
Thẩm Hi Hòa không nghi ngờ Hữu Ninh đế, cho thấy nàng không ngốc.
“Quận chúa, cách này liệu có được không?” Trân Châu cùng Thẩm Hi Hòa quay về Vĩnh Yên điện, lòng thầm lo
lắng, dù gì bây giờ đến cả bệ hạ cũng đã dính líu vào.
Hữu Ninh đế không phải người dễ khống chế, một khi ông ta bắt được người kia, khó mà kết luận sẽ có những biến
số gì phát sinh.
“Em nghĩ vì sao ta phải nhờ Thái tử giúp đỡ chứ?” Còn không phải vì Hữu Ninh đế có biển số quá lớn hay sao?
Thẩm Hi Hòa thong thả bước đi giữa hành lang thênh thang, trong ánh chiều tà rực rỡ. Gió xuân se lạnh nhẹ nhàng mơn man mái tóc
và y phục của nàng. Thầm Hi Hòa nói: “Đây là ván cờ giữa Hoàng thượng và Thái tử, ta muốn xem xem trong hoàn cảnh bị bệ hạ
giám sát, Thái từ có thể làm được những gì?
Trong lòng Hữu Ninh đế, đối tượng có hiểm nghi lớn nhất trong cái chết của Trường Lăng công chúa và Dương Lăng công chúa
chính là nàng và Tiêu Hoa Ung – người tha thiết muốn cưới nàng, mà sự thật cũng là như thế.
Nếu chuyện này tiến triển trơn tru, Hữu Ninh để sẽ thôi nghi ngờ bọn họ, sau này cũng không giám thị bọn họ sát sao nữa, lại còn có
thể bắt được kẻ địch vốn vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối của nàng.
Đề cảm tạ Tiêu Hoa Ung, hôm sau Thẩm Hi Hòa đến Đông cung từ sáng sớm, nàng không thích thiếu nợ người khác. Nhưng khi nàng
bảo muốn vẽ tranh, Tiêu Hoa Ung lại từ chối. Suốt ba ngày liền như thế, mãi đến khi Dương Địch báo tin đã phát hiện được Mục Nỗ
Cáp đang lần trốn, Thầm Hi Hòa bèn nói: “Điện hạ, ngày mai ta muốn xuất cung.”