Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thẩm Hi Hòa đã được chọn là Thái tử phi, Dư Tang Tử là đích nữ của hầu phủ, sao có thể thành thiếp của Đông
cung chứ?
Thân phận của Dư Tang Tử hoàn toàn xứng với vị trí Thái tử phi, chẳng qua so với Thẩm Hi Hòa thì lép vế hơn
một bậc, nhưng dù vậy cũng không thể làm thiếp được. Đương triều, thiếp không được phép phù chính, từ nhà
quan lại đến thường dân đều thế, hoàng thất càng phải làm gương cho bách tính.
Trừ khi Thái tử đăng cơ, nạp nhiều phi tần thì khi ấy những phi tần phẩm cấp cao cũng xem như danh giá, nhưng
Dư Tang Tử không thể đợi được đến ngày đó. Nàng ta buồn bã cúi đầu: “Ta không ái mộ điện hạ sâu đậm gì cho
cam, chẳng qua là hâm mộ ánh mắt điện hạ nhìn Chiêu Ninh quận chúa, như thể trên đời chỉ có một mình người
đó, đất trời nhạt nhòa, vạn vật điêu tàn… Nếu có ngày có một người nhìn ta như thế, bảo ta giảm thọ ta cũng cam
lòng.”
Dư Tang Ninh cụp mắt, nàng ta luôn xem thường nhị nữ tình trường, năm xưa mẫu thân nàng ta cũng là một nữ
nhân ngu ngốc như thế đó thôi. Bà ta mà giỏi giang thì giai đoạn đầu đời của nàng ta đã không phải khổ đến thế.
Từ góc nhìn của Dư Tang Ninh, Dư Tang Tử sống trong vinh hoa phú quý từ nhỏ, luôn được nâng niu chiều
chuộng, không biết khổ sở là gì nên mới đâm ra no cơm rửng mỡ. “Đi thôi.” Dư Tang Ninh chợt nghe có tiếng thở
dài vang lên gần đó.
Nàng ngước mắt nhìn qua thì thấy Liệt vương điện hạ Tiêu Trường Doanh đang chăm chú nhìn theo bóng Thẩm Hi
Hòa đi xa dần, vừa rồi là Tín vương Tiêu Trường Khanh nói với Tiêu Trường Doanh. Tiêu Trường Khanh vỗ vai đệ
đệ, sau đó đi trước một bước.
Chính thể của Tín vương đã qua đời, Dư Tang Ninh đăm chiêu, thân phận nàng ta vẫn hơi thấp để làm kế thất,
nhưng cũng không phải không có khả năng. Dư Tang Ninh nhìn sang Dư Tang Tử. Tiền đề là… Dư Tang Tử không
thể gả vào hoàng gia, Dư gia không thể có một lúc hai hoàng tử phi được.
Thẩm Hi Hòa không hề biết gì về những cơn sóng ngầm đang cuộn xoáy nơi đây. Nàng và Tiêu Hoa Ung đi đến
một nơi hẻo lánh, những người khác chỉ có thể nhìn bọn họ từ xa, ai tinh mắt lắm cũng chỉ biết Thái tử điện hạ
muốn ở riêng với mỹ nhân, không bị người khác quấy rầy mà thôi.
“Triệu Tú sớ làm việc bên cạnh bệ hạ, Tiêu Phủ Hành thì ở bên Cảnh vượng, vừa rồi ta mới thấy Chiêu vương khen
ngợi Quách cử nhân, còn Thối Thiểu khanh thì đã đứng vững trên triều, thủ đoạn của điện hạ thật cao cường”
Thẩm Hi Hòa đưa tay đùa nghịch một cành đào sà xuống trước mặt.
“Còn ta thì ở bên cạnh nàng” Tiêu Hoa Ung cúi người, nhích lại gần nàng, “Bọn họ là những thanh đao trong tay ta,
sẵn lòng vượt qua chông gai vì ta; còn ta sẽ hóa thành tấm khiên bảo vệ nàng cả đời”
Thẩm Hi Hòa thật không biết phải nói thế nào với Tiêu Hoa Ung nữa, không có giây phút nào là hắn không trêu
chọc nàng: “Điện hạ còn như thế nữa, có lẽ chúng ta sẽ chỉ nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng mà thôi.”
“Được, được, được, không nói mấy thứ này nữa” Tiêu Hoa Ung nở nụ cười lấy lòng, quay sang nhìn về phía các
quý nữ đang túm năm tụm ba, “Sao hả? Nàng thấy ai trong số các nữ lang này dễ sống chung?”
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Điện hạ muốn nạp vài người vào Đông cung à?”
Nụ cười của Tiêu Hoa Ung cứng lại, hắn quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa hồi lâu rồi thở dài: “Ta đã nói sẽ chung thủy
với nàng thì sẽ không nuốt lời. Buổi tiệc xuân hôm nay được tổ chức Vì các huynh đệ của ta, sau này nàng và bọn
họ sẽ thành chị em dâu, tuy rằng nàng sống trong Đông cung, thân phận cao quý, không cần chiều theo bọn họ,
nhưng ta cũng không muốn huynh đệ mình cưới người không biết điều, khiến nàng không thích”
Thẩm Hi Hòa không ngờ hắn lại để mình chọn thê thất cho các hoàng tử khác!
“Nàng cứ nói đi, chuyện còn lại giao cho ta” Tiêu Hoa Ung không hề thấy mình có gì sai. Hắn không bận tâm
huynh đệ mình cưới phải một thê tử như thế nào, phu thê có hòa thuận ấm êm hay không, đã có người trong lòng
hay chưa, miễn sao Thái tử phi của hắn vui vẻ là được rồi.
Tiêu Hoa Ung là Thái tử cao quý, được danh sư đại nho dạy dỗ, nhưng xưa nay Thẩm Hi Hòa chưa từng thấy hắn
tỏ ra ngang ngược không thèm nói lý lẽ, hôm nay là lần đầu thấy hắn bá đạo như vậy, bá đạo đến mức can thiệp
vào nhân duyên của huynh đệ tỷ muội, đây là đặc quyền của đế vương.
Nhưng Tiêu Hoa Ung chưa bao giờ nói suông, hắn luôn nói được làm được.
“Chuyện người ngoài liên quan gì đến ta” Thẩm Hi Hòa không biết rõ các quý nữ này, hơn nữa nàng không thích
bị người khác chi phối nhân duyên của mình, đương nhiên cũng không muốn nhúng mũi vào chuyện người khác.
Cho dù sau này có gặp phải người khó ưa mà lại thích bám riết lấy nàng, nàng cũng có cách khiến kẻ đó biến mất
không sủi tăm, dù đó có là hoàng tử phi đi chăng nữa!
Tiêu Hoa Ung biết nàng đang nghĩ gì, đành nói bằng giọng tiếc nuối: “U U luôn khiến ta thấy mình không có đất
dụng võ
“Ta nào dám? Điện hạ tài ba xuất chúng, ta sẽ có rất nhiều việc cần nhờ điện hạ giúp” Thẩm Hi Hòa điềm đạm.
“Tây Bắc và Thục Nam chuyển giao vũ khí cho nhau đủ bị xem là mưu phản, chuyện lớn nhường ấy mà U U còn
giấu ta. Ta cũng không biết có chuyện gì có thể khiến U U phải nhờ vả ta nữa” Tiêu Hoa Ung than thở.
Thẩm Hi Hòa lườm hắn: “Điện hạ có tai mắt khắp nơi, tin tức nhanh nhạy thật đấy”
Nàng và Bộ Sơ Lâm mới bàn với nhau được bao lâu chứ? Chỉ e Thục Nam vương và phụ thân nàng mới thư từ qua
lại được vài ba lần thì Tiêu Hoa Ung đã biết, “Việc này không phải do ta quản lý mà là phụ thân ta và Thục Nam
vương quyết định, nếu hai người họ thấy đáng để mạo hiểm thì sẽ thử một lần xem sao”
Nàng chỉ cho Bộ Sơ Lâm biết ý tưởng của phụ thân mình, sau đó để Bộ Sơ Lâm liên lạc với Thục Nam vương.
“Ta chỉ đoán thôi” Tiêu Hoa Ung cười khẽ.
Hắn chỉ biết Thục Nam vương và Tây Bắc vương có liên lạc với nhau, Thục Nam vận chuyển một lượng lớn long
cốt đến Tây Bắc. Hắn hỏi Tạ Uẩn Hoài mới biết long cốt là nguyên liệu chủ chốt để điều chế thuốc trị thương. Nếu
Tây Bắc vương sẵn lòng chia sẻ thứ tốt như vậy với Thục Nam thì đương nhiên phải có lợi ích gì đó tương đương.
Thứ Tây Bắc thiểu nhất chẳng phải là vũ khí và bông hay sao? Tiêu Hoa Ung lớn mật đoán như thế, nhưng hắn
dám cá Thẩm Hi Hòa biết rằng hắn hoàn toàn không có chứng cứ, dù vậy nàng vẫn thừa nhận, điều này khiến lòng
hắn chợt ngọt ngào như mật.
“Điện hạ sẽ không tùy tiện kết luận, một khi đã có kết luận thì dù có là suy đoán cũng đã nắm chắc bảy tám phần,
quanh co cũng vô ích, việc gì ta phải gạt điện hạ?” Thấy hắn cười tươi rói, Thẩm Hi Hòa biết hắn lại cả nghĩ nữa rồi.
“Ta mặc kệ, rõ ràng U U coi ta là người một nhà” Tiêu Hoa Ung đắc ý.
“Điện hạ thích là được” Thẩm Hi Hòa cười gượng.
Tiêu Hoa Ung tươi cười nói: “U U, hay là để ta hộ tống cho, để thưởng đội vận chuyển là thỏa đáng nhất”
“Ta đã bảo ta không quản lý việc này, cũng không có quyền quyết định, điện hạ muốn tham gia thì tự nói với phụ
thân ta ấy” Thẩm Hi Hòa không muốn dính dáng vào.
Hiện tại, nàng chưa đến mức toàn tâm toàn ý tin tưởng Tiêu Hoa Ung nhưng cũng sẽ không nghi ngờ hắn vô căn
cứ. Tiêu Hoa Ung muốn thế nào là tùy ở hắn.
So ra, phụ thân nàng còn có mắt nhìn người hơn nàng nhiều, sống chừng ấy năm trên đời như ông mà còn nhìn lầm
người thì cũng đành chịu. Tây Bắc có cần Tiêu Hoa Ung hay không sẽ do phụ thân nàng quyết định.
“UU thật tốt, nghĩ đủ cách đề ta có cơ hội lấy lòng nhạc phụ đại nhân”
“Tiêu Bắc Thần!” Thẩm Hi Hòa nghiến răng, nhỏ giọng cảnh cáo hắn.
Hai người họ còn chưa thành hôn mà hắn đã nhạc phụ ơi nhạc phụ à rồi!
“Suyt..” Tiêu Hoa Ung đưa ngón trỏ lên môi, “U U đừng giận, nơi đây đông người, nếu bọn họ hiểu lầm hai chúng ta ngang nhiên liếc
mắt đưa tình giữa thanh thiên bạch nhật, tuy ta không để tâm nhưng mà..”