Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Cổ họng An Lăng công chúa đau rát, ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mặt, gương mặt vốn tuấn tú nay vặn vẹo vì
đau, miệng đầy máu. Đến chết hắn ta vẫn muốn nói Thẩm Hi Hòa muốn hại nàng ta, nhưng Mạnh Thường không
biết Mạc Viên, còn An Lăng lại từng gặp Mạc Viễn, biết Mạc Viên là thủ lĩnh hộ vệ của Thẩm Hi Hòa.
Nếu Thẩm Hi Hòa sai Mạnh Thường giết nàng ta, cớ sao Mạc Viễn còn cứu nàng ta làm gì? Chẳng lẽ để nàng ta
cảm kích Thẩm Hi Hòa? An Lăng công chúa không muốn thừa nhận nhưng cũng biết rõ Thẩm Hi Hòa không cần
nàng ta cảm kích, cũng không sợ bị nàng ta nghi ngờ.
Lúc này, Triệu Chính Hạo bắt đầu lục soát bên ngoài căn nhà. Hắn phát hiện có điều bất thường cùng lúc với Mạc
Viễn, nhưng thấy Mạc Viễn lao vào trong, hắn quyết định lục soát xung quanh xem có ai ẩn nấp đâu đây hay
không, có điều chẳng tìm được ai.
Mạc Viễn giao An Lăng công chúa cho Triệu Chính Hạo, cho dù An Lăng công chúa thoạt trông không tin lời Mạnh
Thường nói, Mạc Viễn nghĩ nàng ta hẳn sẽ tin tưởng Triệu Chính Hạo do Hữu Ninh đế phải đến hơn, còn mình thì
đến Đại Lý tự tìm Thôi Tấn Bách để điều tra hiện trường.
“Vẫn chậm một bước” Được tin, Thẩm Hi Hòa thở dài, cứ tưởng lần này có thể bắt được kẻ chủ mưu, không ngờ
đối phương hành động đúng theo dự đoán của mình nhưng lại không bại lộ.
Quả là cẩn thận tột bậc, Thẩm Hi Hòa không khỏi thán phục.
“Mất bao nhiêu là công sức” Bộ Sơ Lâm tiếc rẻ.
“Cũng không hẳn là uổng công.” Thẩm Hi Hòa lạc quan, “Hành động lần này của chúng ta có mục đích là dụ rắn
rời hang, nhưng còn có những nguyên nhân khác nữa. Sau vụ này, bệ hạ sẽ không còn nghi ngờ ta về cái chết của
Trường Lăng công chúa và Dương Lăng công chúa mà tin chắc rằng có người lợi dụng các công chúa để hãm hại ta.
An Lăng công chúa cũng sẽ tỉnh táo hơn, sau này không bị người khác lợi dụng gây sự với ta nữa. Ấy là chưa kể
đến Bình Lăng công chúa vẫn chưa bị người nọ rớ tới”
“Có lẽ hắn ta không dám ra tay với Bình Lăng công chúa đầu” Bộ Sơ Lâm nói.
Bình Lăng công chúa có mẫu phi cai quản lục cung, có hai người ca ca văn võ song toàn, có thể nói là người hạnh
phúc nhất trong số các công chúa của Hữu Ninh đế, cũng là người giống với một công chúa thực thụ nhất.
“Muội cứ thế cho qua à?” Bộ Sơ Lâm hỏi.
Thẩm Hi Hòa chăm chú tỉa cành cho cây bạch quả trong chậu cảnh: “Người của ta, của Thái tử điện hạ và của bệ hạ
đều đang điều tra Mạnh Thường. Ta cảm thấy kẻ chủ mưu đã chọn Mạnh Thường thì hẳn đã có chuẩn bị từ trước,
đảm bảo có thể rút lui êm đẹp, giờ có điều tra cũng sẽ chẳng đi đến đâu?
Bộ Sơ Lâm tấm tắc bảo lạ: “Rốt cuộc muội làm thế nào mà đắc tội một kẻ đáng sợ đến thế vậy?”
Nói rồi, nàng ta vuốt cằm trầm tư. “Kể ra, chẳng bao nhiêu người có thể làm được những việc này, có lẽ chỉ có các
hoàng tử thôi, chứ nương nương trong cung cũng chưa chắc có bản lĩnh đó. Muội nghĩ là ai?”
Thẩm Hi Hòa cũng đoán là một hoàng tử nào đó: “Ngươi nghĩ Chiêu vương thì sao?”
“Vì sao hắn ta muốn gây bất lợi cho muội chứ?” Bộ Sơ Lâm thấy không có vị hoàng tử nào đặc biệt đáng ngờ cả.
Chỉ có Liệt vương điện hạ và Thái tử điện hạ là có tình ý với Thẩm Hi Hòa, nhưng Tiêu Trường Doanh không giống
người vì yếu sinh hận, thủ đoạn ti tiện. Vả lại, kẻ này đã ra tay với Thẩm Hi. Hòa từ trước khi tứ hôn, chứng tỏ thủ
phạm không phải Tiêu Trường Doanh.
“Chiêu vương muốn cưới Nhị nương tử của Thẩm gia” Thẩm Hi Hòa cân nhắc một hồi, thấy chỉ có Chiêu vương
Tiêu Trường Mân là có động cơ.
“Lý do khá hợp lý đấy” Bộ Sơ Lâm gật đầu.
“Lần này ta đã phải người theo dõi nhất cử nhất động của Chiểu vương, có vẻ không phải là hắn.” Thẩm Hi Hòa
vừa dẫn dụ kẻ địch vừa theo dõi sát sao đối tượng tình nghi. Quả thật kẻ địch đã hành động, nhưng lại không phải
người nàng hoài nghi, không biết là nàng sơ hở, là Chiêu vương ẩn nấp quá giỏi, hay là nàng đã phán đoán hoàn
toàn chệch hướng.
“Không cần biết có phải là hắn hay không, chung quy hắn cũng là đối thủ của muội, hay là trực tiếp.” Bộ Sơ Lâm lộ
vẻ dữ tợn.
Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta, không tán đồng: “Chuyện nào ra chuyện đấy, ta không thể tùy ý giết người mà không
có chứng cứ được”
“Nếu quả thật là hắn, lần này muội không giết hắn thì lần sau rất có thể hắn sẽ lấy mạng muội đấy” Bộ Sơ Lâm rất
lo cho an toàn của Thẩm Hi Hòa, kẻ chủ mưu che giấu hành tung quá kỹ, khiến người ta khó lòng đề phòng được.
Một khi người nọ tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ tung chiêu trí mạng với Thẩm Hi Hòa.
“Nếu không phải hắn ta thì sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Bộ Sơ Lâm thấy chẳng có vấn đề gì: “Chiêu vương tự cho rằng đã che giấu dã tâm của bản thân rất khéo, thực ra ai
ai cũng biết, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ chết trong tay phu thê hai người bọn muội” “Không, A Lâm à, chúng ta
không thể làm người kiểu đó được” Thẩm Hi Hòa trịnh trọng nói, “Ta chưa thể xác định hắn ta là kẻ đầu sỏ thì
không thể tùy tiện nảy sinh ý định giết người. Giết đúng người tất nhiên là tốt, nhưng nếu giết nhầm thì sao, làm
vậy là dung túng cái ác của bản thân, không còn giữ được lý trí, không biết cảnh tỉnh chính mình nữa. Một khi đã
làm sai một lần, về sau gặp chuyện tương tự, ta sẽ không ngại ngần làm ra những hành vi xấu xa mà lâu nay không
dám làm, dần dà, ta sẽ không còn cố kỵ gì nữa. Ta không cho phép bản thân trở thành một kẻ ác ôn, sẵn sàng giết
hết những ai trái ý mình”
Thấy Bộ Sơ Lâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, Thẩm Hi Hòa nói tiếp: “Cứ độc đoán như thế, ắt sẽ có lúc ta hoàn
toàn thay đổi, khi ấy không chừng ta sẽ chẳng bận tâm đến thân nhân và bằng hữu nữa. Người sống trên đời mà
không có lòng hướng thiện thì thế nào cũng gây họa cho thiên hạ thương sinh.
Người bảo sau này chúng ta sẽ gặp hắn trên con đường dẫn tới ngai vàng, khi ấy người bản lĩnh hơn sẽ chiến thắng,
vậy thôi”
Chừng nào còn chưa xác định được Chiêu vương có phải người nọ hay không, chừng ấy Thẩm Hi Hòa còn chưa ra
tay. Vả lại, còn một chuyện nàng chưa nói với Bộ Sơ Lâm. Hiện tại chưa biết kẻ chủ mưu có phải Chiêu vương hay
không, cũng chưa ra tay với hắn ta, vậy thì nàng sẽ không ngừng cảnh giác, luôn ý thức rằng có kẻ sẵn sàng hại
mình bất cứ lúc nào. Một khi cho rằng Chiêu vương là thủ phạm và trừ khử hắn, tinh thần cảnh giác của nàng cũng
sẽ yếu đi.
Đến lúc đó, ngộ nhỡ thủ phạm là người khác, một sơ hở nhỏ cũng đủ biến thành khuyết điểm trí mạng.
“Thế ngộ nhỡ hắn ta đúng là thủ phạm mà muội lại buông tha cho hắn, lần sau biết đâu muội trúng kế hắn ta rồi
mất mạng thì sao.” Bộ Sơ Lâm không thể không nhắc nhở Thẩm Hi Hòa về khả năng còn lại.
“Tài nghệ không bằng người ta thì có thua cũng đáng” Thẩm Hi Hòa nói. “ly” Bộ Sơ Lâm thở dài, “U U, người như
muội không thích hợp làm kẻ cai trị.”
“Kẻ cai trị thì phải đa nghi à? Cứ thấy ai có khả năng hại mình là phải trừ khử kẻ đó, không cần phân biệt tốt xấu?” Thầm Hi Hòa lắc
đầu cười nhẹ, “Tất nhiên làm vậy sẽ thể hiện được uy nghiệm của bản thân, nhưng đó không phải cách thích hợp. Giết lầm ít người thì
sẽ trở thành kẻ cô đơn, không còn ai dám nói thật với mình nữa, nhưng một khi sát nghiệt quá nặng, giết lầm quá nhiều, tất sẽ bị mọi
người xa lánh, cuối cùng chết bời lòng nghi ngờ của chính mình”
Bộ Sơ Lâm ngẫm lại thấy Thẩm Hi Hòa nói cũng phải: “Muội thật là nhìn xa trông rộng, ta để ý thấy muội luôn nghiêm khắc với bàn
thân và khoan dung với người khác”
“Người không lo xa tất có họa gần, đây là châm ngôn tâm đắc của ta” Thẩm Hi Hòa mim cười, “Ngươi đã sai rồi, ta không khoan
dung với người khác, nhưng mà chuyện của họ vốn không liên quan gì đến ta. Nếu không có hại gì cho mình, cớ sao ta phải chỉ trích
bọn họ?”
Nàng chưa từng khoan dung với người dưng nước là, chẳng qua là không để tâm mà thôi, bọn họ sống thế nào là chuyện của bọn họ.