Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 370

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Tiêu Trường Thái quỳ xuống, cúi đầu không đáp.

Thái hậu khẽ lắc đầu: “Thôi, ta cũng không nhất thiết phá hoại nhân duyên của người khác làm gì, con thế này ta

cũng không dám gả nữ lang trong sạch cho con, kẻo lại làm khổ người ta.”

“Tôn nhi có lỗi với lòng quan tâm của hoàng tổ mẫu.” Tiêu Trường Thái áy náy.

“Đứng lên đi, hoàng tổ mẫu gọi các con đến là để thăm hỏi bình thường mà thôi.” Hữu Ninh đế lên tiếng, “Trai

lớn dựng VỢ, gái lớn gả chồng, các con không còn nhỏ nữa, lâu nay trẫm không thúc giục các con thành hôn,

nhưng cũng không thể để đứa nào đứa nấy thanh tâm quả dục được.”

Hữu Ninh đế vừa dứt lời, chư vị hoàng tử đều cúi đầu,

Thấy vậy, Thái hậu bèn hỏi: “Các con đã không muốn thì đừng trách ta và bệ hạ gán ghép lung tung đấy nhé.”

“Hoàng tổ mẫu, tạm thời tôn nhi không muốn tục huyền.” Tiêu Trường Khanh nói thẳng.

Thái hậu nhìn hắn, nặng nề thở dài: “Con định khi nào tục huyền hả? Con nên nhớ mình là thân vương.”

“Năm năm, trong vòng năm năm tới, tôn nhị không muốn tục huyền. Năm năm sau, tôn nhi sẽ nghe theo sắp xếp

của hoàng tổ mẫu” Tiêu Trường Khanh đáp.

“Hoang đường!” Thái hậu giận dữ mắng, “Con không chỉ là phu quân của người ta mà còn là nhi tử của phụ hoàng

con, là hoàng tử, là thân vương! Con có nghĩ cho mẫu phi mình không vậy? Đường đường một đấng nam nhi, con

có bao giờ nghĩ đến trách nhiệm mình cần gánh vác không đấy?”

“Hoàng tổ mẫu bớt giận, mẫu phi vẫn còn Cửu đệ” Tiêu Trường Khanh quỳ phịch xuống, “Nếu hoàng tổ mẫu thấy

tôn nhi không xứng làm thân vương thì xin phụ hoàng hãy tước bỏ vương vị của nhi thần đi. Đúng như hoàng tổ

mẫu đã nói, tôn nhi thế này, nữ lang nhà người ta có gả vào cũng sẽ chịu khổ.”

“Con…”

“Ngũ Lang!” Thấy Thái hậu giận dữ không nói nên lời, Hữu Ninh đế sa sầm mặt, “Ra ngoài điện quỳ đi.”

Tiêu Trường Khanh ngoan ngoãn ra ngoài Vĩnh Yên điện quỳ gối. Sau khi giết gà dọa khỉ, Hữu Ninh đế lại hỏi các

hoàng tử còn lại: “Các con thì sao?”

Tiêu Trường Doanh cũng muốn nói mình còn nhỏ, không muốn thành hôn, nhưng làm vậy khác nào đổ dầu vào

lửa, không chỉ khiển huynh trưởng bị phạt nặng hơn mà còn liên lụy đến mẫu phi, hắn mấp máy

môi, cuối cùng chỉ im lặng. Dù gì hắn cũng phải thành hôn, trừ người kia ra, cưới ai mà chẳng giống nhau? Thấy cả

bọn lặng thinh Thái hậu bèn nói: “Đã vậy thì bệ hạ cử chỉ hôn đi tất cả giải tán ”

Rõ ràng Thái hậu không được vui, Tiêu Trường Doanh đánh bạo nói một câu: “Hoàng tổ mẫu, trước khi tứ hôn cho

tôn nhi, liệu có thể cho tôn nhị biết người đó là nữ lang nhà ai được không? Tôn nhi có vài lời muốn nói với nàng ấy

trước khi tứ hôn.”

Hắn không muốn giấu chuyện lòng mình đã có người khác và muốn nói trước cho thê tử tương lai biết. Nếu nàng

ta vẫn bằng lòng gả cho hắn thì sau này đừng vì vậy mà làm ầm ĩ kéo đình không yên. Còn nếu nàng ta không

muốn, vậy thì hôn sự không thành không phải do hắn không chịu cưới.

Thái độ của Tiêu Trường Doanh làm sắc mặt Thái hậu dịu đi đôi chút: “Ta sẽ báo trước cho mấy đứa, kẻo sau này

phu thê bất hòa.”

Sau khi các hoàng tử rời khỏi Vĩnh Yên điện, Tiêu Hoa Ung cũng hay tin Tiêu Trường Khanh bị phạt quỳ bên ngoài

điện.

Thiên Viên bẩm bảo sự tình mà không tránh mặt Thẩm Hi Hòa, nàng vừa nghe là hiểu ngay Tiêu Trường Khanh

không muốn tục huyền, vì chống đối Thái hậu nên mới bị phạt quỳ.

“Vì sao… Thái hậu lại muốn tứ hôn cho các vị điện hạ bằng được?” Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ thắc

mắc.

Nàng đang đánh cờ với Tiêu Hoa Ung, lần này là đánh cờ đường đường chính chính. Nghe Thiên Viên bẩm báo,

nàng có cảm giác Thái hậu hơi bá đạo, khác với vẻ hiền hòa thường ngày.

“Có lần ta nói với hoàng tổ mẫu các huynh đệ đều đã đến tuổi lập gia đình, càng đông càng vui.” Tiêu Hoa Ung đi

một nước cờ rồi nói.

Đương thời không giống ngày trước, các hoàng tử không cần phải thành hôn mới có thể tham dự chính sự. Một khi

rời khỏi hoàng cung, có phủ đệ riêng thì vương phủ sẽ được ban cho tùy tùng, trong đó có thị vệ, cộng lại hơn trăm

người. Mười bốn tuổi là các hoàng tử có thể được giao nhiệm vụ, nếu làm tròn nhiệm vụ được giao thì có thể bồi

dưỡng môn khách và mưu sĩ của riêng mình.

Nam tử thường thành hôn trong độ tuổi từ mười sáu đến mười tám, trước hoặc sau lễ đội mũ, hiếm ai làm lễ đội

mũ rồi mà vẫn không thành hôn.

“Sao điện hạ muốn bọn họ thành hôn một lượt vậy?” Thẩm Hi Hòa nhớ lại, hắn từng bảo nàng chọn thê thất cho

các huynh đệ của mình tại buổi tiệc xuân, dường như hắn khá chấp nhất chuyện này.

“Tránh cho có người nhớ thương nàng.” Tiêu Hoa Ung không giấu giếm.

Thẩm Hi Hòa ngẩn người, chợt nhớ đến Tiêu Trường Doanh, chắc Tiêu Hoa Ung cũng biết chuyện này, nàng

không khỏi buồn cười: “Điện hạ, nếu ta có thể rời khỏi điện hạ chỉ vì bị người khác nhớ thương thì điện hạ cũng

không cần khổ tâm đến thế làm gì.”

“Nàng không dao động không liên quan gì đến tâm tư của bọn họ.” Tiêu Hoa Ung không muốn nữ nhân của mình

bị kẻ khác nhòm ngó. “Điện hạ, việc này không thể gấp gáp được, dần dà sẽ phai nhạt cả thôi.” Thẩm Hi Hòa cảm

thấy không cần làm vậy, yêu một người không liên quan đến khả năng cưới được người đó, chỉ có người biết buông

bỏ mới có thể nhẹ lòng.

“Một khi thành hôn, sẽ có người để mắt đến bọn họ.” Tiêu Hoa Ung ngừng một chút rồi nghiêm mặt nói, “Sớm

thành hôn cũng là sớm phân chia thế lực, khỏi mất công có người dùng vị trí chính phi làm mồi câu.”

Nàng đoán hình như Tiêu Hoa Ung muốn nói có người làm trò, lấy vị trí chính phi để dụ dỗ nhiều thế lực một lúc.

Nếu làm thế này có lợi cho chính sự, Thẩm Hi Hòa cũng không khuyên gì thêm.

Ván cờ khép lại, Thẩm Hi Hòa thắng ba quân. Nàng biết Tiêu Hoa Ung cố tình nhường mình, chỉ là không quá lộ

liễu, nàng cũng lười vạch trần, Thiên Viên lại vào bẩm rằng Lật Dương huyện chủ cũng quỳ ngoài Vĩnh Yên điện

xin tha cho Tiêu Trường Khanh.

Lật Dương huyện chủ chính là Cố Thanh Xu.

“Lão Ngũ mà không mau chóng nhận ra bộ mặt thật của nữ lang này thì sớm muộn gì cũng bị một vố đau.” Tiêu

Hoa Ung nghe xong mỉm cười.

Thẩm Hi Hòa nhướng mày, vì có Cố Thanh Chi nên nàng không có ác cảm với Cố Thanh Xu, có điều hình như Tiêu

Hoa Ung có thành kiến với nàng ta, hắn hiếm khi nhận xét về một nữ lang nào đó.

“Nàng có biết ta làm thế nào để lão Ngũ tha cho Tiết Hồi không?” Thấy Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ ngờ vực, Tiêu Hoa Ung

bèn hỏi.

Thẩm Hi Hòa vốn không biết, nàng cứ tưởng Tiêu Hoa Ung âm thầm cho người bảo vệ Tiết Hồi nên Tiêu Trường

Khanh mới không ra tay được. Nhưng giờ hết nhắc đến Cố Thanh Xu lại nhắc đến việc này, xem ra là có liên quan

đến nhau. Thẩm Hi Hòa nói: “Điện hạ biết Cố nữ lang sống ở đâu, dùng chuyện này ép Tín vương điện hạ nhượng

bộ.”

Rõ ràng Tín vương bị dồn vào đường cùng nên mới phải tự thủ nhằm xóa bỏ hậu hoạn vĩnh viễn. Đây là một nước cờ hiểm, nếu Hữu

Ninh đế truy cứu ắt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, bằng không Tín vương sẽ không chờ đến bây giờ mới để Cố Thanh Xu quang minh

chính đại xuất hiện trước mặt người khác.

Vì sao Tín vương muốn thỏa hiệp trước rồi mới tự thú, đương nhiên là lúc trước Cố Thanh Xu không còn trong tay hắn nữa. Hắn

không thể để Hữu Ninh đế biết mình bất đắc dĩ mới phải tự thủ, vì bị người ta vạch trần và tự thủ là hai khái niệm rất khác nhau. Nếu

để Tiêu Hoa Ung tố cáo mình, chắc chắn Tiêu Trường Khanh sẽ không thể bình yên rút lui.

“UU nói không sai.” Tiêu Hoa Ung gật đầu, “Có điều lão Ngũ giấu nàng ta rất khéo, chẳng qua người của hắn tình còờ đụng độ người

của ta, chứ không phải là ta điều tra lão Ngũ rồi phát hiện được Cố Thanh Xu đâu.”

Cố Thanh Xu xuống núi mà không hề bận tâm nếu mình rơi vào tay người khác thì Tiêu Trường Khanh sẽ ra sao. Cũng có thể nàng ta

tin chắc Tiêu Trường Khanh có thể cứu mình, nhân đó thoát khỏi cuộc sống chui lũi không thấy ánh mặt trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio