Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 379

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Tiếp xúc lâu ngày, Thẩm Hi Hòa dân hiểu biết hơn về tính tình của Tiêu Hoa Ung. Nàng cảm thấy hằn khá phức

tạp, bình thường hắn luôn dịu dàng với nàng, nói năng ngọt xớt, lắm khi khiến nàng mất tự nhiên. Chỉ có những

lúc bàn chính sự hắn mới tỏ ra nghiêm túc, bộc lộ tài trí và tầm nhìn sâu rộng hơn người.

Một người có thể có nhiều bộ mặt đến thế ư?

Thẩm Hi Hòa nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi, nhưng nếu Tiêu Hoa Ung đã không che giấu gì khi ở bên nàng thì

nàng cũng sẵn lòng tìm hiểu hắn sâu hơn.

Ba hồi trống vang lên, những chiếc thuyền rồng đồng loạt xuất phát, băng băng rẽ nước. Hai bên bờ, người xem

hoan hô cổ vũ như sầm dậy, làm Thẩm Hi Hòa đưa mắt dõi theo.

Tiếng sênh, tiếng tiêu ồn ào huyên náo, tiếng hò hét vang rền hòa nhịp cùng tiếng trống dồn dập và tiếng tù và

hiệu lệnh trên thuyền rồng, rồi thì tiếng sóng ì oạp vỗ bờ. Cảnh tưng bừng náo nhiệt nơi đây khiến lòng người hào

hứng, người xem ai nấy chăm chủ quan sát, sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc gay cấn nào đó.

Những chiếc thuyền rồng bám đuổi sát sao trên mặt sông, người xem hai bên bờ gân cổ ủng hộ gà nhà, một số nhà

quyền quý còn đặc biệt huy động các bà bầu giọng khỏe hò hét cho có khí thế.

Cảnh thái bình thịnh thế ấy phơi bày trước mắt Thẩm Hi Hòa, nàng không khỏi nghĩ nếu không có sự thỏa hiệp của

Cổ Triệu thì hiện tại tình hình trong Kinh sẽ thế nào?

Hẳn là giương cung bạt kiếm khắp nơi, vua tôi giằng co kịch liệt.

Nàng nhìn những khuôn mặt tươi cười hớn hở xung quanh, có lẽ đây là kết quả mà Cổ Triệu mong muốn.

Trong lúc Thẩm Hi Hòa đương ngẩn người, chợt nghe có tiếng hò hét vang dội như sông cuộn biển gầm, đinh tai

nhức óc, hóa ra đã có thuyền về đích, là thuyền của Bộ Sơ Lâm. Nhiều người nhảy dựng lên hò reo, thấy vậy, Thẩm

Hi Hòa cũng đứng dậy, nhưng không phải để hòa mình cùng bọn họ ăn mừng mà tranh thủ lúc ai nấy đang chăm

chú theo dõi đua thuyền mà men theo lối đi nhỏ đến chỗ Tiêu Hoa Ung.

Thấy nàng đi về phía mình, Tiêu Hoa Ung định đứng dậy nghênh đón theo phản xạ, nhưng rồi bản tính hẹp hòi

khiến hắn cố kiềm chế mà ngồi yên chỗ cũ, còn cố tình không nhìn nàng.

Thẩm Hi Hòa nín cười, làm lễ với hắn: “Điện hạ”

Đầu ngón tay Tiêu Hoa Ung siết chặt bên dưới ống tay áo, hẳn cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía

trước, nhưng khóe mắt lại âm thầm liếc Thẩm Hi Hòa, nói cụt ngủn: “Ừ”

“Hôm nay là Tết Đoan ngọ, thấy điện hạ chưa đeo dây ngũ sắc, vừa hay ta có làm cho điện hạ một chiếc, mong điện

hạ đừng chê” Thẩm Hi Hòa chìa ra sợi dây ngũ sắc trong tay. Tiêu Hoa Ung không giả vờ nghiêm mặt được nữa,

hắn quay ngoắt sang phía nàng, miệng cười toe toét, nhanh chân nhảy nhóc xuống ghế: “UU đặc biệt thắt dây đeo

ngũ sắc cho ta đấy ư?”

Thiên Viên, Trân Châu và Bích Ngọc đồng loạt cúi đầu, nghĩ thầm: “Điện hạ à, tốt xấu gì điện hạ cũng phải kiên trì

lâu hơn chút chứ

Tiêu Hoa Ung lại nghĩ kiên trì làm gì, ngộ nhỡ làm cao quá mức khiến UU tức giận, không tặng dây ngũ sắc cho

hắn nữa thì hắn biết tìm ai mà đòi?

“Vâng, ta làm riêng cho điện hạ đấy” Thẩm Hi Hòa cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Tiêu Hoa Ung phối hợp

giơ tay lên, để Thẩm Hi Hòa đeo dây cho mình. Nàng nói: “Cầu cho điện hạ mọi việc trôi chảy, không bệnh không

tai, sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi”

Lầu ngắm cảnh của Thái tử nằm giữa Hữu Ninh đế và các thân vương, mỗi một cử động của hắn có thể khiến

người ngoài ghé mắt, hơn nữa Thẩm Hi Hòa công khai đến đây, bọn họ không muốn thấy cũng không được.

Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung đã có hôn ước, người đương thời khá thoáng, nam nữ đã có hôn ước với nhau thì có

thể vô tư tặng quà, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Hi Hòa không kiêng dè gì, bình thản đeo dây ngũ sắc cho Tiêu Hoa Ung trước mắt bao người.

Cả ngày hôm nay Thái tử điện hạ luôn sa sầm mặt, mọi người đã để mắt từ lâu, lòng ngờ vực không biết có chuyện

gì. Những người biết được sự khó lường của Tiêu Hoa Ung đều ngờ rằng hắn đang diễn trò, chẳng hạn như Tiêu

Trường Khanh và Tiêu Trường Canh. Người có lòng dạ thâm hiểm như hắn sao có thể để tâm tình của bản thân lồ

lộ ngoài mặt thể kia được, dù có giận dữ đến mấy thì cũng phải bình tĩnh, mặt mày điềm đạm mới phải. Thế là bọn

họ không khỏi bồn chồn, không biết Tiêu Hoa Ung có ý đồ gì.

Giờ đây, thấy Tiêu Hoa Ung vừa được Thẩm Hi Hòa đeo dây ngũ sắc cho liên tươi roi rói, ai cũng thấy ê răng.

Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh chỉ hâm mộ rồi thôi, tiếp tục theo dõi đua thuyền. Cửu hoàng tử Liệt vương

Tiêu Trường Doanh mặt mày ảm đạm, đầy vẻ mất mát, ánh mắt thất thần.

Ngũ hoàng tử Tín vương Tiêu Trường Khanh không kìm được sờ lên cổ tay, nơi đó trống không, làm hắn nhớ lại

những ký ức đau xót ngày nào.

Tam hoàng tử Đại vương ngoài đầu nhìn Đại vương phi Lý Yến Yến đang hào hứng theo dõi đua thuyền, ánh mắt

hắn bỗng trở nên cô đơn.

Nhị hoàng tử Chiêu vương Tiêu Trường Mân thì nhìn về phía Thẩm Anh Nhược, thấy nàng ta cũng đang dán mắt

vào Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung, bất giác siết chặt nắm đấm.

Các hoàng tử mỗi người một vẻ mặt khác nhau, riêng Hữu Ninh đế lại nhìn Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung bằng

ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Chính ông ta đã tứ hôn cho hai người họ, với ông ta mà nói, mục đích của cuộc hôn nhân này là biến Thẩm Hi Hòa

thành con tin để kiềm chế Thẩm Nhạc Sơn.

Hữu Ninh đế muốn hạn chế nguy cơ Thẩm Hi Hòa gây đảo loạn thế cục, và để làm được như vậy thì gả nàng cho

Tiêu Hoa Ung vốn yểu mệnh sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Độc tố trong người Tiêu Hoa Ung cực kỳ nan giải, điều này Hữu Ninh đế biết rõ hơn ai hết.

Nhưng Tiêu Hoa Ung biết mình chẳng còn sống được bao lâu mà vẫn muốn cưới Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa biết

Tiêu Hoa Ung không được trường thọ mà vẫn muốn gả cho hắn, Hữu Ninh đế nghĩ không ra nguyên nhân.

Hữu Ninh đế có thể thấy được trong mắt Tiêu Hoa Ung chỉ có Thẩm Hi Hòa, biết con trai thật lòng với Thẩm Hi

Hòa, nhưng Thẩm Hi Hòa lại không có tình cảm sâu đậm với hắn.

Dù vậy, Thẩm Hi Hòa vẫn khăng khăng muốn gả cho Tiêu Hoa Ung, đã thể Thẩm Nhạc Sơn cũng đồng ý, làm Hữu

Ninh đế không sao hiểu nổi.

Thẩm Nhạc Sơn yêu thương con gái tha thiết, sao có thể cho phép nàng gả cho một người có tuổi thọ ngắn ngủi?

Điều này khiến Hữu Ninh đế không thể không nghi ngờ chất độc trong người Thái tử biết đầu vẫn còn cách chữa.

Người xung quanh nghĩ gì cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng lâng lâng của Tiêu Hoa Ung. Đây là khoảnh khắc

vui sướng nhất trần đời của hắn, hắn không muốn lãng phí thời gian ứng phó với bọn họ. Chẳng qua bốn phía quá

ồn ào, làm hắn nhớ rõ đây là đâu, bằng không hẳn chỉ muốn ôm Thẩm Hi Hòa vào lòng thật chặt, cảm nhận thân

hình mềm mại và hương thơm dễ chịu của nàng.

“UU xông hương gì vậy?” Tiêu Hoa Ung lộ vẻ mê say, nhích lại gần Thẩm Hi Hòa hít một hơi sâu. Mùi hương thanh mát ấy khiến

hắn thấy thoải mái hẳn ra giữa tiết trời khô nóng.

Thẩm Hi Hòa lập tức lùi ra sau, tránh cái gã háo sắc này rồi làm lễ cáo từ.

Giai nhân đi rồi, Tiêu Hoa Ung mới giật mình. Thoạt đầu, hắn còn chưa hiểu mình đã làm gì để nàng tức giận, sau đó mới nghĩ có lẽ

vừa rồi dù hắn chi muốn hỏi nàng dùng hương gì, nhưrng thế cùng đủ khiến nàng liên tưởng đến các hành vi trước kia của hắn, tưởng

hắn muốn trêu chọc nàng trước mặt mọi người, nàng không giận mới là lạ.

Rốt cuộc Tiêu Hoa Ung cũng cảm nhận được sự tai hại của thói ăn nói cợt nhả ngày trước. Hắn muốn đuổi theo giải thích, nhưng bây

giờ làm thể không ổn, mà có đuổi theo thật đi nữa thì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ không tin vừa rồi hắn không cố tình trêu nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio