Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 388

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Lối chơi cờ thể hiện tính cách của một người. Khi Tiêu Hoa Ung không tận lực che giấu, lối chơi của hắn cũng giống

tác phong hành động của hắn vậy. Hắn không chỉ phỏng đoán chính xác tâm tư đổi phương mà còn bố trí cạm bẫy

liên tiếp nhau, đường đi nước bước của mỗi quân cờ trên bàn cờ đều nằm sẵn trong kế hoạch của hắn.

Thẩm Hi Hòa đăm chiêu, quân cờ của nàng đã bị Tiêu Hoa Ung bao vây, lại không thể lùi dù chỉ một bước, vì như

vậy tức là dâng cho Tiêu Hoa Ung một nửa giang sơn. Nàng nhìn chằm chằm vào con đường duy nhất có thể tạm

thời đi tiếp, nhưng đi theo hướng đó thì cuối cùng vẫn chỉ là một con đường chết.

Thẩm Hi Hòa mím môi, không còn lựa chọn nào khác. Nàng đặt cờ xuống, Tiêu Hoa Ung lập tức đánh ra quân kế

tiếp, tươi cười nhìn nàng.

Thẩm Hi Hòa tiếp tục đặt quân, Tiêu Hoa Ung bám sát theo sau. Sau năm nước đi, Thẩm Hi Hòa định tiếp tục chạy

trốn, nhưng khi đặt cờ xuống, nàng lại chần chừ không buông tay ra ngay, mặt mày đắm chiều. Mắt nàng chợt sáng

lên, quyết định đặt cờ xuống chỗ khác, từ bỏ lãnh địa bên này.

Tiêu Hoa Ung khẽ chau mày, quét mắt khắp bàn cờ. Hắn mỉm cười ôn hòa, dịu dàng tựa cánh hoa rung rinh trước

gió, tiếp tục đặt cờ xuống vị trí đã quyết định trước đó, vây chết nhóm quân của Thẩm Hi Hòa.

Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng nhặt số quân ăn được lên, bỏ vào hộp cờ của Thẩm Hi Hòa. Đến lượt Thẩm Hi Hòa, nàng

đặt cờ xuống, tình thể bỗng biến thành nhóm quân của Tiêu Hoa Ung bị Thẩm Hi Hòa bao vây. “Đánh cờ cùng U U

đúng là kỳ phùng địch thủ, thú vị cực kỳ.” Tiêu Hoa Ung rất thích chơi cờ với Thẩm Hi Hòa.

Thoạt đầu, hắn còn cố tình nhường nàng một chút, dần dà Thẩm Hi Hòa mạnh lên, chẳng mấy chốc không cần hẳn

nương tay nữa. Tuy rằng tỷ lệ thắng thua giữa hai người vẫn là bảy – ba, nhưng Tiêu Hoa Ung biết sớm muộn gì

cũng sẽ là sản – bổn, cuối cùng khó phân cao thấp.

“Điện hạ, ta muốn nhắc nhở điện hạ, chiêu này gọi là thí xe giữ tướng.” Thẩm Hi Hòa nhã nhặn lên tiếng.

Tiêu Trường Thái tựa như một con rắn độc ẩn nấp giữa sa mạc, cực kỳ khó đối phó, không thể biết nó đang náu

mình nơi đâu. Một khi giẫm phải nó sẽ bị nó cắn ngay, nọc độc trí mạng của nó sẽ nhanh chóng xâm nhập vào cơ

thể.

“Ta không quá hiểu biết Tử điện hạ, nhưng ta nghĩ hắn đã có thể âm thầm trợ giúp Mục Nỗ Cáp đào tẩu khỏi nhà

lao của Kinh Triệu phủ, lại che giấu rất khá, mãi đến nay mới bị điện hạ phát hiện, ắt không phải hạng tầm

thường.” Thẩm Hi Hòa không đưa ra ý kiến gì khác.

Tiêu Hoa Ung gật đầu: “Cảm ơn UU đã nhắc nhở.”

“Ván cờ hôm nay dừng tại đây, hôm nào chúng ta lại chơi tiếp.” Tiêu Hoa Ung nói, sau đó đưa cho Thẩm Hi Hòa

một cuốn sách, “Đây là danh mục sính lễ do Lễ bộ và Nội thị tỉnh cùng soạn thảo, UU có thể xem trước.”

Mặt Thẩm Hi Hòa hơi nóng, không phải vì thẹn thùng mà là vì nàng không mấy coi trọng sính lễ.

Thái tử nạp phi ngang cấp với Hoàng thượng nạp hậu, quy củ là vậy. Không cần xem cũng biết sính lễ của hoàng

gia phong phú cỡ nào, đặc biệt là Hữu Ninh đế không lập hậu, nên hôn lễ này rất có thể là hôn lễ long trọng nhất

trong lúc Hữu Ninh đế tại vị. Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình chẳng cần phải xem làm gì.

“Bệ hạ và Lễ bộ đã soạn thảo thì làm gì có sai sót, sau này điện hạ đừng nhúng tay vào mẩy việc vặt kiểu này kẻo

người ta biết thì phiền.”

Muốn có danh mục sính lễ sớm buộc phải vận dụng quan hệ, cũng như lần trước Tiêu Hoa Ung lấy hôn kỳ từ chỗ

Khâm Thiên giảm vậy.

“UU chớ lo, ta lấy bản danh mục này đường đường chính chính chứ không phải lén cầm đi đâu.” Tiêu Hoa Ung

cười.

Chuyện này chẳng việc gì phải che che giấu giấu, Thái tử thích Thái tử phi, coi trọng Thái tử phi, muốn biết rõ từng

chi tiết nhỏ là chuyện thường tình. “Điện hạ..” Mặt Thẩm Hi Hòa nóng bừng.

Nàng cứ tưởng Tiêu Hoa Ung lén cầm danh mục sính lễ đến đây mà không để người khác biết, nào ngờ ra là hắn

ngang nhiên yêu cầu, vậy chẳng hóa ra trong cung ai cũng biết hắn đang sốt ruột thành hôn?

“Ta muốn thành hôn thật nhanh, không chờ đợi nổi nữa, chuyện này có gì xấu đầu nào, sao phải sợ người ta biết?”

Nam tử gấp rút thành hôn sau khi làm lễ đội mũ là chuyện bình thường, có gì không thể để người khác biết cơ chứ?

“Điện hạ..” Thẩm Hi Hòa suýt buột miệng “điện hạ không sợ nhưng ta sợ.”

Cho dù trai lớn dựng VỢ gái lớn gả chồng là chuyện thường tình, nhưng không biết sao Tiêu Hoa Ung làm vậy lại

khiến Thẩm Hi Hòa thấy rất xấu hổ. Xưa nay nàng không quan tâm miệng lưỡi người đời, vậy mà giờ lại bực mình

chẳng biết nói sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiêu Hoa Ung.

“UU cũng mong sớm được gả cho ta nên mới xấu hổ như thế chứ gì.” Tiêu Hoa Ung cười một cách gợi đòn, nhích

lại gần Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa đẩy Tiêu Hoa Ung ra: “Tiêu Bắc Thần, điện hạ là Hoàng Thái tử đấy!”

Lúc nào hắn cũng lỗ mãng và ngả ngớn như vậy, làm nàng tức không chịu được.”

“Nếu trong lòng nàng không có ta thì dù ta có cởi áo tháo dây lưng ngay trước mặt, nàng cũng có thể lạnh nhạt như

thường.” Tiêu Hoa Ung tuy không dám nhận là hoàn toàn thấu hiểu Thẩm Hi Hòa nhưng chỉ ít cũng được tám

phần.

“Ra ngoài!” Thẩm Hi Hòa nghe chẳng lọt tại, thẹn quá hóa giận, bèn đuổi Tiêu Hoa Ung đi.

Tiêu Hoa Ung vui vẻ bật cười, làm Thẩm Hi Hòa điên tiết quơ lấy gối tựa ném hẳn.

Tiêu Hoa Ung khéo léo chụp gọn chiếc gối rồi lui ra bên ngoài bình phong: “UU đừng giận, ta đi rồi, nàng nhớ xem

danh mục sính lễ nhé, nếu có gì nhà nàng kiêng kỵ thì báo cho ta một tiếng.”

Hắn đưa danh mục sính lễ cho nàng quả thật chẳng có ý gì khác, Tây Bắc vương phủ vốn giàu có, trấn giữ Tây Bắc

hơn hai mươi năm nay, của cải tích lũy bao đời, cho dù hắn có là Thái tử đi chăng nữa thì cũng không khoe giàu

trước mặt người nhà Thẩm gia được. Mà hắn làm vậy cũng không phải vì muốn thể hiện rằng mình đang sốt ruột

thành thân, rằng mình rất coi trọng hôn sự này.

Tiêu Hoa Ung chỉ muốn Thẩm Hi Hòa xem thử danh mục có thứ gì Thẩm gia kiêng kỵ hay không, cho dù Lễ bộ

cũng đã phải người hỏi thăm trường sử của Tây Bắc vương rồi, nhưng tất nhiên không phải chuyện gì trưởng sử

cũng nói. Có khi người ta thà bị mạo phạm chứ không muốn để người khác biết về điểm kiêng kỵ của mình, chẳng

qua sẽ không tỏ vẻ không vui khi bị mạo phạm mà thôi.

Tiêu Hoa Ung muốn hôn sự của bọn họ được thập toàn thập mỹ, không chút tì vết.

Hắn thả chiếc gối tựa xuống, ló đầu ra khỏi bình phong, nháy mắt với Thẩm Hi Hòa rồi mới rời đi với vẻ đắc ý.

“Cất bàn cờ đi, cứ giữ nguyên như thế.” Thẩm Hi Hòa dặn Trân Châu. Tiêu Hoa Ung đã nói hôm nào chơi tiếp, vậy

để khi ấy lại phân thắng bại.

“Vâng.” Trân Châu và Bích Ngọc vội xắn tay vào việc. Bên cạnh bàn cờ là một cuốn số dày, hai người không dám động vào.

Thẩm Hi Hòa lơ đăng liếc qua vài lần cũng không cầm cuốn số lên, mãi đến khi Mạc Viễn đưa Đoản Mệnh về.

Để Đoàn Mệnh không bị mất bản năng hoang dã, biến thành một con thú cưrng bình thường như những con ly nô được các quý nữ

khác nuôi, Thầm Hi Hòa bảo Mạc Viễn cách ba ngày lại đưa nó vào trong rừng dạo một vòng.

Đoàn Mệnh được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lập tức chạy tới bên Thầm Hi Hòa, suýt nữa giẫm lên số sính lễ. Thẩm Hi Hòa vội cầm

cuốn số lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio