Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thái độ của Tiêu Trường Mân rất rõ ràng, hắn quyết định thỏa hiệp với Tiêu Trường Thái.
Một phần là vì Thẩm Anh Nhược, một phần Tiêu Trường Mân cũng không muốn Tiêu Hoa Ung diệt trừ Tiêu
Trường Thái ngay bây giờ, vì như vậy hắn sẽ rơi vào thế yếu.
Tiêu Hoa Ung gật đầu mỉm cười rồi quay đi. Tiêu Trường Mân cung kính tiền Tiêu Hoa Ung ra khỏi Chiêu vương
phủ. Khi đặt chân xuống bậc thềm cuối cùng, Tiêu Hoa Ung chợt ngừng bước và nói: “Nhị ca, đừng đi theo vết xe
đổ của Tứ ca”
Tiêu Trường Mân giả lơ: “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”
Mãi đến khi xe ngựa đã lăn bánh đi xa, Tiêu Trường Mân mới đứng dậy. Nắng chiều dần tàn, sắc mặt hắn cũng
lạnh dần.
“Điện hạ, chúng ta có nên..”
“Không cần, chỉ cần cho người theo dõi lão Nhị sát sao là được” Tiêu Hoa Ung giơ tay ngắt lời Thiên Viên, “Để xem
lão Tử có bản lĩnh đến đâu!”
Tiêu Trường Thái rời Chiêu vương phủ và quay về nơi ẩn náu của mình. Lý Yến Yến biết nơi này nhưng sẽ không
đến đây, nàng ta đã hẹn gặp Tiêu Trường Thái tại một tòa nhà bên cạnh Đông lâu. Lý Yến Yến đã gửi thư đến nơi
ẩn náu của Tiêu Trường Thái và đến toàn nhà đó đợi sẵn.
Sau khi bắt cóc Diệp Vãn Đường, Lý Yến Yến có viết thư cho Tiêu Trường Thái những lá thư này đã bị Tiêu Hoa
Ung đánh tráo. Trước đó, Tiêu Trường Thái đã nhiều lần làm ngơ thư nàng ta gửi nên dù không nhận được hồi âm,
Lý Yến Yến cũng chỉ cho rằng Tiêu Trường Thái đang tỏ thái độ cứng rắn thế thôi, chứ thể nào hắn cũng sẽ hồi
Kinh trong vòng năm ngày, vì nàng ta tin tình cảm Tiêu Trường Thái dành cho Diệp Vãn Đường có vài phần thật
lòng trong đó.
Quả nhiên, ba ngày sau, Tiêu Trường Thái đã có mặt trong Kinh. Tuy Lý Yến Yến không biết vì sao hắn lại đến
Chiểu vương phủ, nhưng nàng ta vốn cũng chẳng quan tâm đến chuyện riêng của Tiêu Trường Thái.
Trong lá thư mới nhất, Lý Yến Yến không nhắc đến Diệp Vãn Đường nữa, nghĩ bụng dù gì Tiêu Trường Thái cũng
đã biết chuyện Diệp Vãn Đường đang nằm trong tay mình, mà hắn cũng hồi Kinh rồi, không nhất thiết phải gay gắt
làm gì, kẻo lại chọc giận Tiêu Trường Thái.
Tiêu Trường Thái quả thật đang điên tiết với Lý Yến Yến, dù không biết Lý Yến Yến bị Tiêu Hoa Ung lợi dụng
nhưng hắn cũng muốn gặp nàng ta để nói rõ mọi chuyện, đồng thời thông báo cho nàng ta biết phương thức liên
lạc giữa hai người họ đã bị người ta phát hiện.
Khi đi gặp Lý Yến Yến, Tiêu Trường Thái không quá đề phòng, vì Lý Yến Yến không nói với Tiêu Trường Thái
chuyện nàng ta gặp phải Thẩm Hi Hòa sau khi cuộc gặp bí mật giữa hai người kết thúc hôm Tết Nguyên tiêu. Lý
Yến Yến cho rằng đó chỉ là chuyện vặt vãnh, vả lại nàng ta nào biết Thẩm Hi Hòa có thể nhận ra mùi hương đặc
trưng của người khác, còn nói chuyện này cho Tiêu Hoa Ung nghe. Ngay khi được tin, Tiêu Hoa Ung đã phải người
điều tra các địa điểm khả nghi xung quanh Đông lâu.
Có Thôi Tấn Bách làm việc trong Đại Lý tự, muốn điều tra các địa điểm trong Kinh là chuyện nhỏ, có cả trăm nghìn
cách điều tra mà không khiến người khác hoài nghi.
Xe ngựa của Tiêu Hoa Ung mới vừa ra khỏi vương trạch, hắn đã nhận được tin báo: “Bẩm điện hạ, Đại vương phi
đến Tiền phủ rồi ạ”
Tiền phủ là nơi hai người họ bí mật gặp gỡ, do một người họ Tiền đứng tên.
Tiêu Hoa Ung khẽ nhếch môi: “Đi nào, đến chỗ Tam ca”
khó thật đấy”
“Tẩu có biết bây giờ đang là thời điểm mấu chốt không hả?” Bị Lý Yến Yến móc mía, Tiêu Trường Thái cũng cáu,
“Nếu không có việc quan trọng muốn dặn dò, tẩu nghĩ ta sẽ đến gặp tẩu à?”
Lý Yến Yến hoang mang: “Có chuyện gì cơ chứ?”
“Sau này đổi phương thức liên lạc khác đi, còn đổi sang phương thức gì thì để ta cần nhắc một thời gian rồi báo cho
tẩu sau. Phương thức cũ của chúng ta đã bị Thái tử phát hiện rồi.” Giọng Tiêu Trường Thái lạnh băng.
“Sao để biết chúng ta đã bị Thái tử phát hiện?” Lý Yến Yến hỏi.
“Ba ngày trước, thư tẩu gửi đến hoàng lăng đã bị đánh tráo, thứ mà thuộc hạ của ta nhận được là một tập tranh” Chỉ cần nghĩ đến nội
dung tập tranh kia là Tiêu Trường Thái lại thấy khó chịu, hắn cứ nghĩ mình đã máu lạnh lắm rồi, không ngờ Tiêu Hoa Ung còn đáng
sợ hơn, thật chẳng hiểu nổi Tiêu Hoa Ung làm thế nào mà vẽ được tập tranh đó, “Trong đó thuật lại cái chết thể thảm của Mục Nổ
Cáp..”
“Khoan đã” Lý Yến Yến ngắt lời Tiêu Trường Thái, “Đệ bảo là đệ chưa nhận được lá thư ta gửi ba hôm trước mà thay vào đó là một
tập tranh do Thái tử điện hạ gửi cho”
“Đúng vậy” Tiêu Trường Thái lạnh lùng nói.
Lý Yến Yến biển sắc: “Không ổn, chúng ta trúng kế rồi”