Lý Yến Yến trố mắt, mặt mày trắng bệch, kinh hãi đến độ cứng đờ cả người. Dường như Tiêu Trường Thiến không
còn đủ sức giữ lấy nàng ta nữa, nhờ vậy mà Lý Yến Yến có thể vùng ra, làm ly rượu rơi xuống đất, chút rượu ít ỏi
sót lại trong ly văng ra ngoài.
“Chàng mau nôn ra, mau nôn ra!” Lý Yến Yến nhào tới, ẩn mạnh lên gáy Tiêu Trường Thiến rồi thọc hai ngón tay
vào miệng Tiêu Trường Thiến để móc họng hán, dáng vẻ gần như sắp phát rồ, “Nôn ra đi, chàng mau nôn ra đi!”
Tiêu Trường Thiến không hề chống cự, mặc Lý Yến Yến làm gì thì làm. Một lát sau, hắn quả thật có nôn ra chút ít,
nhưng không phải là rượu độc mà là máu.
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt Lý Yến Yến, nàng ta nức nở: “Tiêu Trường Thiến, chàng hãy nôn ra đi, mau
nôn ra đi.”
“Gọi thái y” Hữu Ninh đế lạnh lùng phân phó.
Lý Yến Yến nỗ lực ép Tiêu Trường Thiến nôn ra, nhưng chỉ có thể khiến hắn nôn ra máu, cuối cùng nàng ta đành bỏ
cuộc mà ôm ghì lấy hắn: “Tiêu Trường Thiến, ta hận chàng, ta hận chàng.”
“Khụ khụ khụ..” Tiêu Trường Thiến họ khan hồi lâu, cố nén cảm giác bỏng rát nơi cổ họng, mỉm cười nhìn Lý Yến
Yến. Mắt hắn ngấn lệ, đong đầy đau thương vô hạn, “Ta biết ta biết nàng hận ta… khụ khụ khụ… Rốt cuộc chúng ta
cũng không cần tra tấn lẫn nhau nữa rồi.”
“Không, ta không cho phép!” Lý Yến Yến ôm hắn thật chặt, không ngừng gào thét, “Dựa vào đầu? Dựa vào đầu mà
mọi chuyện đều do chàng quyết định, nói muốn cưới ta là cưới, nói không tra tấn là không tra tấn? Vậy nửa đời còn
lại của ta thì sao? Tiêu Trường Thiến, nếu chàng dám chết, ta sẽ khiến chàng chết cũng không yên!”
Tiêu Trường Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại, không khỏi cười khổ. Đã nhiều năm trôi qua, Lý Yến Yến vẫn chẳng thay
đổi gì, vẫn luôn thích ra lệnh cho hắn, uy hiếp hắn. Hắn không cần nàng phải chịu thua, chỉ mong nàng có thể bình
tĩnh trò chuyện cùng mình một lần.
“Yến Yến… nàng là một cô gái tốt, ta chưa từng hối hận vì đã gặp nàng, thích nàng, cưới nàng làm vợ” Tiêu Trường
Thiến đưa tay vuốt ve mặt Lý Yến Yến, nhìn nàng ta với vẻ si mê, “Nhưng nếu có kiếp sau, ta không muốn gặp lại
nàng nữa.”
Quá mệt mỏi, quá đau đớn, quá khổ sở, hắn không muốn chịu đựng hết thảy thêm lần nữa.
Ta không hối hận vì đã gặp được nàng trong kiếp này, nhưng cũng chẳng muốn gặp lại nàng vào kiếp sau.
Lý Yến Yến cứng đờ nhìn Tiêu Trường Thiến chằm chằm Hắn mỉm cười như được giải thoát cuối cùng ngất đi
trong lòng nàng ta.
Tim Lý Yến Yến như thắt lại, nước mắt tuôn rơi như mưa, nàng ta gào lên bằng giọng khàn đặc như thể bị ai bóp
cổ.
“Điện hạ, Đại vương đang nguy kịch” Tiêu Trường Thiến còn chưa ra khỏi Tông Chính tự, Thiên Viên đã nhận
được tin tức và bẩm báo cho Tiêu Hoa Ung.
“Vì sao?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
“Bệ hạ ban rượu độc cho Đại vương phi, nhưng Đại vương lại uống mất” Thiên Viên đáp.
“?” Tiêu Hoa Ung hơi cao giọng, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi đứng dậy nói với Thẩm Hi Hòa, “Ta về cung đây”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, trong cung xảy ra chuyện thể này, về tình về lý Tiêu Hoa Ung đều phải về cung.
“Vậy là Đại vương qua đời rồi ư?” Bích Ngọc khẽ thở dài.
“Không đâu” Thẩm Hi Hòa cười nhạt.
“Chẳng phải hắn đã uống rượu độc rồi sao?” Bích Ngọc và Hồng Ngọc nhìn nhau.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười lắc đầu, thái độ của Tiêu Hoa Ung cho thấy thứ mà Hữu Ninh đế ban cho Lý Yến Yến
không phải là rượu độc. Rốt cuộc ông ta cũng hiểu con mình ít nhiều, vả lại từ năm ngoái đến giờ, ông ta đã mất đi
hai công chúa và hai hoàng tử.
Trường Lăng công chúa và Dương Lăng công chúa đã chết, Tiêu Trường Du và Tiêu Trường Thái cùng giả chết,
bốn đám tang còn hết thời hạn để tang, nếu tính cả Lương Chiêu dung là năm đám tang, Hữu Ninh đế sẽ không
muốn hoàng gia có thêm đám tang nào khác.
Lý Yến Yến tuy khó thoát tội những tội của nàng ta chưa đến mức phải chết.
Từ khi đăng cơ đến nay, Hữu Ninh đế luôn tỏ vẻ mình sẽ cai trị thiên hạ băng nhân nghĩa nên sẽ không xử tử Lý
Yến Yến chỉ vì tội danh bất kính với vua, mà tội danh thực sự của nàng ta thì lại không có chứng cứ.
Quả thật, Hữu Ninh đế không ban rượu độc cho Lý Yến Yến, chẳng qua ông ta chỉ muốn ép nàng ta một phen, vì
biết nàng ta khao khát được sống. Có điều Hữu Ninh đế không ngờ Tiêu Trường Thiến lại uống hết ly rượu độc,
tuy rằng đó không phải kịch độc nhưng cũng khiến người ta đau quặn từng cơn.
Tiêu Hoa Ung về đến Đông cung thì Tiêu Trường Thiến cũng tỉnh lại và được đưa về vương trạch. Hữu Ninh đế
quay về cung, đưa ra hai ý chỉ, thứ nhất là tước bỏ vương vị của Tiêu Trường Thiến, thứ hai là phong Thập nhị
hoàng tử Tiêu Trường Canh làm Yến vương.
Tiêu Trường Canh rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ mình lại gặp được chuyện tốt lành nhường ấy. Hắn vẫn đang là
một hoàng tử bình thường không có tước vị, tuy đã có phủ đệ, có trưởng sử và thị vệ riêng nhưng vẫn chẳng có
mưu sĩ hay môn khách nào phò tá.
Nay hắn đã được phong vương, mọi chuyện sẽ khác, không những được quyền gia tăng thị vệ, rồi đây sẽ có người
đi theo phò tá.
Tiêu Trường Canh đang thầm vui sướng thì nhận được một phần quà mừng đến từ Đông cung, do thống lĩnh thị vệ
Đông cung là Tào Thiên Viên đem đến. Thiên Viên nói: “Ty chức vâng lệnh Thái tử điện hạ đến đây chúc mừng Yến
vương điện hạ, đồng thời gửi lời nhắn của Thái tử điện hạ cho Yến vương điện hạ”
“Xin Tào tướng quân cứ nói” Niềm vui sướng của Tiêu Trường Canh chợt bay biến trong phút chốc.
“Yến vương có thích phong hào này không?” Thiên Viên thuật lại nguyên văn lời Tiêu Hoa Ung.
Ánh mắt Tiêu Trường Canh cứng đờ, nín thở trong giây lát rồi mới nói: “Phiền tướng quân bẩm lại Thái tử điện hạ
tầng Tiểu Thập Nhị rất biết ơn Thái tử hoàng huynh đã dìu dắt.”
“Yến” có nghĩa là an vui, an trước vui sau.
Tiêu Hoa Ung muốn nói với Tiêu Trường Canh rằng chỉ cần hắn chịu an phận thủ thường thì có thể hưởng lạc cả
đời.
Thật ra, Tiêu Hoa Ung không cần phải khuyên, từ khi bị Thái tử ca ca để mắt đến nay, đã bao giờ Tiêu Trường Canh
dám có ý đồ khác đâu?
Tiêu Trường Canh được phong thân vương có thể xem như tin vui, dạo này có quá nhiều chuyện chẳng lành, nay
khó lắm mới có một tin vui, có Tiêu Hoa Ung đi đầu, các hoàng tử, hoàng thân quốc thích và quan lại trong triều
đều chúc mừng Tiêu Trường Canh.
Đương nhiên Thẩm Hi Hòa cũng tặng một phần quà mừng. Nay Tiết Cần Kiều đã đi Tây Bắc, Bộ Sơ Lâm thì vướng
Thôi Tấn Bách đang ở nhờ trong Bộ phủ, thường ngày chẳng có ai đến tìm nàng, chỉ có mỗi Tiêu Hoa Ung là
thường xuyên ghé thăm giữa tiết trời nóng bức này.
Nếu không bận xử lý chính vụ và phải dự buổi chầu sáng, có lẽ Tiêu Hoa Ung cũng muốn chuyển đến ở nhờ trong
quận chúa phủ.
“Điện hạ đến đây hàng ngày thế này, kiểu gì người ngoài cũng bàn tán lung tung” Thẩm Hi Hòa không thể không
khuyên.
“Một ngày không được gặp U U là lòng ta lại nhớ mong đến cồn cào, khó mà tập trung làm việc” Tiêu Hoa Ung lại
bắt đầu cợt nhả.
Thẩm Hi Hòa lườm hắn một cái rồi biếng nhác tựa vào trường kỷ, một tay chống cằm, cánh tay đặt lên tay vịn,
ngước mắt nhìn ao sen bên ngoài.
Thấy Thẩm Hi Hòa có vẻ uể oải, Tiêu Hoa Ung lo lắng hỏi: “U U sao vậy? Nàng bị bệnh à?”
Hắn phát hiện hôm nay trong đình không chất băng, dù thường ngày Thẩm Hi Hòa rất sợ nóng.
“Ta không bị bệnh, điện hạ không cần lo lắng” Thẩm Hi Hòa mất kiên nhẫn.
Tiêu Hoa Ung không tin: “UU trông không được khỏe”