Tiêu Trường Thái đã bị trục xuất khỏi hoàng thất, không còn cơ hội ngồi lên ngai vàng, thuộc hạ dưới trướng ắt có
người dao động, nhưng bọn họ vẫn chưa chủ động rời bỏ hắn ta hoặc đầu
nhập vào minh chủ khác, hắn ta cũng không thể ra tay với bọn họ trước kẻo các thuộc hạ khác bất an.
Nhưng Tiêu Trường Thái cũng không muốn giữ bọn họ dưới trướng lâu hơn, một khi những người này quyết tâm
làm phản, chỉ e sẽ lôi kéo nhiều người hơn nữa. Hắn ta muốn trừ khử những kẻ có ý phản trắc mà không làm
những người còn lại chạnh lòng, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Trường Thái khổ
công tìm Diệp Vãn Đường.
Nếu các thuộc hạ không hề dao động, dù Tiêu Trường Thái có nặng tình với Diệp Vãn Đường đến mấy cũng sẽ
không đi tìm nàng ta trong lúc thương thế chưa lành, mà sẽ đợi cho sức khỏe ổn định rồi mới
tìm thời cơ thích hợp lẻn vào Kinh, vừa có thể đưa Diệp Vãn Đường đi, vừa tranh thủ làm chuyện khác.
“Ta không nghĩ được đến mức ấy.” Thẩm Hi Hòa bật cười, quả nhiên hoàng tử nào cũng có tâm tư khó dò.
“Đó là bởi U U là người quang minh lỗi lạc, không ti tiện như hắn.” Tiêu Hoa Ung thật sự cho là vậy chứ không
phải là thừa cơ nịnh hót, hắn biết Thẩm Hi Hòa sẽ không bao giờ bày kế để vứt bỏ những thuộc hạ từng vào sinh ra
tử với mình như vậy.
Tiêu Trường Thái đã dự đoán trước chuyển hồi Kinh lần này sẽ lành ít dữ nhiều, cả Tiêu Hoa Ung lẫn huynh đệ
Tiêu Trường Khanh, thậm chí còn nhiều người khác, đều muốn dồn hắn ta vào chỗ chết, nhưng đám thuộc hạ hộ
tống hắn ta thì cứ tưởng đây chỉ là một chuyến đi bình thường. Cho dù kẻ thù chưa ra tay ngay, Tiêu Trường Thái
cũng muốn tự biên tự diễn để tiễn đám thuộc hạ kia xuống suối vàng trong vinh quang, xem như trọn tình chủ tớ.
“Như vậy, Tiêu Trường Thái sẽ đạt được ba lợi ích.” Tiêu Hoa Ung phân tích cho Thẩm Hi Hòa, “Thứ nhất là trừ
khử đám thuộc hạ hai lòng; thứ hai, sự hi sinh oanh liệt của những người này sẽ củng cố quyết tâm phò tá của
những người còn lại, vốn không hề nghĩ đến chuyện phản bội, xem như trấn an lòng quân; thứ ba…”
Tiêu Hoa Ung hắng giọng, sau đó cười nhạo: “Diệp thị thấy Tiêu Trường Thái hi sinh đến vậy vì mình quả là tình
sâu nghĩa nặng, cảm giác ngăn cách lúc trước cũng tiêu tan mây khói.”
Nghe xong, Thẩm Hi Hòa cũng tán thành với Tiêu Hoa Ung, sau đó hỏi hắn với nụ cười ẩn ý: “Điện hạ nghĩ xem,
nữ lang mà yêu phải một người bụng dạ khó lường, lại có ý đồ khác thì sẽ đáng buồn và đáng sợ biết mấy?”
Tiêu Trường Thái có thật lòng với Diệp Vãn Đường không?
Hẳn là có, nhưng hắn ta biết rõ Diệp Vãn Đường e ngại điều gì mà vẫn muốn trói buộc nàng ta dù không thể buông
bỏ tham vọng của bản thân, lấy danh nghĩa tình yêu để níu giữ Diệp Vãn Đường một cách ích kỷ.
Bảo vật vô giá dễ tìm, lang quân trọng tình lại khó có.
Trên thế gian này, chẳng có mấy người đàn ông có thể thật lòng thật dạ yêu một người cả đời, Diệp Vãn Đường đã
tìm được người đó, nên dù biết tình yêu này chẳng khác nào rượu độc thì vẫn khó lòng dứt bỏ, tựa như thiêu thân
lao vào lửa.
“Phải, vừa đáng buồn, vừa đáng sợ.” Tiêu Hoa Ung gật đầu, “U U hẳn cũng nhận thấy ta và Tiêu Trường Thái là
cùng một loại người, muốn có cả giang sơn và mỹ nhân. Điểm khác biệt giữa ta và hắn là ở chỗ U U không giống
với Diệp thị.”
Diệp thị muốn được sống trong yên bình, phu thê mặn nồng, là một người phụ nữ bình thường, nếu gặp được
người như Tiêu Trường Doanh hơn có thể được như ý nguyện, nàng ta sẽ là hiền thê lương mẫu.
Thẩm Hi Hòa lại khác, nàng không có khát khao quyền lực nhưng cũng không sợ theo đuổi quyền lực, hoàn cảnh
khiến nàng không thể không bước lên con đường đấu tranh khốc liệt, khiến nàng không có quyền lựa chọn một
cuộc sống bình thường.
Chỉ cần Tiêu Hoa Ung không ruồng bỏ và hãm hại nàng thì dù thành hay bại, nàng cũng sẽ không đau lòng, không
oán trách.
Nếu thành công, nàng sẽ cùng hắn cai trị thiên hạ; nếu thất bại, nàng sẽ theo hắn xuống suối vàng.
Nhìn khắp các huynh đệ một lượt, lão Nhị thì chính thể mất sớm, về sau yêu người khác lại chẳng thể có được
người ấy; lão Tam cưới được người trong lòng nhưng số trời đã định cả đời chẳng được cầm sắt hợp hòa; lão Tứ
cũng cưới được người mình yêu nhưng nguyện vọng của cả hai lại hoàn toàn trái ngược.
Lão Ngũ đau khổ với mối tình si, ngày ngày sống trong giày vò, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm.
Lão Lục tuy có được tình yêu nhưng phải trả một cái giá đắt, phải trốn tránh cả đời, thậm chí còn chẳng có nổi một
hôn lễ cho ra hồn.
Tiêu Hoa Ung tự thấy tuy mình chưa chiếm được trái tim Thẩm Hi Hòa nhưng ít ra hai người cũng đang nỗ lực tiến
về cùng một phía. Với tính cách của Thẩm Hi Hòa, miễn là hắn không ruồng bỏ nàng, chắc chắn hai người có thể
sống chung chăn gối, chết chung huyệt.
Hắn may mắn biết mấy mới có thể đồng hành cùng người mình yêu? “Vậy mới nói, không phải cứ yêu nhau là có
thể nắm lấy tay nhau đến lúc bạc đầu.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Tình yêu không quá quan trọng.”
“Quan trọng chứ.” Tiêu Hoa Ung vội nói, “Đối với ta, được gặp nàng là may mắn, được ở gần nàng là vinh hạnh,
cùng già đi bên nàng là phúc phận, còn nếu được nàng yêu thì vô cùng mãn nguyện, chẳng còn gì hối tiếc.”
May mắn, vinh hạnh, phúc phận, mãn nguyện.
Hắn dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất để nói về nàng, khiến nàng không khỏi bật cười: “Cảm ơn điện hạ đã ưu ái
ta.”
Nhưng nào ai có thể sống một cuộc đời không có gì hối tiếc, Thẩm Hi Hòa xưa nay không bao giờ hứa hẹn những
thứ quá xa vời.
Tiêu Hoa Ung biết rõ tính nàng, muốn nghe nàng nói một câu ngọt ngào thì quả là làm khó nàng rồi, được thấy
nàng cười vui vẻ thế kia đã đủ làm hắn mãn nguyện: “Làm sao U U biết lão Ngũ sẽ giúp Tiêu Trường Thái đào tẩu
bằng con đường nào?”
Thẩm Hi Hòa lặng thinh một lát rồi ngước nhìn hắn bằng cặp mắt đen láy: “Ta không muốn nói.”
Nàng không muốn gạt hắn, nhưng cũng không muốn cho hắn biết sự thật, thế nên mới không muốn nói.
Tiêu Hoa Ung nao nao, thoạt đầu ánh mắt thoáng ảm đạm, tựa như màn đêm buông xuống, nhưng rồi hắn hiểu
được ý nàng, khóe môi cong cong, ánh mắt tràn ngập ý cười, sáng long lanh hơn cả ánh sao.
“Mong rằng sau này ta và U U sẽ không bao giờ dối gạt nhau.” Có thể không nói ra sự thật, nhưng sẽ không nói lời
dối trá.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chẳng hạn như hắn cũng cân nhắc rất lâu mới nói cho Thẩm Hi Hòa biết
về thân thế của mình, mà ấy là vì điều đó góp phần rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Thẩm Hi Hòa bỗng trở nên dịu dàng, dung nhan thanh lệ cũng nhuốm màu ấm áp: “Ta có thể hứa điều
này.”
Vĩnh viễn không dối gạt nhau, xem như bày tỏ thành ý với đối phương trước khi thành hôn.
Cho dù trước đó Tiêu Hoa Ung không hề có khúc mắc với Thẩm Hi Hòa, nhưng sau khi giãi bày tâm sự, dường như cả hai đã thân
mật hơn đôi chút, không phải là về mặt cử chỉ mà là về tâm hồn, một kiểu thân mật khó lòng mô tả.
Hành cũng đang rất náo nhiệt. Buổi tiệc xuân ở trong cung có thể xem như buổi xem mắt của các hoàng tử, còn chuyến nghỉ mát lần
này sẽ là vòng cuối của công tác tuyển phi. Các quý nữ tích cực tranh thủ cơ hội cho mình, bởi lẽ đương thời đề cao tính thẳng thắn
của nữ lang chứ không coi trọng tác phong e thẹn hàm súc, nên hầu như ngày nào các hoàng tử cũng nhận được vô số quà cáp bày tỏ
tâm ý, đến cả Tiêu Hoa Ung cũng không thoát.
Thái tử tuy đã có Thái tử phi nhưng lại chưa có trắc phi nào, hơn nữa, sự yêu chiều của Tiêu Hoa Ung dành cho Thẩm Hi Hòa sau khi
đính hôn cũng khiến không ít nữ lang ao ước.